Chương 44
B thấy có người đang theo dõi mình, anh đã mơ hồ cảm nhận được điều ấy khi ở trong phòng. Đôi mắt không xuyên qua những lớp tường dày nhưng anh thấy có một luồng xung điện bám theo. Trạng thái bất an dâng lên, anh không có gì phải che giấu nhưng rõ ràng ánh mắt kia đang dò xét anh.
B mở cửa và bước ra ngoài, anh không thấy ai cả, không có tiếng bước chân nhưng có cảm giác một đôi mắt ngầm nhìn theo.
B tìm hiểu các mối quan hệ trong cơ quan, chỉ một người có thể làm việc ấy, Ngụy có nhiều đặc điểm giống với Mạo và sự xuất hiện của anh ta cùng với Ngọc ở quán cà phê kia là rất đáng ngờ.
B phát hiện có sự liên hệ rất gần gũi giữa Ngụy và Mạo, hình như Ngụy cũng có một nỗi tò mò không giấu nổi, dường như anh ta biết B đang cất giữ một bí mật. Ánh mắt, giọng nói anh ta bình thường nhưng quan sát một chút thì thấy nó rất giống với những kiểu cách của Mạo trước đây.
Một buổi sáng, B linh cảm về một người đang đứng trước cửa phòng mình. Người đó không gõ cửa, không lên tiếng nhưng hình như đang chờ đợi cánh cửa kia bật tung và chạy vào.
B tiến ra cửa, anh thấy tiếng thở rất rõ của một người. Khi cửa bật mở, Ngụy đứng ngay trước cửa phòng anh.
“Anh đến phòng tôi có việc gì?” B nhìn ngờ vực.
“Tôi... thấy hứng thú nói chuyện với anh,” Ngụy ngập ngừng. “Mọi người đều nói rằng anh là một nhân vật rất đặc biệt.”
B mời anh ta vào phòng, dù sao B cũng chưa khinh bỉ anh ta. Con người ấy có những nhiệt huyết và hy vọng anh ta thổi một luồng sinh khí mới vào nhà xuất bản.
Ngụy ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt anh ta đậu ở cái tủ cất giữ những bình tro bản thảo.
“Tôi đã tìm hiểu kỹ nhà xuất bản này rồi,” người khách nói. “Vấn đề là một số cá nhân ở đây có quyền lực quá lớn và ảnh hưởng tới sự tồn vong của nhà xuất bản.”
“Ý anh ám chỉ đến ai?” B nhìn thẳng anh ta.
“Anh là một trong những người đó,” Ngụy nhìn thẳng vào B. “Anh không gây cản trở nhưng anh có một thế lực ngầm, anh nắm giữ thứ gì đó mà người khác rất khó thoát ra được.”
“Là cái gì?”
“Linh hồn, hình như anh đang giữ linh hồn của ai đó.” Người ngồi trước B nói giọng như gió thoảng.
Linh hồn là cái gì, làm sao anh có thể nắm giữ chúng. B là người vô thần và không tin vào sự hiển linh nhưng hình như người đồng nghiệp chạm đúng tim đen của anh. Con người này nguy hiểm hơn Mạo, Mạo chỉ tò mò về những con số, kích cỡ căn phòng của anh, còn người này, anh ta đã chạm tới phần chìm và mơ hồ, không cụ thể hoặc đo đạc được.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” B hỏi.
“Tôi muốn anh trao cho tôi những bí mật của anh.” Giọng người khách trở nên lạnh lùng. “Tôi theo dõi anh từ lâu rồi. Anh là một trong những kẻ đáng ngờ nhất ở đây.”
“Gián điệp,” B rít lên. “Nhưng anh sẽ không tìm thấy gì cả, không được gì.”
“Ông phó giám đốc đã nói với tôi,” Ngụy vẫn lạnh lùng, “ông ta không phản đối. Họ đã cho phép tôi làm tất cả để cứu nhà xuất bản này.”
B im lặng. Giờ thì anh dửng dưng trước lời buộc tội của gã đồng nghiệp, anh không làm gì tổn hại đến cái nơi anh đã làm việc mấy chục năm qua. Anh không sợ gã chỉ điểm này, kể cả tay phó giám đốc hoặc giám đốc, nhưng anh thấy lo lắng. Liệu có thực anh đang cất giữ linh hồn bí mật, hoặc với ảnh hưởng của anh nhà xuất bản đang đi đến chỗ suy tàn.
