Chương 52
Cảm giác mở cửa ban đêm nhìn xuống đường phố thật dễ chịu, đã lâu B lại mới có trạng thái dễ chịu ấy.
Ngoài kia âm thanh của thành phố đang lịm dần, những bầy người qua phố đang ít đi. B nhìn sâu vào màn đêm, những chỗ ít có ánh sáng chiếu tới. Anh không sợ bóng đêm, thậm chí còn thích thú vì nó cho anh những bí ẩn, mơ hồ mời gọi. Anh muốn sờ chạm, hít ngửi sự cô độc và hoang lạnh của bóng tối.
B biết rằng có rất nhiều linh hồn đang di chuyển. Anh thấy không gian quanh mình nhẹ bẫng, nó không đặc kịt và ngột ngạt như trước nữa. Đã nhiều năm ở nhà xuất bản, đêm nay có lẽ là đêm nhẹ nhàng nhất với B. Anh thấy mọi thứ dịu lại, ít có tiềng động trên các cành cây, không có gió và lá rụng.
B tìm nghe một tiếng động khác thường nào đấy nhưng không thấy, tất cả đều êm dịu. Anh ngắm nhìn người đi trên phố, trai gái dìu nhau trong đêm. Sương dường như đã xuống và anh thấy lạnh.
B rót rượu và uống rất chậm. Anh để cho thứ chất lỏng ngấm từ từ và khi thấy nóng hơn một chút, anh lấy chiếc áo khoác mỏng, đóng cửa sổ và xuống cầu thang.
B đi dạo một vòng quanh biệt thự cổ, không gian yên bình, thanh tĩnh, không có kẽ nứt nào mở ra, không có ánh sáng chói lòa. Anh thích lút mình vào bóng tối dày đặc. Đã có người đe dọa anh về bóng tối nhưng họ đã nhầm, anh có khoái thú với màu đen bí ẩn đó.
B bước ra ngoài. Người bảo vệ để cổng khép hờ. Có lẽ ông ta đang say giấc hoặc đang uống rượu nhưng B chẳng quan tâm, anh lặng lẽ đi ra phố.
Phố đã im và dịu rất nhiều. B đi theo con đường quen thuộc qua hàng cây bóng tối, không có cô gái váy đen nào. Tất cả trống rỗng, hoang sơ, bước chân anh lạc điệu trên phố.
B đi chầm chậm. Anh thấy trên một gác phố lấp ló ánh đèn, rồi anh nghe thấy tiếng vĩ cầm nhè nhẹ như tơ, hình như ai đó đang chơi nhạc.
B đi đến quán cà phê. Lần này thì anh không đuổi theo ai. B bước vào quán, chọn cái nơi cô gái váy đen vẫn ngồi. Anh gọi một chai bia rồi uống rất chậm.
Và bằng một linh cảm rất nhạy, B thấy có người đang nhìn mình, ánh mắt vuốt dọc sống lưng, anh quay lại và nhìn. Ở bàn không xa, Ngụy, tai trái vẫn còn băng kín, đang ngồi một mình.
B muốn đến gần chỗ anh ta nhưng ngại ngần. Anh nhớ lại những tiếng thét trong hành lang, khuôn mặt nhăn rúm, sợ hãi. Nhưng bây giờ anh ta đang uống bia, từ tốn và nhẹ nhàng.
B ngắm phố và rùng mình, một cơn gió lạnh thổi qua rờn rợn, như một con côn trùng đang cố bò lên mặt anh.
B quyết định ra uống bia với Ngụy. Anh gọi tay bồi bàn mặc tạp dề màu đỏ mang cho mấy chai bia.
Ngụy nhìn anh mỉm cười. Anh ta vẫn im lặng và thư giãn, cái băng trắng quấn bên tai cho một hình ảnh lạ.
Tay bồi bàn mặc tạp dề màu đỏ tiến đến. Gã ta thu vỏ chai bia rỗng và xếp chai mới. Cái tạp dề của gã ánh lên màu đỏ ma quái, khuôn mặt gã khô quắt trong ánh sáng lờ mờ. Vành khăn trắng ở người đồng nghiệp của anh tương phản với bóng tối, màu trắng của vành băng làm một điểm nhấn ma mị.
