← Quay lại trang sách

Chương 46

Rồi B lại có cảm giác như bị rình rập. Anh thấy những đôi mắt ở trong hành lang, trong phòng họp, những đôi mắt vô hình đang dõi theo anh. Kẻ rình mò là một gã vô cùng tinh ranh. B chỉ nhận thấy ánh mắt của gã, hơi thở của gã chứ anh chưa bao giờ nghe thấy bước chân. Gã trốn ở một xó xỉnh nào đấy mà anh không nhận ra.

Mỗi tòa nhà đều có một đôi mắt mờ ám. Anh linh cảm được kẻ đang theo dõi mình. Thực ra anh không làm điều gì mờ ám. Anh có vài người tình, thích rượu ngon và những đêm trăng mờ đi dạo phố, uống cà phê một mình ở một quán quen thuộc.

Một buổi chiều B nghỉ sớm, một bản thảo không ưng ý, thấy đau đầu, anh đi ra phố.

Lần này anh không đi trên con đường quen thuộc. Anh chọn con phố có nhiều cây cổ thụ.

Anh đi bình thản trên hè phố và gặp nhiều người ngược chiều với mình. Một vài người nhìn anh, những người khác không để ý và dưới lòng đường xe cộ vun vút ngược xuôi.

Nhưng mặc cho không gian nhiều cây xanh và thoáng đãng anh vẫn thấy có kẻ theo dõi mình. Gã theo anh như một bóng ma. Anh thấy nhân điện của gã chiếu vào mình nhưng khi quay lại thì không thấy gã đâu.

Phố yên bình! Trên vỉa hè vài người bán hàng rong mời B mua hàng nhưng anh từ chối. Anh nhìn họ nửa dửng dưng nửa thương hại. Anh thấy điều bất nhẫn mà không thể cảm thông. Nhiều người trong số họ giống con người của anh, cô đơn, lặng lẽ. Nhiều kẻ mang khuôn mặt u ám nặng nề.

Con đường anh đi có những biệt thự trầm mặc xấp xỉ tuổi với nhà xuất bản của anh. Chúng cũ kỹ, u sầu như một kẻ sống quá lâu và ma quái.

Có khi kẻ dõi theo anh đang trú ngụ ở một ngôi nhà màu vàng trên phố. Gã có lợi thế là luôn thấy anh, còn anh chỉ cảm nhận được sự tồn tại của gã ở những khoảng mơ hồ.

Và người đồng nghiệp khốn khổ của anh, cái tay Mạo kia có lẽ chưa hề chết. Xác của hắn, đám ma của hắn là một ảo ảnh đánh lừa. Hắn vẫn hiện diện ở đâu đó, trong thân xác người khác.

B nhìn những gốc đại thụ rồi nhìn hàng gạch xám xịt trên vỉa hè. Vỉa hè mênh mông đầy lá. Dưới lớp lá vàng là ánh mắt của kẻ nào đó đang đếm bước chân của anh. Đôi mắt gã như một con cua càng, lồi to và khệnh khạng.

Anh đi, bình thản và tư lự. Giờ thì anh không quan tâm tới đôi mắt dõi theo mình nữa. Lâu lắm rồi anh mới đi trên một vỉa hè thênh thang và thỏa sức ngắm nhìn.

Anh nhớ rằng nơi nào có quá nhiều cái đẹp, nơi đó càng ma quái và bí ẩn. Con phố này có vẻ như không tồn tại giữa một thành phố náo nhiệt và ồn ào. Như một sự phi lý không có thật, những bước chân của anh, những viên gạch màu xám và hàng cây cổ thụ, có thể chúng không hoàn toàn hiện hữu mà chỉ là những khoảng mênh mang anh tưởng tượng ra.

Một ô cửa sổ của một biệt thự khiến anh chú ý. Cánh cửa sổ giống hệt cửa sổ phòng anh và một sinh thể đang ngồi quan sát.

Con sóc, con sóc đực, anh nhận ra khi nó nhảy lên một cành cây. Vẻ mặt của nó, như anh từng thấy, hả hê, thỏa mãn sau khi vừa giao tình với một con cái. Con sóc đực cũng cô độc giống anh nhưng nó có một sự tự do tuyệt đối.

