Chương 41
Ba đã nhiều lần tự hỏi ý nghĩa lớn nhất của việc biên tập là gì, rất nhiều năm anh mới trả lời được câu hỏi, đó là tìm kiếm một bản thảo vĩ đại làm lừng danh cho sự nghiệp của anh và lưu danh trong nền văn chương thế giới. Danh là một thứ thuốc gây nghiện, người thích danh muôn đời.
Cuộc tìm kiếm của Ba chưa thành. Anh đã cố công tìm kiếm, truy tìm nhưng dường như vẫn chưa thấy cái bản thảo vĩ đại đó, một thứ mơ hồ lớn lao luôn vẫy gọi anh, chấp chới nhưng chưa bao giờ chạm thực sự vào nó.
Cái bản thảo nguy hiểm mà thầy giáo chủ nhiệm từng cất giữ có phải là một bản thảo vĩ đại không? Ba chưa được đọc và anh không tin rằng nó vĩ đại. Một thứ vĩ đại dường như vẫn chưa xuất hiện, nó ẩn náu ở một nơi nào đó hoặc chưa tồn tại người có khả năng viết ra nó.
Ba đã nhiều lần tranh luận với đồng nghiệp về bản thảo lớn lao đó. Nó sẽ được in ra và phát hành ngay lập tức một triệu bản và thay đổi thế giới. Mọi người sẽ trầm trồ, thán phục, từ khi nó xuất hiện, các cuốn sách khác đều trở lên tẻ nhạt và tầm thường, người ta sẽ không ngừng bàn tán, tranh luận. Sức hút của nó vô biên và người ta dần dẫn bị tác động sâu sắc bởi những gì tác giả đã viết ra.
Nhưng sự chờ đợi của Ba như một ảo tưởng phi lý, có lẽ không bao giờ xuất hiện cuốn sách ấy hoặc anh không bao giờ tìm ra nó.
Và Ba, với tất cả sự kiêu hãnh và chuyên nghiệp, chỉ làm ra các cuốn sách bình thường. Cuốn sách tốt đã ít và những sách xuất sắc lại càng hiếm, sự xuất hiện của cuốn sách tiệm cận sự vĩ đại thậm chí còn chưa xuất hiện.
Ba từng làm bảng tổng kết công việc của mình. Từ nhiều năm về trước, anh đã kiên nhẫn ghi chép, tổng hợp các danh sách. Những cuốn sách anh ưa thích khá nhiều nhưng cuốn sách khiến anh phải sửng sốt kinh hãi vẫn chưa xuất hiện, một thứ tàn phá ghê gớm có vẻ chưa đến thời của nó.
Ba nhiều lần ngồi lặng một mình ngắm giá sách cao vút trong thư viện. Anh chạm sờ vào bức tường sách, cảm thấy sự khô ráp của giấy, anh nghe thấy tiếng mọt kêu chán chường. Lũ mọt không biến dị khi gặm nhấm những cuốn sách, chúng chưa bao giờ trở lên to lớn kỳ lạ hoặc có tiếng kêu khủng khiếp, chúng vĩnh viễn là những con mọt tầm thường tiêu hóa những quyển sách tầm thường.
Đã có lần Ba nói chuyện với người thủ thư về những cuốn sách trong thư viện. Ba muốn biết cuốn sách nào được mượn nhiều nhất và liệu đó có phải là một cuốn sách vĩ đại.
“Cuốn sách được mượn thường xuyên nhất,” người thủ thư nhìn Ba vẻ thông cảm, “là một cuốn sách rất thông thường cho cuộc sống hàng ngày.”
“Chắc chắn nó không phải là một cuốn xuất sắc?” Ba hỏi.
“Người ta không muốn đọc những cuốn xuất sắc,” người thủ thư trả lời, “những cuốn sách đó không hấp dẫn và thậm chí người ta ghét nó.”
“Tại sao?”
“Vì tất cả những thứ quá xuất sắc đều bị căm ghét.”
Có thể đó là một sự thực, cuốn sách thầy chủ nhiệm cất giữ, theo lời thầy, là một cuốn sách có sức công phá kinh khủng, chính vì thế mà người ta muốn xóa bỏ, tuyệt diệt nó. Những kẻ truy tìm cuốn sách ấy, không phải vì muốn sở hữu hay phát tán mà ước muốn thực sự là nó bị tuyệt diệt, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện.
Điều đó ám ảnh Ba trong nhiều năm. Trong cuộc truy tìm gần như tuyệt vọng anh chưa bao giờ linh cảm sẽ gặp được nó, ngay cả giấc mơ cũng chưa từng xuất hiện.