B mỉm cười với Ngụy và không nói lời nào, anh tự khui nắp bia và uống, mãi lúc lâu mới lên tiếng:
“Thế cái mảnh tai của anh vất đi đâu rồi?”
“Tôi đã ướp lạnh, để trong tủ đá.”
“Để làm gì chứ?”
“Chẳng để làm gì cả, lưu giữ thân thể mình thôi.”
B mỉm cười khi nghe câu trả lời. Cái mảnh tai xấu số có thể lưu giữ được nhiều năm nếu được bảo quản tốt và biết đâu nó sẽ là một vật chứng hữu ích cho một thời kỳ nào đó.
“Bây giờ anh còn đau không?” B hỏi.
“Không đau, chỉ thấy mình bớt sợ vì ít phải nghe.”
“À ra thế,” B mỉm cười.
B uống với người đồng nghiệp vài chai nữa, khi thấy Ngụy ngà ngà say, B bỗng nói, đêm nay anh về đâu, hay về chỗ tôi đi.
Ngụy từ chối lời mời của B, cũng từ chối việc trả tiền giúp. Anh ta thanh toán tất cả chỗ bia mình đã uống. Ngật ngừ, anh ta lảo đảo ra khỏi quán.
B nhìn theo anh ta, trời đang lạnh và Ngụy trông không thật khỏe nhưng nghĩ đến sự từ chối vừa rồi, B không bước theo nữa.
Không đợi gã bồi bàn ra nhắc sắp hết giờ, B gọi gã và thanh toán, màu đỏ của chiếc tạp dề ánh lên lấp lánh.
“Các anh thích màu đỏ à?” B hỏi.
“Vâng,” gã ta trả lời.
“Nhưng trông man rợ lắm,” B bình phẩm.
“Nhưng là sở thích mà,” gã ta thì thầm, “sở thích thì không thể bình xét được, thưa ông.”
B không nói thêm nữa. Anh nhìn gã bồi bàn và mỉm cười. Gã ta có là một con quỷ anh cũng không quan tâm, anh thấy lâng lâng, nếu về nhà sẽ có một giấc ngủ sâu.
“Ông có muốn gọi giúp taxi không?”
“Không cần, nhà tôi gần đây.”
“Vâng, thưa ông, mong ông cẩn trọng.”
B bỗng cười lạnh lùng. Tiếng cười của anh có lẽ đã làm gã bồi bàn giật mình. Anh đoán là gã nhìn theo đến tận khi anh mất hút trong bóng đêm của phố.
Cánh cổng vẫn khép hờ chờ anh, hình như người bảo vệ vẫn chưa ngủ. B nghe thấy tiếng gì đó lục cục trong phòng của ông ta.
“Này anh ơi,” B lên tiếng, “khóa cổng giúp tôi.”
“Ừ, anh cứ để đấy,” B nghe rõ giọng ông ta. “Tôi đang bận tý.”
“Thế thì tôi lên phòng đây.”
“Thì cứ như mọi hôm thôi.”
B bước lên cầu thang và về phòng mình, anh đi dọc hành lang và thấy thăm thẳm như một đường hầm, có thể anh hơi say hoặc không phải như thế. Anh thấy cái hành lang tối om như đường đến địa ngục.
B đưa tay tìm công tắc bật đèn nhưng không thấy, anh dò dẫm đi trong bóng tối. Khi đến cửa phòng anh vẫn nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bảo vệ.
B đã tra chìa khóa vào ổ nhưng lại rút ra. Anh quay lại hành lang tối om rồi đi xuống cầu thang. Anh ra đến phòng bảo vệ.
Khi mở cánh cửa, anh thấy người bảo vệ mình trần nhễ nhại đang cầm cuốc chim và đào một cái hố giữa phòng.
“Anh làm gì giữa đêm khuya thế này,” B hỏi, “anh đào hang à?”
Người bảo vệ không ngước mắt nhìn anh. Một lúc ông ta mới ngẩng đầu lên.
“Anh không biết sao, tôi là người gác cổng địa ngục, đường vào bị tắc nên tôi phải thông nó ra.”
“Thế thì anh tiếp tục làm đi.”