← Quay lại trang sách

Chương 42

Đêm hôm đó B ở lại nhà xuất bản. Sau vụ hỏa thiêu bản thảo, B thấy lòng nhẹ nhõm và dễ chịu. Anh không muốn chịu bất kỳ sức ép nào, không muốn kẻ nào áp đặt được suy nghĩ của hắn cho anh. Anh là một người tự do, ít nhất là về mặt suy nghĩ, còn về thân xác anh cũng được sống với những đam mê của mình.

Ăn tối xong B đi theo con đường quen thuộc đến quán cà phê, rất nhiều năm anh đi theo hành trình đó. Anh từng đi bộ suốt đêm trong thành phố, cô độc, lang thang vô định.

B đi qua đám cây tối và nhìn thấy cô gái váy đen. Anh chưa bao giờ chạm thực sự vào cô ta, cuộc đuổi bắt lần nào cũng vậy, vô vọng, lặp đi lặp lại. B nhìn cô gái, lần này thì anh chẳng thèm đuổi theo. Anh bình thản và chậm rãi. Anh không còn tha thiết bất kỳ cuộc truy đuổi nào nữa, đối với anh, thế là đủ và anh thấy chán chường.

Lần này cô gái đi gần anh hơn bao giờ hết, chỉ cách độ ba bước chân, anh nhìn váy cô ta phập phồng. Không bước nhanh hơn để tóm lấy cô ta, anh nhịp nhàng và chẳng để tâm người đang đi trước mặt mình.

Được một lát, cô gái quay lại nhìn anh, ở khoảng cách rất gần, khuôn mặt cô ta hư ảo bởi ánh sáng của đêm.

“Chúng ta đến cái quán cũ đi,” cô ta nói.

“Được, lần này thì tôi không đuổi theo cô đâu.”

B và cô gái vào cái quán cà phê họ đã từng rượt đuổi nhau nhiều lần. B chọn cái bàn cạnh cửa số, ở đó anh tha hồ nhìn ngắm đường phố bên ngoài.

Thoáng chốc, B lại giật mình khi nghe thấy tiếng cười quen thuộc. Là Mạo, không phải, là Ngụy, đồng nghiệp mới của anh.

Ban đầu B nghĩ rằng mình đã quen với tiếng cười ấy, nhưng không phải, anh vẫn rờn rợn khi nghe thấy nó, tiếng cười của Ngụy y hệt của Mạo và ngồi cùng với anh ta không ai khác chính là Ngọc.

Hai người ấy không nhìn thấy anh, hoặc họ tỏ ra không nhìn thấy ai. Anh nghe thoáng tiếng cười lành lạnh ấy, khuôn mặt đã quá quen thuộc và anh trở lại tâm thế với cô gái đang ngồi trước mặt.

“Tại sao luôn có những cuộc rượt đuổi giữa tôi và cô, tại sao tôi chưa bao giờ bắt được cô và kể cả ở khoảng cách gần thế này.”

“Vì thực ra chẳng có cuộc đuổi bắt nào cả, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi,” cô gái mỉm cười, “cảm giác như thế hơi giống với một cuộc rượt đuổi.”

“Thế còn lần trước thì sao?”

“Chắc ảo giác thôi.”

B ngồi yên ngắm cô gái, cô ta đẹp nhưng có vẻ gì đó ma mị và không có thực. Mắt, mũi, môi đều quá thanh tú và dịu dàng, một bàn tay cô để trên bàn, các ngón tay dài và trắng, cảm giác hư ảo, khi bàn tay ấy đặt trên cái bàn gỗ sẫm màu.

“Dạo này anh còn truy tìm gì nữa không.”

“Truy tìm gì,” B giật mình, “tôi có truy tìm gì đâu.”

“Một bản thảo vĩ đại chẳng hạn. Không có gì đáng để anh tìm kiếm à?”

“Chẳng có bản thảo nào vĩ đại đâu, tôi đã nhầm vì không có cái gì gọi là vĩ đại cả.”

“Thế à?”

“Nhưng tôi cảm thấy nó.”

“Anh thấy nó thế nào?”

“Cái vĩ đại thì không tồn tại nhưng cảm được.”

Cô gái im lặng và mỉm cười. Cái cách cô ta đưa ly cà phê lên miệng rất dịu dàng chút cổ xưa đã mất từ lâu.

“Thực ra cô làm nghề gì?”

“Anh nghĩ tôi là gái làm tiền à?”

“Không nhất thiết là thế.”

“Thế nào là không nhất thiết?”

