Chương 54
B đã nhìn rõ khuôn mặt người gác cổng trong đêm ấy. Khuôn mặt ông ta mang màu thời gian đặc quánh, không biết ông ta làm nghề gác cổng bao lâu rồi, khi B về nhà xuất bản đã thấy ông ta ở đó.
Nhìn người đàn ông hì hục đào cái hang xuyên lòng đất, B không hề ngạc nhiên hay bất ngờ, anh đã linh cảm về một việc như thế lâu rồi. Âm ỉ và dồn nén, người duy nhất biết tất cả những bí mật của nhà xuất bản chỉ có thể là ông ta, như ông ta nói, kẻ gác cổng địa ngục.
“Thế nhà xuất bản này là địa ngục ư?” B hỏi lại ông ta.
“Địa ngục hay không là trong suy nghĩ của mỗi người, có người coi nó là địa ngục, có người cho rằng là thiên đường.”
Đêm phủ một bóng đen đày dặc. B lên cầu thang và về phòng mình. Thấy không buồn ngủ, anh lấy một quyển sách ưa thích và ngồi trên ghế đọc.
Tiếng lách tách như từ đâu đó nhảy ra. Những con chữ trong quyển sách anh đọc rơi xuống sàn. Chúng xếp lại thành hàng, đen kịt và đông đặc như một đàn kiến khổng lồ.
Đàn kiến đó tiến về phía anh, hàng triệu con.
Anh không sợ sự trừng phạt, từ lâu rồi anh đã rất cứng rắn. Anh chống lại bóng đêm, chống lại quá khứ, chống lại nhà xuất bản này và từng đốt cháy biết bao bản thảo. Rất có thể chúng hận thù anh, những con chữ kia, đàn kiến khổng lồ muốn xé xác anh.
Anh đã từng nghĩ đến cái chết. Có thể đêm nay anh sẽ phải chết vì lũ kiến này. Nếu muốn, chúng có thể giết anh. Hàng triệu triệu con kiến chồng đống lên nhau và chỉ cách anh vài xăngtimét, chỉ trong chốc lát anh sẽ bị chúng tiêu diệt.
Anh muốn đến cái tủ để lấy rượu uống nhưng không được. Nếu bước đi, anh sẽ giẫm phải lũ kiến, chúng đã chiếm mọi chỗ trong phòng. Nếu chết, anh muốn mình chết trong một cơn say hoan lạc, chết khi trí óc không còn cảm giác, không đau đớn, giận dữ, u buồn.
Nhưng lũ kiến chưa tấn công anh ngay, chúng dường như còn chờ đợi một hiệu lệnh nào đó. Anh nghe thấy tiếng cuốc chim bổ xuống lòng đất, có vẻ lão già kia vẫn hì hục đào bới hoặc chính nơi đó là cánh cổng địa ngục như lão nói.
Anh thu mình co ro trên ghế và lắng nghe. Tiếng cuốc chim bổ vào lòng đất mạnh mẽ, đều đặn. Sao một người già lại có thể làm việc hăng say đến thế nhỉ?
B nhắm mắt và thấy buồn ngủ. Hình như tiếng cuốc bổ vào lòng đất ru ngủ anh. Trong giấc ngủ mệt mỏi và êm đềm này, nếu lũ kiến bu kín và giết anh thì có lẽ cũng không quá đau đớn.
Nhưng bỗng nhiên B nhìn thấy hình ảnh của ông giám đốc đầu tiên của nhà xuất bản lơ lửng trước mặt.
“Anh đã bao giờ nghĩ đến ngày bị hủy diệt chưa?” Ông ta hỏi.
“Tôi chẳng sợ sự hủy diệt nào hết. Chính tôi từng hủy diệt nhiều thứ rồi.”
“Sao anh không muốn cứu vớt nhà xuất bản,” môi ông ta mím chặt, “sao anh không chống lại sự suy tàn.”
“Tôi chỉ là một biên tập viên thôi. Tôi chỉ ngăn cản những bản thảo tồi.”
“Nhưng anh đang ủng hộ các thế lực ngầm,” ông ta kết tội. “Vì anh một phần mà nhà xuất bản này sắp phá sản rồi.”
“Thế ư?” Anh cười cay đắng. “Nếu không ngăn cản những thứ rác rưởi thì phá sản thôi.”
“Anh là kẻ có tội,” ông giám đốc nói.
“Tôi biết tội của mình,” anh nói. “Vì thế ông muốn giết tôi?”
“Cứ để lũ kiến làm việc cần thiết.”
