← Quay lại trang sách

Chương 45

Ba bị bệnh viêm phổi. Trong những cơn đau miên man, những hồi ức của anh cứ trở đi trở lại. Có những thứ tưởng rằng như đã quên lãng từ lâu thì trong chập chờn giấc ngủ, cùng với mùi vị của quá khứ, nó lại trở về, âm thầm pha những nhói buốt.

Đã có lần Ba gặp lại người vợ cũ của mình ở một khu du lịch biển, anh đi cùng một người bạn gái mới quen, và người vợ cũ của anh sánh vai cùng một người đàn ông lạ. Ba nhìn thấy vợ cũ ở một hành lang ngắm biển và anh dễ dàng nhận ra người đã từng đầu gối má kề với mình suốt mấy năm.

Không phải cảm giác bối rối mà một thứ mơ hồ hơn thế. Một cái nhìn thoáng qua và khi ánh mắt hai người chạm nhau họ đã biết được phía bên kia tâm trạng thế nào.

Tất nhiên đó không phải sự ngượng ngùng, không nhất thiết là khó xử. Ba chưa từng tệ bạc với người cũ của mình, anh không ân hận hay thù ghét gì hết, người kia có lẽ cũng cảm thấy vậy. Chỉ là sự nặng nề bị xóa đi, mòn mởi được trút bỏ và một con đường mới dành cho cả hai. Anh và vợ cũ vẫn nói với nhau những lời tử tế khi ly biệt, vẫn chúc cho nhau hạnh phúc và bình yên.

Thực ra, Ba đã thấy một ánh mắt xa lạ trong đó, sự dửng dưng và lãng quên, thẳm sâu và xa cách.

Hà đứng đó với người đàn ông của mình, thái độ và cử chỉ gần như không thay đổi. Cô đang ngồi ngắm biển với một người đàn ông trung niên có vẻ giàu có và lịch lãm. Áo sơ mi đắt tiền, dáng ngồi tự tin và một tờ báo mở trước mặt.

Khi đó Ba đang tìm một chỗ ngắm biển. Anh định rút lui khi thấy người cũ nhưng một thứ mơ hồ đã trì níu. Anh đứng yên một lát và tìm được một vị trí thích hợp cùng người bạn gái.

Đó là một trong những hành trình cô độc của Ba. Anh lên tàu hỏa, định đến một nơi bất kỳ, thiên hướng là núi, sau anh đổi ra biển, một phần là do cuộc trò chuyện với cô gái ngồi cùng hàng ghế với anh từ ga khởi hành.

Khi đó, ngồi sát cửa kính của toa tàu, Ba chậm rãi lấy một quyển sách ra đọc. Đó không phải là cuốn sách lớn hay xuất sắc nhưng nó gợi cho anh những ý nghĩ về kiếp người, sự tồn tại của các cá nhân trong một thế giới quá đông đúc, một kẻ đi tìm sự tĩnh lặng và cô đơn của đời người. Anh ta lên núi, yêu núi và muốn sống trong thiên nhiên nhưng những người xung quanh, gia đình, bạn bè ra sức ngăn cản. Và cuối cùng, khi không thể chống lại được những trở lực ấy, anh ta tìm đến cái chết.

Cuốn sách khơi gợi trong Ba nhiều suy ngẫm, anh thích nhân vật chính vì có nhiều điểm giống anh.

Khi anh đọc cuốn sách thì cô gái ngồi cùng hàng ghế hỏi thăm. Cô ta gần giống một sinh viên đại học nhưng sắc sảo hơn. Cô hỏi anh đọc sách gì, làm nghề gì và có vẻ quan tâm tới sách vở nên hai người trò chuyện suốt một quãng đường dài.

Ba không hỏi tên cô gái, cũng không định tán tỉnh nhưng anh biết cô gái có thiện cảm với mình. Cô đang buồn chán về công việc, tình yêu, đang trong một trạng thái không định hướng. Cô muốn một chuyến đi xa để giải tỏa, muốn một mình phiêu lãng để trải nghiệm và quên đi những ồn ào, rắc rối ở sau lưng.

Và khi ấy, hình như cô gái thấy Ba là một người đàn ông hấp dẫn. Không cần tán tỉnh hay tỏ ra quan tâm, anh bình thản đọc sách, lạnh lùng. Anh có đủ sự tự tin và lì lợm, không cần bắt chuyện và làm quen trước. Có lẽ vì thế mà cô gái thấy anh hấp dẫn và bí ẩn, theo cái gu của cô. Mà cũng có thể khi đi xa, người ta dễ dàng thân thiện, cởi mở và phóng túng.

Cô gái đã làm cho chuyến đi của Ba chệch hướng, nói đúng hơn là được định hướng. Cô gái muốn ra biển và rủ Ba đi cùng. Ba nói anh lâu rồi chưa ra biển và đồng ý. Anh đã xuống sớm hơn một ga theo hành trình của cô gái và đến một khu nghỉ dưỡng.

