Chương 40
Cô gái lạ đưa cho B một bản thảo dày cộp, chỉ nhìn qua B biết anh đã từng đọc nó rồi. Đó là một bản thảo anh không thích, anh từng từ chối, giờ nó đang trở lại với anh.
“Bản thảo này tôi từng đọc rồi, tôi không thích và đã từ chối.”
“Nhưng người viết bản thảo này chết rồi.” Cô gái nhìn B, “người chết không làm anh một chút mủi lòng ư?”
Người viết đã chết, B từng gặp những chuyện đó nhưng giữa cái chết và sự thú vị hoàn toàn là những điều khác biệt, cái chết không giúp cho bản thảo hay hơn hoặc ngược lại. B nhìn thẳng vào mắt cô gái.
“Tôi xin chia buồn về cái chết của một ai đó, nhưng sự thật thì không thể thay đổi. Bản thảo này tôi không thích, nó quá nhạt nhẽo.”
“Anh có nhớ người viết bản thảo là ai không?”
“Một ông già, ông ta đã đến gặp tôi.”
“Ông ta chết vì sự từ chối của anh, là nguyên nhân quan trọng nhất, ông ta đã viết trong di chúc.”
“Tại sao?” B kinh hoàng.
“Vì cả đời ông ấy chỉ viết một quyển sách duy nhất,” cô gái bắt đầu muốn khóc, “tất cả các nhà xuất bản đều từ chối, anh là người cuối cùng, nặng nề nhất. Ông tôi đã quá đau buồn rồi chết.”
Bản thảo được ném lên bàn và cô gái không thèm nhìn lại một lần. Cái bản thảo dày cộp và vuông vức ấy giống như một chiếc quan tài. B phút chốc không dám chạm vào nó, anh sợ có một người nào đó đang nằm trong quan tài, là người đàn ông kia, hoặc người khác, hoặc tất cả những người từng bị anh từ chối.
B cảm thấy cái chết đang đến gần hoặc bao quanh mình, ít nhất là từ bầu không khí u ám rờn rợn của cái khối trắng trên mặt bàn tỏa ra. Mỗi người mang bản thảo đến với anh là một niềm tin, hy vọng. B đã bắt gặp hàng trăm ánh mắt như thế, giọng cầu khẩn vang lên nhưng anh không thể làm trái với lương tâm nghề nghiệp của mình.
B tiến lại gần cái bản thảo ma quái kia, anh cố giở vài trang và đọc. Vẫn là sự tẻ nhạt không thể chịu nổi, những dòng chữ quấy rối làm anh bực mình và hình như B thấy có một khuôn mặt mờ mờ của ai đó.
Rất có thể là khuôn mặt của ông ta, B không nhớ rõ lắm, người đàn ông này đã khệ nệ mang bản thảo đến, anh đã đọc và nhận xét. Anh không tiêu hóa được nó, nó dưới ngưỡng tiêu chuẩn của anh và nhà xuất bản. Anh nói rất thẳng thắn vì anh biết những nhận xét dễ dãi làm vui tai sẽ có hại đền người viết nhiều hơn.
Nhưng đấy có thể là cú sốc với ông ta, người đàn ông đã không thể chịu đựng được sự thẳng thắn của anh, như lời cô gái kia, anh đã gáng mọt cú cuối cùng, chí mạng, để kết liễu đời ông ta.
Những dòng chữ vẫn làm B khó chịu, cái chết kia không làm anh dịu lòng hơn. Anh đã gián tiếp giết chết một người, hoặc là nhiều hơn, hoặc anh chưa bao giờ ý thức về điều đó: sự thất bại, vỡ mộng là thứ vô cùng khủng khiếp.
Đột nhiên B nghe thấy tiếng lóc bóc trong phòng mình. Đã rất lâu anh không nghe thấy nó, giờ anh thấy thanh âm vọng lại thật rõ rệt, mạnh mẽ. Âm của nó mạnh hơn, vang xa hơn và gần như tiếng chuông nhà thờ tiễn đưa người quá cố.
Tiếng lóc bóc đó từ đâu ra, B những tưởng đã triệt tiêu được nó khi lật tung sàn gỗ, đốt ảnh tiền nhân. Đã lâu lắm anh không nghe thấy, hoặc bị cảm giác đánh lừa, giờ khi tập bản thảo trước mặt anh lớn lên như một chiếc quan tài, B lại nghe thấy âm thanh đó.
Có thể chúng từ những linh hồn đang trú ngụ trong phòng của anh, là tiếng khóc than của những bản thảo đã bị hỏa thiêu, là sự cùng quẫn, u sầu của những cuộc đời thất bại.
Nhưng anh chỉ là một biên tập viên, người không thể quyết định cuối cùng và trái với đạo đức nghề nghiệp của mình. Vì thế mà anh đã gạt bỏ rất nhiều, hỏa thiêu rất nhiều và những linh hồn đó, những linh hồn không được chấp thuận đã tắc ứ, nén chặt, bao vây căn phòng của anh.