“Không,” anh hét lên, “ông là một con quỷ không chịu chết.”
Tiếng kêu của anh thật kinh sợ. Nó như một hiệu lệnh và lũ kiến ùn ùn chuyển động về phía anh. Anh muốn túm lấy lão già nhưng không được, lũ kiến bắt đầu bò lên ghế.
Anh lại nghe thấy tiếng cuốc chim bổ vào lòng đất, tiếng cuốc ngày càng một mạnh hơn và hình như một cái lỗ trống hoác, đen ngòm đang mở ra. Tiếng lóc bóc đã thành một con thác.
Và anh nghe thấy tiếng búa khác bổ rất mạnh, lưỡi búa giáng trúng hình tròn màu đỏ trên cánh cửa và nó vỡ làm đôi.
Người gác cổng đứng sừng sững trước cửa, hai tay đang đưa cái búa lên cao.
“Chính ta mới là người quyết định ở đây, ta là người gác cửa địa ngục và kho sách,” ông ta giận đữ nhìn hình nhân đang lơ lửng trong phòng: “Hôm nay chưa phải là ngày cuối cùng nên phải để anh ta sống.”
Cùng với lời nói giận dữ ấy, cái búa bổ một phát cực mạnh xuống sàn nhà, hàng triệu triệu con kiến bị một nhát chí mạng. Lũ kiến rùng rùng chạy trốn vào các quyển sách, chỉ thoáng chốc đã không còn thấy bóng chúng trên sàn gỗ.
“Ta chuẩn bị ngày cuối cùng vĩ đại nên không cần vội vã,” người gác cổng nói. “Đêm nay thì anh hãy ngủ yên.”
B từ từ ngồi xuống ghế sô pha. Anh định nhổ nước bọt vào cái hình nhân lơ lửng trước mặt nhưng ông ta đã lao ra cửa cùng với người gác cổng. B lại mở cuốn sách và tiếp tục, nhưng dòng chữ vẫn sít sịt.
Một chốc sau anh đã không cản được giấc ngủ. Anh gục đầu xuống và rơi vào một cơn mộng mị khác thường.
Có rất nhiều đồng nghiệp đang vây quanh và chửi rủa anh. Họ nói anh là kẻ kiêu ngạo, bảo thủ và không biết điều. Chính anh là một trong những tác nhân làm suy yếu nhà xuất bản. Sách làm ra không có người đọc và nhà xuất bản đang trên bờ vực phá sản.
Tất nhiên anh chẳng để ý những lời càm ràm ấy, anh đã nghe nhàm tai, những kịch bản cũ lặp lại.
Trong đám đông ấy, anh để ý đến một người có vẻ mặt đáng sợ nhất. Khuôn mặt anh ta nhăn rúm như một quả táo khô, ở phía trên đầu, một mảnh vải trắng quấn chặt.
“Anh còn đến đây làm gì?” B nói. “Sao anh không vào nhà thương điên đi.”
“Tôi không chịu nổi lời người ta nói,” Ngụy chỉ vào cái tai còn lại. “Tôi còn một tai nên vẫn nghe thấy, tôi phải đến đây.”
“Thế sao không cắt nốt tai kia đi?”
Bị lời nói của B kích động, Ngụy tìm thứ gì đó, con dao chẳng hạn nhưng mọi người đã giữ anh ta lại. Người thì ôm, người thì giữ hai cánh tay.
“Anh là kẻ kích động,” đám đông nhìn B nói.
“Rồi các người cũng chết ở đây thôi.”
“Anh là thằng khốn khiếp và ích kỉ.”
“Các người đê tiện hèn hạ.”
“Anh là kẻ độc ác và tàn nhẫn.”
“Các người là một lũ a nhu nhược, a dua.”
“Anh vô lương tâm, bạc bẽo.”
“Các người là lũ đê tiện, thực dụng.”
“Anh vô đạo đức, trụy lạc dâm dật.”
“Các người không dám bộc lộ bản thân, các người luôn dựa dẫm.”
“Anh sa đọa, suốt ngày rượu chè.”
“Các người không có thú vui nào hết, các người không có tâm hồn.”
“Anh là con mọt sách chỉ biết sống ở trên mây.”
“Các người không bao giờ đọc sách, các người chỉ là con trâu kéo cày.”
Và hình như anh đã quá mệt để đáp lại lời của đám đông vây quanh mình. Cửa phòng đã vỡ và gió lùa vào rất mạnh, anh không thể ngủ được nữa vì gió lạnh.