Chương 43
Ba đã có một giấc mộng nặng nề. Ba gặp lại bố mình trong một giấc mơ. Trong giấc mơ dài dặc rối rắm Ba đã có một cuộc trò chuyện với ông. Có lẽ đó lần đầu tiên hai người đàn ông nói chuyện với tư thế ngang bằng. Khi bố còn sống, Ba chưa bao giờ có cảm giác ấy, anh luôn mặc cảm thua kém bố về mọi mặt, ông luôn ở vị trí cao hơn và đặc biệt ở tư cách người con, Ba chưa bao giờ cảm thấy thật sự thoải mái khi nói chuyện với ông.
Giờ thì anh đã trung niên và bố anh đã mất nhiều năm. Một trong những dấu hiệu của bạo bệnh có lẽ là giấc mơ gặp lại người thân.
Bố không khác với lúc mất là mấy, vẫn là khuôn mặt nhỏ và kiên ngạnh, đôi mắt thông minh sắc sảo, giọng nói của ông ấm và sắc.
“Bố có giận khi con đã không làm theo ý nguyện của bố?”
“Nói không giận thì không phải,” bố nhìn thẳng vào mắt anh, “nhưng thật sự bố buồn và thất vọng vì con.”
Ba cũng nhìn thẳng vào bậc sinh thành, có lẽ bố không cần phải lấy lòng anh, ông nói thật cảm giác của mình. Anh rót nước và mời ông uống. Anh vẫn có được sự tự tin như ban đầu, anh tiếp tục hỏi người cha:
“Thế còn cuộc hôn nhân của con thì sao, con đã từ chối lấy vợ mới. Bố có buồn về điều đó không?”
Người bố ngồi im, cương nghị và kiên quyết như lúc đưa ra những quyết định khi còn sống. Ánh mắt ông phủ lên đứa con trai mình.
“Đó là việc bất hiếu, là cái tội và bố biết được lý do của anh. Nhưng dù bất cứ lý do nào, bố vẫn không thể nào vui vẻ khi nhớ đến điều ấy. Anh là đứa ngang tàng.”
“Thực ra con không ngang tàng. Con chỉ không muốn làm theo ý muốn của người khác, con có lý do, bố đã biết, con không thể có con, việc hôn nhân ấy gần như vô nghĩa.”
Ánh mắt của người cha ngồi trước mặt không hề dịu đi nhưng Ba không sợ hãi. Thậm chí Ba còn thấy mình vượt trội hơn vì anh là người đương sống, anh có những lợi thế mà bố không có được.
Ba chờ đợi sự phản hồi. Anh đưa ly nước lên miệng, cuộc nói chuyện này anh đã dự đoán nặng nề và căng thẳng nhưng sẵn sàng đón nhận, anh biết mình phải đối diện thẳng thắn với bố mình.
“Tôi đã nói rồi,” bố anh chậm rãi, “dù anh có bất cứ lý do nào, đó vẫn là tội bất hiếu.”
Ba khẽ nhếch mép, anh không thấy lời nói của bố là nghiêm trọng. Hình như ông đã cố tình thay đổi sự quan tâm của vấn đề. Lúc đương sống, sự lựa chọn nghề nghiệp của anh làm ông phiền lòng hơn, còn cuộc sống riêng tư của anh, ông không mấy quan tâm, kể cả hôn nhân, những đứa con, ông có nhắc nhở nhưng anh chưa lần nào thấy đó là lời đe dọa. Giờ thì hình như bố đã khác, ông coi chuyện này là tội lớn nhất của anh.
“Thực ra con có thể làm được theo ý bố mẹ nhưng con đã không làm,” Ba thú nhận. “Con kết hôn và đi chữa bệnh, con biết tình trạng của mình không quá nghiêm trọng.”
“Nhưng như thế thì anh không tôn trọng chúng ta.”
Ba hiểu trong lời nói của bố “chúng ta” ở đây bao gồm cả mẹ anh. Anh tiếp tục:
“Con không thấy đấy là sự bất kính, đó chỉ là ý muốn của bố mẹ.” Ba vẫn nhìn thẳng vào mắt bố mình. “Thực ra bố chỉ muốn thỏa mãn điều ấy cho cá nhân và không xem xét đó có phải là ước muốn của con hay không.”
