← Quay lại trang sách

Chương 51

Lần cuối cùng trở về thác nước vẫn ám ảnh Ba. Anh đã tự nhủ rằng mình sẽ không về đó nữa, không lên núi nữa, nhưng một ma lực dẫn đường khiến anh không cưỡng lại được. Rất may mắn trước khi bạo bệnh, anh đã đủ nhiệt huyết lên núi, nhìn lại thác nước và không gian xưa.

Ba đi một mình và lặng lẽ, anh đã chuẩn bị hành trang để ở trên núi vài ngày nếu gặp điều kiện thuận lợi. Ba quyết định tắt điện thoại, thẳm vào nỗi cô độc hoang vu. Anh muốn một mình với núi, thác nước và những kỷ niệm.

Đường lên núi đã khác nhưng Ba vẫn còn định hướng được. Ngọn núi thăm thẳm khắc ghi trong anh như một la bàn cố định. Anh đi theo mùi núi, mùi của hương hoa rừng và tiếng trầm vọng của thác nước trong ký ức, anh đi theo con đường mòn và tìm cách lên ngọn núi ở sâu trong tâm tưởng anh.

Khu rừng có vẻ rậm rạp hơn. Khi người dân no đủ, họ đã bớt đốt phá rừng. Đi vào vùng núi, anh thấy màu xanh thẳm của cây, sự lặng lẽ của hoa rừng và âm thanh trầm lặng vĩ đại mà chỉ những người ở lâu với núi, yêu quý núi mới nghe thấy.

Là âm thanh gì cụ thể thì anh không nói được, chỉ biết là một âm trầm và sâu, mạnh mẽ như ngàn khối nước đổ. Anh lắng nghe nó, sung sướng rằng mình còn nghe được âm thanh của núi, chạm sờ vào một miền thân thuộc sâu thẳm. Những ngọn núi sau nhà vẫn là nơi anh thấy yên lòng nhất. Bao nhiêu người sinh ra, chết đi, những ký ức cứ lần lượt trôi qua nhưng chỉ có núi vẫn đứng yên đó, xanh thẳm và vĩ đại, kiêu hãnh và bí ẩn. Một khối thăm thẳm và yên bình, khám phá cả đời không hết.

Ba mang theo một con dao rựa để phát cây, đi một đôi giày thể thao giản tiện, và dùng một cây gậy gạt đám cỏ dại và những sinh vật nhỏ để khỏi giẫm vào chúng.

Núi cao ngạo và ương bướng như anh. Con đường lâu không có người đi nhưng bằng một linh cảm mơ hồ và sự tinh tế của riêng mình, Ba vẫn nhận ra nơi từng là một con đường và anh vạch cây mà đi.

Khi đến một quãng rộng và vắng, Ba đã nhận ra mình đi lạc một chút. Anh nheo mắt nhìn và thấy không quá xa là một ngôi nhà bên chân núi. Ngôi nhà đó anh đã từng ở và có một đêm ái ân với Cầm trong mộng mị, nhưng anh muốn lên núi trước và ngắm ngọn thác.

Ba lắng nghe tiếng nước chảy. Anh vượt qua từng khoảng rừng, cây cối không quá rậm rạp và anh đi bình thường.

Ở trong rừng anh nghe tiếng trầm của núi sâu nhưng thanh thoát hơn. Khi vào trái tim của núi, không gian mở ra và anh thấy những khoảng sáng.

Nghe tiếng nước chảy, anh biết rằng mình không đứng xa ngọn thác, những năm tuổi thơ ở gần rừng đã dạy anh kinh nghiệm nghe tiếng nước chảy để phán đoán, thác nước ở khá gần anh, và chỉ cần băng qua một đoạn rừng là nhìn thấy nó. Khi đến gần con thác, tim anh bỗng đập mạnh hẳn lên. Anh thấy hồi hộp và bồn chồn như gặp cố nhân sau nhiều năm lưu lạc.

Ba tiến lại gần. Anh nghe thấy tiếng nước chảy mạnh và rõ, nó không phải là con thác lớn nhưng vẫn đủ gây cho anh ấn tượng. Anh thấy sự ẩm ướt của hơi nước xung quanh và thác nước. Nó ngạo nghễ và kiêu hãnh. Không có vẻ gì mệt mỏi hay chán chường trong từng ấy năm, sự kiên trì của nước, sự bào mòn đá không hề tuyệt vọng hay sợ hãi.

Ba nhận ra đó không phải là cái thác nước mà dường như nó là linh hồn của núi, rợn ngợp và hoang đường. Một thứ không khí huyền mị rất khó giải thích, một con mắt ở trong dòng nước bạc kia đang nhìn anh.

Xung quanh anh không bóng người. Thác nước đằm thắm, kiêu hãnh quan sát anh. Một sinh vật lạ, hoặc đúng hơn là một linh hồn đang nhìn anh trong ào ạt.

Ba nhìn xuống chân mình, anh thấy những con kiến màu trắng đang khiêng một con giun đã chết. Chúng cần mẫn kiên trì vượt qua từng mô đất và chẳng cần để ý đến sự có mặt của anh.

Ba nhớ lũ bướm từng bao quanh mình, cảm giác sững sờ khi thấy những con bướm to lớn và sặc sỡ. Những cánh bướm đang trốn ở nơi đâu, không gian hoang vắng. Anh không thấy cánh bướm. Cầm, sấp bản thảo kia cũng sắp bị lãng quên.

Núi vẫn yên lặng và giữ vẻ cô tịch của mình. Ba ngắm cái thác nước nhưng anh không mang máy ảnh để chụp. Hình ảnh này chỉ được phép lưu trong tâm trí và không có bất cứ thứ trung gian nào. Hoặc là anh ghi nhớ nó hoặc là ký ức bị xóa sạch.

Ba rời khỏi thác nước và đi xuống núi, trong đầu anh vẫn là những cảm giác mơ hồ. Những thứ xung quanh không mất đi, chúng chỉ trốn đâu đó và chưa kịp lộ ra đã lặn sâu, chìm vào trong lòng đất.

Ba xuống đến chân núi và đến gần ngôi nhà năm xưa. Anh gõ mạnh vào cánh cửa và cuối cùng, khi gần như không hy vọng có người mở cửa thì anh gọi to: “Cầm ơi.”

Tức thì anh nghe thấy tiếng động trong nhà, tiếng mở cửa và có người xuất hiện. Một bà già tóc trắng như tuyết hiện ra.

“Cậu gọi cửa có việc gì?” Bà cụ hỏi.

“Cháu muốn ở lại đây một đêm, hai mươi năm trước cháu đã từng ở đây.”

“Thế à,” người đàn bà nhìn Ba, “nếu cậu đã nói thế thì xin mời vào.”

Ba vào nhà. Cảm giác của anh vẫn như cũ, vui vẻ và hồi hộp. Hình như có nhiều thứ đã không chịu thay đổi gì cả.

“Cậu muốn ăn gì, tôi nấu cho.”

“Nếu được...” Ba hơi ngập ngừng, “... một con cá rán vàng, thịt chân giò luộc và măng rừng.”

“Tôi sẽ phục vụ cậu những món đó.”

Ba được chỉ vào căn phòng rộng nhất, đó cũng là căn phòng anh đã từng ở hai mươi năm trước. Lòng Ba dâng lên một cảm xúc xao động và hồi hộp, cả một chút run sợ nữa.

Khi bước vào phòng Ba nhìn thấy một bức ảnh to bằng người thật treo ở trên tường. Đó là ảnh của Cầm, cô đang đọc một quyển sách và xung quanh cô là những cánh bướm khổng lồ đang bay lượn.