B không thấy sợ hãi nữa. Anh đã lấy lại bình tĩnh. Anh đã quen đối mặt với những tình huống này. Cái chết không thể hù dọa anh, nó không thể bắt anh làm theo ý nó, cái chết không làm cho tác phẩm hay hơn.
B nhìn thấy một mảnh giấy kẹp trong bản thảo, anh rút nó ra và đọc. Một phần của bản di chúc kinh hoàng kia được sao chép lại, người ta kết tội anh, coi anh là nguyên nhân gây ra sự tuyệt vọng, biết đâu anh đã phạm một tội ác, anh đã giết người...
B lại thấy nhiều khuôn mặt chập chờn trước mặt mình. Những tác giả anh từng gặp, những người anh đã từ chối và giờ họ đang xếp một hàng bao vây anh, hò hét, chửi rủa và kết tội.
Các khuôn mặt lướt qua anh chầm chậm, những ông già, người trẻ, những cô gái, chàng trai. Nhiều nhất là khuôn mặt những người già, nhăn rúm và cau có, những con quỷ đang thè lưỡi ra đe dọa.
B lấy chai rượu. Anh đã nhiều lần có cảm giác bị bủa vây nhưng lần đầu anh thấy nhiều hình ảnh và khuôn mặt như thế. Chúng nhìn anh trừng trừng giận dữ, chúng hù dọa anh, chúng muốn giết anh hoặc bắt anh phải chịu một trách nhiệm nào đó, chúng đang ở trên đầu, sau lưng, trước mặt và dưới chân anh.
B rót rượu và uống, chất cồn mạnh làm anh thấy vững tin hơn. Bọn người kia vẫn đang nhảy nhót hù dọa, những linh hồn bám trên trần nhà, chúng bằng ngón tay út, ngón tay cái, bằng quả bóng và đu mình trước mặt anh.
B ngắm nhìn chúng, mỉm cười và khinh bỉ. Anh sẽ ném chúng vào lò sưởi, anh sẽ đốt hết thứ rác rưởi này, anh sẽ gom sạch chúng đưa vào lò thiêu, chúng không thể hù dọa hoặc làm anh khiếp sợ.
B nhớ đến người tiền nhiệm đã tự sát vì trầm cảm, có lẽ ông ta luôn gặp phải những hình ảnh thế này. Những kẻ thất bại không để cho ông yên, chúng quấy phá giấc ngủ, bữa ăn và bất cứ thời gian nào của ông. Chúng hù dọa những người còn sống.
B chạm vào tập bản thảo để trên bàn, nó lạnh như một xác chết, nó là lời kết tội phi lý dành cho anh nhưng là bằng chứng đưa anh ra trước tòa, có khi họ đã chuẩn bị một cuộc chiến pháp lý để chống lại anh.
B nhấc bản thảo lên và thấy nó nặng kinh khủng, những dòng chữ xấu xí làm anh nhức mắt, sự căm ghét già nua, cũ kĩ trong anh trỗi dậy. Quyển sách thì bám rễ trên mặt bàn.
B đã nghĩ ra một phương cách. Anh đến ngăn kéo và lấy con dao rọc giấy, anh thích lưỡi kim loại sắc và sáng bóng của nó. Anh lia mạnh con dao, dưới tập bản thảo vuông vức, ngạo nghễ kia. Anh lia qua, lia lại như một đao phủ, cảm giác như mình đã chặt đứt được một cái gì đó.
B dùng hết sức mạnh để nhấc bản thảo lên. Anh chầm chậm và cẩn thận đến gần lò sưởi, tập bản thảo trên tay anh cựa quậy, vùng vẫy, anh xiết chặt nó, bóp chặt vào chỗ mà anh cho rằng là cổ họng của kẻ thù.
Những cái bóng xung quanh anh hò hét, la ó. Chúng vờn vào mặt anh chửi rủa, cào cấu.
Nhưng khoảng cách đến lò sưởi rất gần, giờ thì anh hiểu tại sao lò sưởi ở vị trí trung tâm. Nó dùng để đốt những con quái vật khủng khiếp nhất.
B ném bản thảo vào lò sưởi một cách thành thục. Anh đã nhiều lần làm thế. Châm lửa rất nhanh và điệu nghệ. Lửa đã cháy thì không kẻ nào trốn thoát được. Đã nhiều lần hỏa thiêu nhưng lần này B có một khoái cảm mãnh liệt. Tất cả những ngón tay ma quái đang bấu víu trên mặt và cơ thể anh bị bung ra cùng lúc. B nhìn ngọn lửa bốc cao trong lò, một khoái cảm vô biên tràn ngập trong anh.
Anh lại nghe thấy tiếng lóc bóc, càng lúc càng mạnh. Nó ào ào như tiếng thác nước trong khu rừng quá khứ của anh...