← Quay lại trang sách

Chương 49

Trong những ngày chịu đau đớn của bệnh tật, Ba lại nghĩ đến sự cô độc của mình. Bao nhiêu năm, dù đôi khi có nhiều bè bạn, người tình nhưng hình như trạng thái cô độc vẫn đến với anh triền miên và nặng nề.

Tại sao anh lại lựa chọn cách sống này? Có phải anh không thể hòa hợp được với mọi người? Tại sao những đám đông chưa bao giờ cho anh hứng thú, chỉ những lúc một mình mới khiến anh thấy thoải mái và dễ chịu? Sự lặng lẽ và chìm ngập trong vắng lặng cho anh những khoái thú, chỉ cần một cuốn sách và một ly rượu, là đủ làm cho anh nhẹ nhõm yên bình.

Ba đã có lần nói với một cô gái trẻ về điều ấy. Cô ta từ trên núi, nơi vùng hồ nơi có người đàn ông đánh cá chết trong hơi rượu, đã xuống gặp anh. Anh ngủ với cô một đêm duy nhất ở thị trấn huyện, từng cho cô tiền và bảo nếu muốn xuống thành phố thì đến gặp anh.

Và cô gái đã đến thật. Cô cầm cái mẩu giấy có ghi địa chỉ cùng số điện thoại mà Ba lưu lại. Cô đến gặp anh, vui mừng như gặp lại người thân. Hình như từ cái đêm hôm ấy, anh đã là một phần không thể thiếu trong quá khứ của cô.

Ba đưa cô gái đi chơi. Hai người đi ngắm thành phố như một đôi tình nhân thực sự. Cô ngồi sau líu ríu hỏi han và cho dù chẳng bao giờ hứng thú ở chỗ đông người, anh vẫn đưa cô đến những nơi ồn ào nhất.

Khi cô gái ngỏ lời muốn anh đưa cô về khách sạn thì Ba bảo về nhà anh, về căn hộ anh thuê ở tầng ba nơi góc phố. Nó nhỏ nhưng đủ tiện nghi, những giá sách chất cao, một bàn làm việc, một bàn ăn và bốn chiếc ghế.

Và khi đứng trong cái không gian chật hẹp bộn bề, Ba bỗng thấy cô gái gần gũi và thân thuộc như em gái. Cô vẫn giữ nét hồn nhiên của rừng núi. Cô hỏi anh rất nhiều, xem xét đồ đạc trong nhà, ngắm nhìn cái giá sách cao ngất, chạm vào những bộ quần áo anh treo trên mắc.

Cô gái ngắm nhìn anh, không giống như một người tình mà gần gũi, thân thiết hơn. Khi biết anh sống một mình, cô hỏi:

“Sao anh chọn cuộc sống cô độc này, anh không biết buồn à?”

Đó là một câu hỏi khó giải thích nhưng anh mỉm cười. Anh nâng cằm cô lên, và nói rất dịu dàng:

“Tôi thích sự cô độc, em gái à, tôi không chịu được đông người.”

“Nếu có thêm một người nữa thì có gì là nhiều, chỉ hai người anh cũng thấy khó chịu sao?”

“Nếu hai người trong thời gian ngắn thì được,” anh nói, “giống như tình một đêm ấy. Lâu thì không chịu nổi.”

“Vì sao ạ?”

“Vì tôi thích thế.”

“Vì sao anh thích thế?”

“Cái này không giải thích được, đơn giản là tôi thoải mái hơn khi chỉ có một mình.”

Đó là lí lẽ không thuyết phục, cô gái thấy một thứ bất bình thường ở anh. Cô ôm lấy anh đòi giải thích nhưng anh không nói nữa, anh cho rằng chỉ có thế, chì vì ý thích và anh sống như thế.

“Vậy anh không biết buồn?” Cô gái vẫn băn khoăn.

“Không.”

“Con người anh lạ thế?”

“Thực ra, có những sự chịu đựng còn kinh khủng hơn nỗi buồn, buồn chẳng là gì cả.”

“Anh thích cô độc mà anh vẫn ngủ với đàn bà à?”

“Đó là hai điều khác nhau,” anh nói.

“Em không hiểu.”

“Không cần hiểu đâu, nhiều khi anh cũng chẳng hiểu nổi mình.”

“Anh lập dị à?”

“Có nhiều người nói như thế.”

“Còn tự anh thấy thế nào?”

“Anh thấy mình như một đám mây.”

“Em vẫn không hiểu.”

“Thôi hiểu làm gì, em đến đây có phải để hiểu điều đó đâu.”

Câu trả lời ấy vẫn lửng lơ trong đầu anh. Thế nào là một đám mây? Anh không định xây dựng một biểu tượng nào đó nhưng hình ảnh của một đám mây làm anh thích thú. Anh thoải mái, tự do, không bị ràng buộc dù đám mây vẫn có lúc bị các cơn gió thổi dạt đi.

“Hôm nay em muốn tắm cho anh,” cô gái nói.

“Không, ngại lắm.”

“Có gì mà ngại chứ,” cô gái hồn nhiên, “chẳng phải anh đã từng ngủ với em một lần rồi sao?”

Ba không từ chối nữa, anh bỗng thèm một hương vị từ núi rừng. Chưa có cô gái nào nói với anh điều ấy, chưa bao giờ anh thấy ngại ngùng, những lời mời gọi rất thật và đúng như vậy.

Cô gái tắm cho Ba như một đứa trẻ. Cô kỳ cọ từ đầu xuống chân cho anh, và vì vòi hoa sen phun mạnh nên cô ướt như anh. Anh thấy cơ thể của cô rất gần, thấy mình cương cứng và cố ghìm lại. Nhưng anh không thể kìm nén, anh thấy bối rối và xấu hổ khi nó cứ ngỏng lên và anh không thể che đậy.

Cô gái có vẻ không để ý đến những biến chuyển trên cơ thể anh, vẫn kỳ cọ và yên bình. Cả khi chạm tay vào vùng nhạy cảm của anh, cô vẫn thản nhiên làm những động tác thông thường.

Ba đã không bao giờ biết được suy nghĩ của cô gái khi ấy, dục vọng kìm nén hay cô coi anh như một đứa trẻ không cần để ý. Hoặc cô không nghĩ gì cả, làm sao cô lại không suy nghĩ khi trong bối cảnh ấy?

“Anh không bao giờ muốn sống với một ai đó à?” Cô gái lại hỏi.

“Đã từng sống rồi nhưng thất bại,” anh trả lời thành thực.

“Anh lấy vợ và ly dị?”

“Đúng thế.”

“Anh quen với sự cô độc được sao?”

“Được mà, thậm chí là thích thú.”

Câu trả lời bật ra không phải bột phát. Có lẽ anh là số ít của loài người quen với sự cô độc. Anh lập dị và khác người nhưng anh thấy thoải mái với nó. Cả căn bệnh như đang lên cơn sốt này, nếu anh đột ngột chết đi thì vẫn có một thứ hương thơm dịu nhẹ, ngọt ngào đưa tiễn.

“Thế anh có muốn ở với em đêm nay không?”

“Có, đêm nay thì được, ngày mai thì em về núi đi.”

“Anh đuổi em à?”

“Không phải, nhưng em không thuộc về nơi này.”

“Thế nó của ai?”

“Chẳng của ai cả, của rất đông người nhưng không thuộc về ai cả.”

Có vẻ như anh đang đứng một mình, bên rìa của thế giới.