“Hiểu một con người không dễ, ví như cô gái làm tiền nhưng có trí tuệ lớn.”

“Là thế nào ạ?”

“Là cảm thấy và hiểu nhưng không diễn đạt được bằng lời.”

Hai người im lặng nhìn ra, bên ngoài đã ít người qua lại và hơi lạnh xuống nhiều hơn. Quán vắng lặng nhưng chắc chắn B vẫn nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo quen thuộc ở một cái bàn không cách xa anh lắm.

B bỗng thấy mình đang trầm vào một không gian rất lạ, cái quán cà phê này rất có thể không có thực, cô gái ngồi trước mặt anh cũng không có thực, cả Ngọc và người đồng nghiệp kia nữa. Không có bằng chứng gì thuyết phục là họ đang tồn tại ở nơi này.

“Anh có nhiều đàn bà không?”

“Không nhiều lắm, thực ra tôi là người không hấp dẫn và hơi lập dị.”

“Không hẳn, thực ra anh hấp dẫn bởi cái vẻ lập dị của mình.”

“Tôi thấy mình điên rồ.”

“Anh có gia đình không?”

“Ly dị rồi.”

“Con cái?”

“Không.”

“Tài sản?”

“Rất ít.”

“Vậy anh có gì?”

“Tôi có bản thân mình.”

Lại một khoảng im lặng lâu hơn sau những câu hỏi và trả lời dồn dập ấy. B thấy nhẹ nhõm và thanh thản. Cô gái ngồi trước mặt anh không phải quan tòa hay bất kỳ ai có quyền phán xét và B sẵn sàng trả lời.

Phía bên kia, tiếng cười đã thưa dần. Ngọc đang uống bia cùng Ngụy, những vỏ chai bia xếp ngổn ngang trên bàn, những hình ảnh lặp đi, lặp lại. Hình như duy nhất chỉ là con người ấy.

Người bồi bàn đến trước mặt B, anh ta quấn cái tạp dề màu đỏ rực, ánh sáng mờ mờ làm không gian thêm ma quái. Anh ta nói với B rằng 15 phút nữa sẽ đến giờ đóng cửa.

“Nếu tôi không muốn về thì sao?” B hỏi anh ta.

“Không được đâu.”

“Vì sao?”

“Vì anh thách thức được luật pháp và loài người nhưng anh không thể chống lại bóng đêm.”

B thở dài và nhìn thấy cái quầng đỏ từ cơ thể anh ta ánh lên rực rỡ. Bàn bên kia, anh đã thấy Ngọc và Ngụy đứng dậy.

“Ta đi đâu đêm nay?” Cô gái hỏi.

“Vào một khách sạn nào đấy.”

“Và làm tình ạ?”

“Không nhất thiết phải như thế. Tình dục chỉ là giải pháp cuối cùng.”

B trả tiền và bước ra khỏi quán cà phê, một lát hai người mới bắt được một xe taxi.

“Về đâu ạ, thưa anh chị?” Người lái xe hỏi.

“Về khách sạn cao nhất thành phố,” B nhấn mạnh, “cao nhất.”

Chiếc taxi lao đi và một chốc đến khách sạn. Người lễ tân nở nụ cười đón người khách muộn.

“Tôi muốn một phòng đôi ở tầng cao nhất của khách sạn,” B yêu cầu.

“Rất may là vẫn còn ạ,” người lễ tân nhã nhặn, “anh sẽ được ở phòng cao nhất của khách sạn đêm nay.”

B đưa cô gái ra ban công và ngắm nhìn thành phố, đêm đã sâu nhưng thành phố vẫn còn ánh sáng, nó lấp lánh dưới một bầu trời đỏ quạch.

“Bây giờ anh định thế nào?”

“Đừng nói gì cả, hãy yên lặng.”

Và B chiếm hữu cô gái một cách bất ngờ nhất, anh có cảm giác rất lạ, chưa bao giờ anh như thế với bất kỳ ai. Anh thâm nhập nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt. Anh thấy mình lún sâu vào bóng đêm.

“Bây giờ thì xong rồi nhỉ, có lẽ mình không gặp nhau nữa.”

“Em là ai?”

“Em là em thôi.”

Cô gái đi ra ban công. Đây là khách sạn cao nhất thành phố, và đây là phòng cao nhất của khách sạn này.

Và không cho B kịp phản ứng, cô gái lao ra khỏi ban công, thân cô mọc ra đôi cánh như loài bướm và bay hút vào không gian của đêm...