Cả thành phố này có bao nhiêu con sóc, có phải con sóc đực duy nhất và không cần đồng loại? Nó kiếm ăn và tận hưởng tự do của mình, sống giữa loài người và không hề sợ sệt. Nó không quan tâm tới đám đông ngoài phố, những kẻ đang thèm khát sự tự do và hoan tình của nó. Nó hân hoan nhảy nhót trên các cành cây và vui chơi.

Nhưng dù dửng dưng và bất cần, B vẫn thấy ánh mắt lạ theo sát mình. Có vẻ gã kia cũng nhìn thấy con sóc và cũng có một ước muốn giống anh. Biết đâu gã chính là anh và đang tự theo dõi mình.

Một người đi ngược chiều với anh, ở một tốc độ chậm. Anh và Ngụy chạm nhau.

“Anh đi theo tôi đấy à?” B hỏi.

“Anh nghĩ thế sao?”

“Tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình.”

“Ra thế.”

“Cảm giác của tôi không mấy khi sai,” B gầm gừ.

“Bình tĩnh, đừng cáu vội, ta vào một quán cà phê nói chuyện.”

Anh ta dẫn B vào một cái ngõ hun hút, trong sâu có một quán cà phê bé tí và tối tăm. Ngột ngạt và ẩm mốc. B chọn một chỗ có nhiều ánh sáng nhưng người đối diện vẫn trong một quầng lờ mờ.

“Anh thích ngồi ở những chỗ thế này à?” B hỏi.

“Tôi thích những chỗ tăm tối một chút.” Anh ta cười khẩy. “Không phải là vì tâm hồn tôi tăm tối, u ám đâu.”

“Anh đi theo tôi làm gì?” B nhắc lại câu hỏi.

“Tôi quan tâm đến anh.”

“Tôi không làm hại ai cả, tại sao anh theo dõi tôi.”

“Thực ra anh là người nguy hiểm,” Ngụy nhếch mép. “Anh là người nguy hiểm trong nhà xuất bản và là một trong mười ba người đáng ngờ nhất thành phố này.”

“Anh là gián điệp à?”

“Không, tôi không là gián điệp,” Ngụy vẫn bình thản.

“Vậy anh là ai?”

“Tôi là người đang làm phận sự của mình.”

“Mày là quỷ,” B chỉ mặt anh ta.

Ngụy lên tiếng gọi người bồi bàn. Đến lúc này, B mới nhìn kỹ quán cà phê. Hình như chỉ có ba người trong quán, ngoài anh và gã đồng nghiệp là một kẻ không rõ nhân dạng. Tất cả đều im lặng và khuôn mặt mờ mờ bởi một thứ ánh sáng yếu ớt. Tay bồi bàn mặt quắt đeo tạp dề màu đỏ chạy ra. Ngụy ra hiệu cho hắn như ở chỗ quen và trỏ sang B bảo anh gọi đồ uống.

“Có rượu không, cho tôi một ly rượu mạnh,” B nói.

“Được đấy,” gã kia cười khẩy, “tôi cũng gọi rượu mạnh đấy.”

Hai người uống rượu trong im lặng. B vẫn không tài nào hiểu được người đang ngồi trước mặt mình. Thỉnh thoảng anh lại thấy khuôn mặt gã biến đổi. Nhưng mặc kệ, anh uống rượu, cố xua đi những u ám trong đầu. Cuối cùng thì anh cũng dửng dưng khi xem gã là bất cứ ai cũng được.

Lúc chia tay, Ngụy nói nhỏ với anh:

“Này, ông đừng giận tất cả những chuyện ban nãy. Coi như ta chưa nói chuyện gì với nhau.”

B nhìn gã đàn ông, anh cười mỉa:

“Rốt cuộc thì anh muốn gì?”

“Tôi muốn giữ cái nhà xuất bản này bằng mọi giá,” gã ta nói, “người ta đã giao nó cho tôi, anh đừng hủy diệt nó.”

“Thế à,” B cười nhạt, “để xem anh giữ nó được bao lâu.”