Tất cả sự tình cờ run rủi này đã đẩy Ba đến chỗ gặp người vợ cũ của mình. Ba vừa đến và nhận phòng. Anh không nói nhiều về bản thân. Anh chỉ bảo mình là một người tự do và được phép làm điều bản thân muốn.

Cô gái ngồi cạnh Ba. Cô cũng có một vẻ bình thản mơ hồ khi nhìn ra biển. Ba có một người bạn gái tình cờ và biết đâu người vợ cũ của anh cũng thế. Anh không hỏi vì biết đôi khi sự im lặng hay đúng ra cảm giác vô ngôn nói được nhiều hơn.

Như một phản ứng tự nhiên, Ba khoác tay cô gái, anh bình phẩm vài câu về biển. Biển ở đây sóng lớn và nước rất trong.

Cô gái lắng nghe Ba nói, một chốc cô cũng quàng tay qua Ba và âu yếm tựa vào vai anh. Cô gái nói ít, thỉnh thoảng mới bình luận xen vào câu chuyện của anh.

Ba nhận thấy có sự khác biệt rất lớn giữa biển và núi. Núi cho anh sự sâu thẳm và thâm trầm, biển thì dạt dào hiểm nguy. Núi giống như người đàn ông, còn biển là người đàn bà. Đàn ông thì im lặng, đàn bà thì ồn ào.

“Anh nói thế không đúng đâu,” cô gái chợt phản đối, “em là đàn bà nhưng em cũng thích im lặng.”

Ba không để ý đến lời của cô gái. Anh khẽ cúi xuống hôn vào mái tóc của cô, bàn tay anh lùa vào trong làn tóc rối. Biển ồn ào nhưng cũng có lúc lặng sóng, còn núi, giống như anh, đâu phải khi nào cũng thâm trầm và an toàn.

“Nếu phải chọn sống giữa núi và biển thì em chọn nơi nào?” Ba vuốt tóc cô gái và hỏi.

“Có nhất thiết phải chọn không anh,” cô gái ngẩng đầu lên, “em ghét sự chọn lựa, hoặc là cái này hoặc là cái kia.”

“Anh thì chọn núi,” Ba nói, “anh thấy biển thẳm sâu và nguy hiểm quá.”

“Thế à, thế anh có nguy hiểm không?”

“Có, anh là một kẻ nguy hiểm,” Ba cười.

Ba cúi xuống và hôn lên tóc cô gái. Hình như cuộc trò chuyện của anh hơi to và đằng kia, vợ cũ nghe thấy tiếng của anh. Có thể cô đang cố gắng lắng nghe hoặc không. Người đàn ông của cô vẫn chăm chú đọc báo dù thỉnh thoảng anh ta thì thầm vào tai bạn gái mình.

Có phải tất cả những lời anh nói với cô gái, vợ cũ đã nghe thấy? Có phải anh là núi và người cũ là biển? Hai cá tính và hai phong cách khác nhau, không thể nào hòa hợp. Anh đang nói với cô gái hay với người đàn bà đang ngồi cách anh không xa?

Đã nhiều năm Ba không hề dò tìm tin tức về người cũ. Cô được tự do và không trói buộc điều gì trong tâm trí anh. Hai con chim bay đi hai nơi và không nhất thiết phải gặp lại. Bầu trời thì rộng và có rất nhiều cây và muông thú.

Nhưng Ba vẫn cảm thấy có một sự tình cờ run rủi nào đấy. Nếu ý định của anh là lên núi và không gặp cô gái kia, nếu như anh không thấy mình cần làm điều gì khác, anh đã tự buông thả cho một sự trôi nổi của con thuyền và gặp người cũ ở đây.

Cô gái bảo anh kể thêm về núi. Nhà cô ở thành phố nên ít biết về núi, cô thấy núi bí hiểm và khó đoán hơn biển. Biển là một mặt phẳng lớn và màu xanh gần giống nhau, núi thì không thế, nó đa dạng, biến ảo và nhiều bất ngờ hơn.

Ba kể cho cô gái nghe về núi, những kỷ niệm tuổi thơ của anh về núi, cả lúc trưởng thành nữa. Ba có thể nói cả ngày về núi mà không biết chán. Hình như núi là máu thịt, xương cốt và tâm hồn anh.

Đã có lúc Ba kể chuyện về núi cho vợ cũ nhưng cô không quan tâm. Cô ưa sự ồn ào và màu sắc, ưa sự vui nhộn và không khí tưng bừng. Núi quá tĩnh và thẳm sâu, quá buồn và lặng lẽ, vì thế những câu chuyện về núi chưa bao giờ hấp dẫn cô.

Thế mà bây giờ, nhớ lại quá khứ ấy, Ba đang kể chuyện cho hai người đàn bà cùng nghe. Một người háo hức vì chưa biết chuyện của núi và người khác vì khung cảnh, thời gian hoặc một tâm trạng nào đó cũng chăm chú theo dõi.

Hai người đàn bà ấy, xét cho cùng đều là tình cờ trên đời anh ở một chuyến đi. Hai người ấy đang lắng nghe.