Trong không gian có vẻ hơi ngột ngạt của căn phòng, Ba vẫn ý thức đó là một giấc mơ. Anh đang nói chuyện với bố trong một giấc mơ và anh thấy nó rất thật.
Ba tự hỏi từng ấy năm, bố đã mất và liệu ông có thay đổi. Hay là từ lúc chết đi thì trạng thái đó giữ nguyên, người ta không già thêm nữa, họ giữ nguyên hình ảnh ấy với người còn sống.
“Bố mẹ còn cãi nhau nữa không?”
Bố im lặng. Hình như đây là điểm yếu của ông, bố mẹ chưa hề giấu những cuộc cãi cọ nhưng họ không thoải mái khi anh biết nó.
Ba chờ đợi nhưng có vẻ bố không muốn trả lời. Cái nhìn của ông với đứa con của mình không còn nghiêm khắc như trước, nó đã dịu đi và thậm chí muốn tránh anh. Cuối cùng bố nói:
“Chuyện đó, là những thứ không mấy dễ chịu gì. Như con đã biết, bố và mẹ không hoàn toàn hợp nhau, chúng ta hầu như cãi nhau về tất cả mọi chuyện.”
Không phải bố không có lỗi lầm, thậm chí lỗi lầm lớn hơn anh. Đó là điều anh cảm thấy cân bằng. Anh biết trong cuộc hôn nhân của bố mẹ, mẹ chịu nhiều đau khổ hơn, mẹ thường không thắng được lý lẽ của bố, mẹ “bị thua” nhiều hơn. Anh được thoải mái với mẹ, còn với bố, anh gần như chưa bao giờ có được cảm giác đó.
“Con biết, bố mẹ sống với nhau nặng nề và đó là một trong những nguyên nhân khiến con không muốn lặp lại. Nguyên nhân lớn hơn, con muốn được tự do, không bị ràng buộc bởi gia đình.”
“Anh là kẻ ích kỉ,” bố nói cương quyết.
“Không, con là người vị kỉ,” Ba chậm rãi, “hai từ ấy có khác nhau chút ít.”
“Ta không cần biết những điều ấy,” bố anh nói.
“Chị gái con thì sao, con thấy rằng bố yêu quý chị ấy hơn con, có đúng như thế không?”
“Điều ấy anh đã sai,” bố lấy lại sự nghiêm khắc, “chị con ngoan ngoãn và vâng lời, chính vì thế con ghen tị.”
“Con không ghen tị,” Ba nói to lên, “nhưng con thấy rất rõ là bố mẹ đã đau khổ vì chị ấy nhiều hơn con.”
“Vì con đâu có gì để bố mẹ phải đau khổ,” bố anh nói. “Con ngang bướng và cứng đầu, con không biểu hiện đau khổ. Con không cảm thấy đau khổ thì sao người khác đau khổ với con được.”
“Con đau khổ nhưng không nói ra,” Ba tiếp tục, “vì con biết, con đau khổ thì bố mẹ cũng không hiểu và giúp được gì.”
“Nhưng chị gái con thì chúng ta giúp được,” bố anh cứng rắn, “vấn đề chủ yếu của chị con là tiền, còn con, vấn đề không phải nằm ở lý do kinh tế.”
“Vâng,” Ba nói, “ít nhất bố đã hiểu được điều ấy.”
“Nên con không phải ghen tị với chị con,” bố anh nói. “Về tổng thể, con quyết định được cuộc sống của mình còn chị con thì không, vì thế con đừng có ghen tị.”
“Lỗi một phần ở bố mẹ,” Ba nói, “bố mẹ thương chị ấy hơn vì bố mẹ phạm sai lầm trong cuộc đời của chị ấy.”
Đó là một đòn chí tử. Mắt ông mở trừng trừng khi nghe Ba nói điều ấy, nhưng một lúc, anh đã thấy từ trong khóe mắt ông hai giọt nước mắt chảy ra. Bố khóc trong câm lặng. Ba cũng thấy người mình ê ẩm, nhức buốt.