Chương 47
Ba ít khi bối rối với những người phụ nữ anh gặp nhưng lần đó anh đã phải lưỡng lự. Không phải sự có mặt của người cũ khiến anh khó xử, mà những ký ức hai mươi năm về trước đã tác động đến anh.
Buổi dạo chơi ở biển cho Ba những trải nghiệm mới. Không phải lần đầu anh đến biển nhưng biển chưa bao giờ cho anh sự an toàn. Rợn ngợp và đáng sợ, làn nước sâu thăm thẳm, một thứ khó đoán và không thể gọi tên. Cô gái ngồi bên anh thì vẫn bình thản đến lạ kỳ.
“Anh có thích biển không?” Cô gái bất ngờ hỏi anh.
“Không.”
“Vì sao?”
“Sâu quá khó lường.”
“Thế à, nếu em giống biển thì sao?”
Ba không trả lời câu hỏi. Anh bỗng thấy cô gái ngồi cạnh giống như một đứa con của anh, nếu thực sự anh có con ở lần đầu tiên gần gũi với người phụ nữ ở trên núi. Tại sao Cầm lại dâng hiến cho anh, lạ lùng và khó tả? Phải chăng cô gái đó có một quyền năng đặc biệt?
“Em bắt đầu thấy lạnh, ta về phòng đi.”
Ba và cô gái về phòng. Lúc đi qua hành lang, anh thấy Hà lần nữa. Người vợ cũ của anh vẫn ngồi như bất động, không thể đoán được gì qua dáng ngồi ấy, người đàn ông của cô đã thôi đọc báo. Anh ta uống bia và có vẻ đang tận hưởng một mình.
Đó là một khu nghỉ dưỡng lớn và đẹp, Ba và cô gái ở tầng 4, phòng 408. Con số gợi cho Ba một kỷ niệm nhưng anh không nhớ chính xác. Cửa sổ hướng biển. Khung cửa lớn màu trắng, rèm che cửa cũng một màu trắng dễ chịu.
Cô gái lấy trong túi du lịch một bộ đồ ngủ, quần lửng và áo thun, bộ đồ có vẻ hơi rộng so với cơ thể cô.
“Anh thích em mặc thế này không?” Cô gái hỏi.
“Anh thấy được,” Ba trả lời, “em thấy thoải mái là OK.”
“Anh thích em không?”
“Thích.”
“Vậy anh muốn gì?”
Ba nhìn cô gái và mỉm cười. Anh đủ kinh nghiệm để biết điều gì sắp diễn ra nhưng một suy nghĩ làm cho tâm trí anh không yên. Khuôn mặt của cô gái phảng phất vẻ sinh viên mới ra trường khiến anh thấy tê tái giống lần về thăm thầy giáo cũ và thầy tự tử, một sự so sánh hoàn toàn lệch lạc nhưng Ba vẫn nhói lên đau đớn.
“Em muốn nổi loạn, đúng không?”
“Vâng, sao anh biết?”
“Sao anh lại không biết cơ chứ, anh nhiều tuổi, biết nhiều hơn. Việc này không quá khó đoán.”
“Em nổi loạn thì làm sao chứ, anh sợ à?”
“Không!”
“Thế thì vì sao?”
“Có phải lần đầu không?”
Im lặng.
“Em còn quá trẻ.”
“Em đủ trưởng thành rồi.”
“Nhưng chuyện này cần có sự chuẩn bị.”
“Em chuẩn bị rồi.”
“Chuẩn bị gì?”
“Chuẩn bị tất cả.”
“Không.”
“Em không bắt anh chịu trách nhiệm gì đâu.”
Câu nói vang vọng trong lòng Ba. Hai mươi năm trước Cầm đã nói với anh câu đó. Khi ấy ở trên núi, còn lần này ở biển. Biển đang cồn cào, sóng và gió lớn. Ba không sợ hãi. Anh biết mình ở một nơi an toàn nhưng khung cảnh gợi sự ớn lạnh. Anh không thấy hưng phấn. Anh nhận thấy một vẻ trinh bạch rơi vào tay không đúng lúc. Có một thứ lệch lạc, không hợp khí chất của anh.
Ba mở tủ lạnh và lấy ra một chai rượu. Anh rót vào hai cái ly để trên bàn. Chẳng cần nhìn cô gái đang ngồi ủ rũ. Ba đưa ly rượu lên miệng, cô gái thấy thế cũng cầm lấy ly uống.
“Uống từ từ thôi, rượu mạnh đấy.”
Nhưng lời nhắc của Ba vô tác dụng. Cô gái uống hết ly rượu đầu tiên và chìa cái ly về phía anh.
Ba rót cho cô một ly nữa, lần này thì ít hơn và anh uống hết ly của mình.
Hình ảnh người con gái ấy đôi khi vẫn trở lại với anh, và như một kiểu quá khứ kép, nó trở về song song với Cầm bên thác nước năm nào. Hai câu nói giống hệt nhau “Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm gì đâu”, khiến anh đau đớn. Giá như anh có một đứa con và phải chịu hậu quả của những hành vi của mình, giá như họ đừng cưng chiều anh, đặt vào tay anh những bước ngoặt quan trọng. Anh không sợ trách nhiệm, không sợ tội lỗi nhưng một sự dâng hiến quá lớn thì anh không chịu nổi.
Chính vì cái vẻ mặt ngây thơ bất cần ấy, chính vì câu nói ấy mà anh không xâm phạm cô gái. Không phải anh là kẻ đạo đức giả hay xót thương kẻ yếu hơn mình. Anh đã từng tồi tệ, uống nhiều rượu và ngủ với nhiều đàn bà nhưng không phải bao giờ cũng có sự dễ dàng như thế.
Sau ba ly rượu mạnh, cô gái gần như say. Ba dìu cô lên giường, đắp cho cô một cái chăn và đi ra ngoài, để yên cho cô ngủ.
Hôm đó, trời có gió và biển mỗi lúc một mạnh, Ba thấy từng lớp sóng ào ào vào bờ nhưng anh thấy nhẹ nhàng. Anh đã nhận ra trong sự hăm dọa ghê gớm kia có một điều gì rất bình thường và yếu đuối.
Anh ra phố và đi dọc theo một con đường có nhiều cửa hàng. Ý nghĩ về người con gái đang ngủ vẫn lan tỏa trong anh. Anh thấy lạnh và biết mình phải làm gì.
Anh bước vào một tiệm massage và yêu cầu một cô gái phục vụ. Trong ánh đèn đỏ và một thứ nhạc buồn thê lương, Ba không nhìn rõ mặt cô gái. Nhưng anh không cần quan tâm, anh vồ lấy cô ta rồi làm tình. Sau những giận dữ và điên khùng như biển, anh đã trút bỏ được một hòn đá rất nặng.
Tối hôm đó anh ngủ luôn ở nhà thổ và không quay về khách sạn. Cô gái gọi điện nhưng anh không nghe máy.
Sáng hôm sau anh về khách sạn. Anh lấy chìa khóa từ quầy lễ tân và lên phòng. Chăn, gối đã được xếp gọn gàng, đồ đạc của anh vẫn nguyên vẹn, vỏ chai rượu hôm trước đã bị vứt vào thùng rác. Trên mặt bàn có một mẩu giấy dành cho anh:
“Cảm ơn anh. Vĩnh biệt. Cầm.”