Ba nhớ có lần anh đã choáng ngợp và tiến gần đến một sự kỳ vĩ khác thường. Một hôm trong rừng khi lang thang, Ba đã gặp đàn bướm khổng lồ ở cái thác nước ngày nào. Chúng bay rợp trên đầu anh, tạo một cảnh vô cùng kỳ thú.
Ba choáng ngợp, những con bướm to lớn bay trên đầu anh. Màu sắc của chúng rực rỡ và lộng lẫy, đôi râu của chúng rất dài và cong vút như thanh đao.
Lũ bướm bay trong rừng, cả một đàn lớn. Chúng bay nhịp nhàng và giữ khoảng cách, những cú vỗ cánh tạo lên một cơn bụi phấn mù mịt. Ba đã ngạc nhiên và sững sờ trong lớp bụi phấn nhiều màu sắc đó.
Nếu tồn tại thứ gọi là vĩ đại của thiên nhiên thì có thể là lúc này. Một đàn bướm hộ tống Ba trong đường rừng, con đường mòn mở rộng đủ cho lũ bướm sải cánh, không có ai trên con đường ngoại trừ Ba. Trong anh dâng trào một khoái cảm tột bậc.
Lũ bướm tạo ra một quang cảnh đặc biệt. Ba thấy mình nhẹ và mắt tinh hơn. Anh nhìn thấy rõ cấu tạo trên cơ thể của những sinh vật đang bay quanh mình. Anh không phải ở cõi thường. Anh đã gần chạm nắm, sờ vào được thiên khoái, anh tận hưởng sự sung sướng dài lâu và mãnh liệt.
Đúng lúc ấy Ba nhìn thấy Cầm đang ở trước mặt mình. Anh cảm thấy mình là người chế ngự lũ bướm nhưng không phải, tất cả sự nhịp nhàng của những sinh vật kia đang bị điều khiển bởi người khác. Sự thiên khoái anh sắp chạm tới không phải của anh mà của một người khác.
Ba muốn chạy theo Cầm nhưng không kịp, anh càng chạy thì bước chân của cô gái càng nhanh không sao bắt kịp.
Ba nhìn lũ bướm và giận dữ. Tất cả sự kỳ vĩ huyền ảo này do cô gái tạo ra, anh chỉ là cái bóng chạy theo hình ảnh thật của cô ta.
Ba nhớ tới một cái cũi khổng lồ ở gần nhà mình, một nhà tù lớn bị bỏ hoang và một cái cửa sắt hoen rỉ. Có rất nhiều huyền thoại về cái lồng sắt đó, một câu chuyện được nhiều người tin nhất là nó đã từng nhốt những kẻ cực kỳ nguy hiểm, họ bị giam cầm, chết rét, chết đói trong đó, nhà tù bị bỏ hoang nhưng không ai di chuyển cái cũi đi bất cứ đâu.
Tại sao cái cũi đó giống như một vật bất khả xâm phạm? Bởi người dân quê anh sợ linh hồn hơn vật chất, cái cũi đã giam giữ những linh hồn nguy hiểm và không ai dám phá hủy nó. Nó càng han gỉ, mốc thếch thì người ta càng bái lạy, khiếp sợ.
Ý nghĩ của Ba bật ra, nhớ đến cái cũi là anh muốn nhốt lũ bướm ở đó. Anh muốn có một nhà tù vĩ đại giam những con vật vĩ đại, anh không là chủ nhân của chúng thì ít nhất anh sẽ giam hãm, trừng phạt chúng.
Có lẽ bằng ảo giác hơn là sức mạnh, Ba đã chạy đến cái cũi, đôi chân anh guồng nhanh và anh thấy mình bay trên mặt đất. Lũ bướm sung sướng trong sự mãn nguyện giả dối, cô gái cũng bị đánh lừa bởi vẻ mặt sung sướng và dương vật cương cứng của anh. Tất cả bay theo anh.
Anh đã chạy như bay đến đó. Nhà tù sừng sững và hoang sơ, cánh cửa mở ra như lối vào địa ngục, cái khóa to khủng khiếp. Cỏ mọc lút và che kín phía dưới.
Ba đã lao thẳng vào cái cũi như một con thú. Một mảnh thép sắc xuyên qua đế giày anh. Lũ bướm bối rối giây lát rồi bay vào theo.
Ba đã muốn đóng sập cái nhà tù vĩ đại đó nhưng anh tuyệt vọng vì không có chìa khóa, lũ bướm đậu trên đỉnh cũi đập cánh loạn xạ. Chúng bắt đầu phóng uế, cứt đái dội thẳng lên đầu anh. Ba tối tăm mặt mũi và một tiếng cười ngạo mạn cất lên trên đầu anh.