Chương 50
Tiếng cười ghê rợn của người tự cắt tai mình trong hành lang vọng đến tai B. Ngụy bị xác định tâm thần nhẹ, anh ta vẫn tiếp tục làm việc ở mức vừa phải. Nhà xuất bản cũng không muốn ra ngay một quyết định sa thải. Một tuần Ngụy đến cơ quan ba lần và lần nào trong hành lang cũng vang lên tiềng cười rợn tóc gáy.
B nhìn khuôn mặt nhăn rúm của người đồng nghiệp và thấy đau đớn. Càng ngày B càng thấy Ngụy giống Mạo hơn, hình như trong giọng nói của anh ta pha giọng nói của người đã chết, đôi mắt anh ta mang vọng ảnh quá khứ.
B không thể ngồi yên mãi trong phòng làm việc được, tiếng cười kia làm anh không yên. Một dấu hiệu báo trước và nặng nề, một thứ xuyên suốt, thôi thúc như sắp đâm trúng trái tim ai đó.
Nhà xuất bản chuẩn bị có một cuộc thay đổi lớn, tay phó giám đốc chiếm được ưu thế và có vẻ sắp làm một cuộc trở cờ.
Một buổi chiều muộn, tay phó giám đốc bảo B ở lại phòng. Ban đầu anh ta nói sẽ lên phòng B nhưng sau đó lại đổi ý. Anh ta bảo sau giờ làm việc, B đến phòng anh ta để có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Hôm đó là ngày rằm. B nhớ rằng cái khe nứt ở cuối sân sẽ mở ra một khoảng rộng nhất. Mặt trăng hôm đó rất sáng. Chiều tối B đã thấy con sóc to như con sói đang giận dữ nhìn mình trên một cành cây lớn.
B gõ cửa phòng tay phó giám đốc như hẹn. Anh ta ngồi sẵn chờ đợi, trên bàn để một chai rượu và anh ta rót rượu.
“Tôi biết anh thích rượu và đàn bà,” giọng anh ta nghe như tiếng kim khí, “như vậy ta cũng hiểu nhau nhiều nhỉ.”
B bình thản nhấc ly rượu và uống, anh không sợ hãi hay lo lắng.
“Cảm ơn ông vì rượu ngon, nhưng nói trước là tôi sẽ không thay đối quan điểm của mình đâu.”
“Thôi đừng nói về việc đó nữa,” tay phó giám đốc nở nụ cười. “Ta hãy nói vì những thứ đơn giản thôi.”
“Về cái gì?”
“Rồi anh sẽ biết.”
B ngắm phòng làm việc của phó giám đốc. Ấn tượng nhất vẫn là bức ảnh người đàn ông lạ mặt được phóng to. Có vẻ như ông ta đang cười với anh.
“Tôi hỏi anh một câu được không?”
“Anh cứ nói đi,” tay giám đốc bình thản.
“Bức ảnh treo trên tường, ông ta là ai?”
Người đối diện mặt bỗng thất sắc. Giọng anh ta trầm xuống.
“Ông ta là một người đáng kính, chắc anh đã nghe có người nói. Ông ta có một vị thế quan trọng trong nhà xuất bản này.”
“Nhưng ông ta đã chết,” anh thấy ánh mắt giận dữ trên tường chiếu vào mình. “Người chết không thể lãnh đạo người đang sống được.”
B nhận thấy một vẻ gần như sợ hãi của tay phó giám đốc, anh ta không dám ngoảnh mặt về phía sau.
“Anh đừng xúc phạm đến ông ta, anh chỉ là một kẻ hậu sinh. Trong nhà xuất bản này có những người không thể chạm đến.”
B hiểu được ngụ ý của câu nói ấy, anh biết người không thể chạm đến là ai. Ông ta nhìn anh, ánh mắt đầy hăm dọa. B đã lường trước được tình huống này. Anh tự rốt rượu cho mình, nhấp một ngụm, rồi nói:
“Vì tôi chẳng tranh đoạt điều gì nên tôi không sợ, nếu anh sa thải, tôi sẽ đi tìm ngay một nơi mới, nhưng tôi không thể để những người chết hù dọa những người sống. Tôi không sợ ông ta.”
“Thế à,” giọng tay phó giám đốc bỗng thay đổi, “anh đã nhìn thấy tay Ngụy chưa?”
“Tôi thấy rồi, thậm chí đã nói chuyện với anh ta. Anh ta chỉ là một tên chỉ điểm.”
“Không hẳn như thế đâu,” tay phó giám đốc nhếch mép.
“Thế à?” Đến lượt B khinh khi. “Nhưng vì anh ta có quyền lợi nên anh ta phải làm thế, còn tôi thì không, tôi không bị ràng buộc.”
“Thế việc quan hệ bất chính của anh với đàn bà thì sao, và anh còn tự ý thiêu hủy một số tài liệu.”
“Tôi không sợ đe dọa đâu, các anh cứ việc tố cáo.”
“Anh cứng đầu lắm, nhưng kể cả bóng tối, anh cũng không sợ sao?”
“Tôi chạm vào nó rồi.”
“Tôi biết anh cứng rắn nên mới mời anh đến đây. Tất nhiên không phải ngẫu nhiên mà người ta cho anh làm việc ở một căn phòng đặc biệt như thế.”
“Nói tóm lại là các anh muốn gì ở tôi?” B nói và nhìn người đang ngự trên tường.
“Sắp tới có một thay đổi lớn. Tôi muốn sự ủng hộ của anh. Nếu anh giúp tôi, anh sẽ có một vị trí xứng đáng.”
“Nếu không thì sao?”
“Thì bóng tối sẽ trừng phạt anh, không ai chống lại được bóng tối đâu.”
B bỗng sởn gai ốc vì thấy một tia nhìn sắc lạnh chiếu vào mình. Anh biết ông ta rất giận dữ, lần này thì không chỉ là thái độ. Một thứ ngun ngút và lạnh lẽo, cái vực thẳm tối đen đang chờ anh.
B lấy lại bình tĩnh bằng cách uống thêm một ly rượu. Chất cồn cho anh sự can đảm. B thấy những bụi tro bản thảo đang bay như mưa trong một cơn bão lớn.
“Hãy để tôi suy nghĩ thêm, đây là một việc hệ trọng nên không thể quyết định ngay được.”
“Tôi chờ anh, và hãy nhớ quyền lực của bóng tối.”
B bước ra ngoài và đóng cửa. Anh vẫn thấy tia nhìn lạnh lẽo đuổi theo mình.
B đi dạo một vòng trong khuôn viên nhà xuất bản, cái kẽ nứt ở góc sân đã khép nhưng anh vẫn thấy con sóc to như sói đang bám trên một cành cây.
“Đến mày cũng hù dọa tao nữa à?” B nói với con sóc nhưng nó không động đậy.
Giận dữ đến kinh hồn, B thấy con vật thật đáng ghết. Ngày thường chưa bao giờ nó đứng yên một chỗ và cơ thể phồng to đến thể. Con sóc đang hù dọa anh hoặc chính nó cũng không điều khiển được bản thân mình.
Dưới ánh trăng, B nhìn thấy một hòn đá tảng nằm dưới chân. Anh cúi xuống nhấc hòn đá lên.
Và anh lấy hết sức nện hòn đá vào đầu con vật đang trợn trừng mắt nhìn mình.
Con sóc rơi xuống đất, đôi mắt mở to oán hận, thân thể nó nhuyễn dần, tan ra như tro bụi...