B chống lại cảm giác ấy bằng cách uống rượu. Anh khinh bỉ đối phương và chỉ rót ra một cái ly. B nói với người khách:
“Trong bất cứ trường hợp nào tôi đều khinh bỉ bọn chỉ điểm, dù mục đích của anh thế nào tôi cũng tởm lợm điều ấy. Bây giờ tôi đã biết rằng người đồng nghiệp cũ của tôi không hề chết.”
Có vẻ người khách hiểu được ý tứ của câu nói. Ngụy không tỏ ra bực tức hoặc cáu giận, mắt anh ta liếc cái tủ chứa những bình tro.
“Tôi biết anh sẽ khinh bỉ tôi như những kẻ khác. Tôi chẳng thể nào so sánh với anh được, anh là kẻ cao ngạo nổi tiếng, còn tôi, anh đang nghĩ tôi chỉ là một thằng vô luân, nhưng vị trí của chúng ta sẽ hoán đổi rất nhanh thôi.”
B nở nụ cười nhạo báng và anh không nghe gã ta nói nữa. Anh điềm nhiên uống rượu và suy nghĩ. Anh không coi gã ta đang tồn tại trước mặt mình, chỗ gã ngồi là một khoảng hư không và trong phòng chỉ có một người duy nhất là anh.
Ngụy đã lặng lẽ rời khỏi phòng. B nhìn cái lò thiêu của mình, một chồng bản thảo nhạt nhẽo vẫn nằm trên bàn.
B đã quyết định, anh cầm lấy đống bản thảo ném vào lò rồi đốt.
Cảm giác vẫn giống mọi khi, khinh khoái và dễ chịu. Anh đã ngăn chặn được những thứ tởm lợm ra đời, hoặc ít nhất chúng đã không làm phiền được anh. Một sự bất nhẫn nhưng đích đáng khiến anh bật cười.
B đứng dậy và khép cửa. Anh phát hiện ra một thứ âm thanh mơ hồ đang lan tỏa trong phòng, không phải tiếng nước chảy, âm thanh gần gũi và người hơn.
Đó là tiếng khóc, tiếng khóc rất nhẹ và u uất, tiếng khóc anh đã từng nghe thấy trước đây, nhưng lúc này nó mạnh hơn và như một bản hòa tấu buồn thảm.
Có thể đó là tiếng khóc của những bản thảo bị anh đốt rụi, hai mươi bình tro cất kín trong tủ, chúng đang than khóc cho số phận của mình. Nước mắt rỏ thành giọt lóc bóc, đọng lại và chảy như một cái thác trong tâm tưởng anh...
B cẩn thận lấy cái xẻng kim loại hót chỗ tàn tro anh vừa tạo ra, anh rót chúng vào cái bình thứ hai mốt. Cái bình vẫn chưa đầy nhưng một ý nghĩ bỗng xuất hiện. Từ giờ, những bản thảo chưa đạt, anh sẽ chuyển bản thảo cho các biên tập viên khác hoặc phòng thư ký, anh sẽ không bao giờ tàn sát nữa.
B lấy điện thoại và đặt phòng một khách sạn trong thành phố. Anh yêu cầu phòng cao nhất. Khi đêm đã vào sâu, B gọi một xe taxi và nhờ anh tài xế mang giúp những bình đựng tro.
Lái xe đưa B đến khách sạn đã đặt chỗ. Khi lên tầng cao nhất, anh cẩn thận lấy những bình đựng tro bản thảo đặt ra ngoài hành lang.
Rồi B nhẹ nhàng dốc từng bình tro xuống, gió thổi mạnh đã giúp anh làm thật dễ dàng. Tàn tro như một đám mây làm ra một cơn mưa bụi. Ánh trăng lấp lóa chiếu khuôn mặt anh trong một niềm hưng phấn vô biên.
Lần lượt, bình thứ nhất, bình thứ hai, thứ ba và đến bình thứ hai mươi mốt, anh đã tạo ra một đám mưa tro bụi trong thành phố. Trăng nhập nhòe và anh như kẻ mộng du không đứng trên mặt đất.