Chương 48
Mấy ngày sau khi gặp người đồng nghiệp ở quán cà phê kỳ dị đó, B đã nhận được một tin bất ngờ: Ngụy có dấu hiệu tâm thần và đã tự cắt một bên tai của mình. Cái tin đó loang đi trong nhà xuất bản như một cơn sóng ngầm, có một điều kinh khủng đang diễn ra, là khởi nguồn một cơn bão hay chấm dứt sự điên cuồng.
B đã hình dung ra hình ảnh Ngụy với một bên tai bị băng kín và đi như kẻ tâm thần. Anh ta như một bóng ma, hai tay bịt đầu hú hét những tiếng ghê rợn trong hành lang.
B chưa kịp đến thăm người đồng nghiệp của mình thì Ngụy đã xuất viện. Khuôn mặt anh ta phờ phạc, tai vẫn quấn dải băng màu trắng. Ngụy vào tất cả các phòng trong nhà xuất bản. Thấy B ở hành lang, anh ta bảo sẽ lên phòng nói chuyện.
B đợi anh ta, tâm trạng bất an. Sự cồn cào của lòng đất và vọng âm u u của căn phòng mạnh hơn bao giờ hết, anh cảm thấy sự tan rữa của các bức tường, những hố sụt thăm thẳm, sự suy tàn đã đến gần.
B bỗng nhận thấy căn phòng của mình như hạt nhân quan trọng nhất của nhà xuất bản. Tại sao căn phòng này luôn dành cho những biên tập bảo thủ nhất, tại sao lò sưởi rộng nhất và cái chấm đỏ to bằng bàn tay trên cửa không bao giờ xóa đi? Đó là phòng duy nhất không ghi tên, cái chấm tròn đỏ ở cửa giống như một biểu tượng bí hiểm.
Cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa. Người đồng nghiệp của B lọt vào. Khuôn mặt Ngụy tê dại, một hình dạng khác biệt hoàn toàn với vẻ ma quái đáng sợ khi B gặp anh ta ở quán cà phê hôm trước.
B đón người đồng nghiệp của mình bằng một nụ cười cảm thông. Anh đã từng nhìn thấy vẻ nhẫn nhục đó ở Mạo. Mạo đã chết, còn người này vẫn tồn tại. B hỏi nhẹ nhàng:
“Vì sao mà ra nông nỗi này, lần trước tôi còn thấy anh tỉnh táo lắm cơ mà?”
Người ngồi trước mặt anh im lặng, anh ta đưa tay sờ vào cái tai đã mất, chỗ đó giờ chỉ còn một dải băng màu trắng. Anh ta chỉ tay lên tường, vào bức chân dung của B được treo ở vị trí khá cao.
“Bức ảnh à, phải nó không?”
Người đồng nghiệp của anh gật đầu. Anh ta vẫn trong trạng thái bị kích động quá mạnh, khuôn mặt còn phảng phất nỗi kinh hoàng.
B lấy ra một chai rượu. Anh rót rượu ra hai cái ly, anh đẩy một về phía người đối diện và ra hiệu, anh ta hiểu ý và đưa ly rượu lên môi.
Uống hết ly rượu, đôi mắt Ngụy vẫn lờ đờ nhưng hình như đã khá hơn. B tiếp tục rót.
“Hy vọng anh dễ chịu hơn,” B nói, “có phải anh muốn kể với tôi về bức ảnh đấy không?”
“Bức chân dung trong... trong phòng ông phó giám đốc...” Người khách đột ngột líu lưỡi. “Nó... nó không phải là bức ảnh.”
B nghe chính xác những từ đó. Bức chân dung một người đàn ông treo trong phòng phó giám đốc. Chắc chắn không phải là một bức chân dung thông thường. Người đàn ông đó đã quắc mắt nhìn B, anh có cảm giác chính tay phó giám đốc cũng sợ ông ta.
“Anh có biết ông ta là ai không?” B hỏi.
“Một... một người đã... đã chết,” người kia trả lời. “Ông... ông ta là một... một trong những người sáng lập.”
“Tôi không biết ông ta.”
“Hình... như ông ta là... là cổ đông lớn nhất.”
“Tại sao anh tự cắt tai mình. Có phải do ông ta ép buộc?”
“Tôi... tôi đã gặp ác mộng. Mấy đêm liền ông ta vào phòng tôi và liên tục thì thào những lời đe dọa. Tôi... tôi không chịu nổi và đã... đã tự cắt tai mình.”
Rồi sau đó người đồng nghiệp kể cho B chuyện đã xảy ra. Anh ta không nói lắp nữa. Bóng ma của bức ảnh đó hay linh hồn ông ta đã lẻn vào giấc ngủ của anh ta. Ông ta bảo Ngụy không hoàn thành nhiệm vụ, không ngăn chặn được những kẻ muốn làm cho nhà xuất bản suy tàn.
“Nhưng ông ta là người đã chết, làm sao ông ta ra mệnh lệnh trực tiếp cho anh được.”
“Tất nhiên là... là không trực tiếp,” Ngụy lại nói lắp, “nhưng... nhưng mỗi khi vào phòng ông phó giám đốc, tôi... tôi đều nhìn thấy đôi mắt ông ta ra mệnh lệnh.”
“Kể những chuyện này với tôi, anh không sợ ông ta trừng phạt à?”
“Tôi... tôi đã... đã bị trừng phạt, tôi cắt tai mình rồi. Tôi sống... sống trong hoảng loạn mấy ngày nay!”
Nói xong, người đồng nghiệp của B bỏ đi. Anh ta bước khập khiễng rồi bò trong hành lang. B nghe thấy những tiếng gào thét.
B nhìn bức chân dung mình treo trong phòng. Đó là một bức ảnh chụp anh thời trẻ, đeo kính cận trắng đầy vẻ thư sinh. Bức ảnh đó nếu để một trăm năm sau sẽ là một bóng ma rất đáng sợ.
B đứng trên ghế, anh tháo bức ảnh xuống, lấy khăn lau mặt kính, tự ngắm mình và suy nghĩ. Biết đâu khi chết đi, anh cũng sẽ gõ cửa từng phòng và hù dọa những người đang sống.
B tháo mặt kính bảo vệ ra khỏi khung ảnh và nhìn nó lần nữa.
Rồi B ném chân dung mình vào lò sưởi. Anh lấy một tờ báo cũ, châm lửa và đốt.