← Quay lại trang sách

Chương 56

Nhà xuất bản có một cuộc họp quan trọng. Cuộc họp bỏ phiếu tín nhiệm giám đốc mới. Sự nung nấu đã diễn ra từ lâu. B nói với tay phó giám đốc cho anh thời gian để suy nghĩ và đến cái ngày phải quyết định.

Đó là một ngày trời lặng trước giông bão. Trong đêm B đã cảm thấy sự chuyển biến âm thầm trong lòng đất, sự động cựa của các khối bê tông và bằng linh cảm đặc biệt B thấy các linh hồn đang châu tuần quanh nhà xuất bản rất nhiều.

Trong đêm anh nghe thấy tiếng Mạo thì thầm với anh ngoài hành lang, thanh âm không rõ nhưng giọng điệu thì chính là của anh ta, những bước chân nhẹ, tiếng rì rầm.

Và sáng sớm B nghe thấy tiếng cười rợn tóc gáy của Ngụy ở dưới tầng. Ngụy được bác sĩ chứng nhận vẫn đủ năng lực hành vi để làm việc, anh ta chưa điên hoàn toàn hoặc điên có thời điểm và đủ điều kiện tham gia cuộc bỏ phiếu.

B đi xuống tầng và thấy Ngụy. Dải băng trắng vẫn quấn bên tai. Cái hình ảnh trông có vẻ quái lạ ấy biết đâu sẽ tác động phần nào đến tâm lý những người dự họp.

B ra ngoài ăn sáng. Hầu như những người trong nhà xuất bản đều đến sớm hơn thường lệ. Họ ăn mặc đẹp và nghiêm túc. Đó là một cuộc bỏ phiếu công khai trực tiếp và mọi người đều có quyền nêu ý kiến.

Cả đêm trước B đã lang thang trên phố và về muộn. B không thấy sợ hãi, hồi hộp. Thực ra quyết định của anh đã được hình thành từ rất lâu, anh chỉ kiểm tra lại cảm giác của mình.

Cuộc họp diễn ra trong hội trường của nhà xuất bản, có ba mươi người đủ điều kiện bỏ phiếu để chọn ra vị giám đốc mới. Nhà xuất bản sẽ đi theo một hướng khác, hoặc giống như một con thuyền rách nát, sẽ chìm nghỉm.

B quan sát những đồng nghiệp của mình, họ đã sẵn sàng. Ông giám đốc đương nhiệm nhìn thẳng vào mặt B mỉm cười, tay phó giám đốc nháy mắt với anh. Ngọc nhìn anh bằng một cái nhìn âu yếm, anh đáp lại tất cả một cách bình thản.

Sau khi thông báo vắn tắt lý do cuộc họp, các văn bản đã được phát đến từng người. Chủ tọa nhấn mạnh đây là cuộc họp công khai, bỏ phiếu mở, phòng họp sẽ được chia hai bên, những người ủng hộ cho giám đốc hoặc phó giám đốc sẽ bước sang phía người mình ủng hộ và ký tên vào giấy xác nhận. Cả giám đốc và phó giám đốc đều có quyền phát biểu trước khi cuộc bỏ phiếu bắt đầu.

B rơi vào một cảm giác lâng lâng khi hai người phát biểu. Anh thấy ánh sáng và bóng tối giao hòa, anh thấy người điên và người tỉnh khoác vai nhau, anh thấy những bản thảo được in ra lẫn với tro bụi.

Anh căm ghét sự lựa chọn kiểu này, sự bầu bán sẽ quyết định số phận một ai đó. Xuất bản hay không xuất bản, đưa ra thị trường hay vứt vào sọt rác. Thời gian, công việc đã biến anh thành một kẻ tàn nhẫn, lạnh lùng. Anh không có quyền trung lập, anh phải đưa ra câu trả lời dứt khoát. Sự tàn nhẫn, quyết đoán là một phẩm chất cần thiết trong công việc của anh.

Hai đối thủ đã phát biểu xong nhưng anh hầu như không nghe thấy tiếng nói của họ. Ông giám đốc và phó giám đốc đứng ở mỗi bên theo quy định. Lần lượt từng người đi về phía bên ủng hộ và ký vào giấy xác nhận.

Đã có 14 người đứng vào phía ông giám đốc và 15 người lựa chọn phó giám đốc. B ngồi ở vị trí cuối hàng nên anh sẽ là người lựa chọn cuối cùng. Nếu hai bên số phiếu bằng nhau thì sẽ rút thăm, nhưng B có thể ngăn được việc ấy.

B đứng dậy và nhìn cả hai chiến tuyến. Một là anh sẽ giữ nguyên sự bảo thủ và truyền thống hoặc anh sẽ nổi loạn và lật đổ.

B đứng dậy và bước về phía phó giám đốc. Tỉ lệ bây giờ là 16:14. Tiếng kêu gào, tiếng chửi rủa, hò hét. B ký xác nhận ủng hộ cái mới. Anh là kẻ bảo thủ và ai cũng tin như vậy, nhưng anh đã trở thành kẻ phản bội vĩ đại. Anh không nhìn ai và bước ra ngoài.

Anh không hối hận hay nuối tiếc. Tất cả những biên tập viên ở căn phòng đặc biệt đó đều là những kẻ bảo thủ, ông giám đốc đã luôn dành cho họ sự ưu ái như một thành trì vững chãi nhưng anh đã quyết phản bội.

Sự phản bội thật khủng khiếp nhưng anh không sợ hãi. Sự phản bội là cần thiết và anh sẵn sàng trả giá.

B từ chối cuộc liên hoan sau đó. Anh đến một quán vắng và uống rượu một mình.

Nhưng anh uống mãi vẫn không say, rượu quá nhạt hoặc anh không say nổi. Chỗ anh ngồi có một cái cửa sổ bé tí nhìn ra ngoài đường.

Anh thấy nhẹ nhõm dù ngày mai anh sẽ trắng tay: không đồng nghiệp, không người tình.

Cái quán không chỉ có mình anh. Một người đã ngồi trước và cũng uống rượu một mình, anh trông thấy ông ta nhìn mình.

Người đó đi sang chỗ anh. Chân ông ta run run nhưng khi ngồi xuống thì nhẹ nhàng.

“Tôi uống với anh một ly được không?” Ông ta nói.

“Vì sao?” B ngẩng đầu. “Tôi đã gặp ông ở đâu rồi.”

“Đúng thế,” ông ta nói, “nhà tôi có những cửa sổ hình con bướm ấy!”

“À, thì ra là ông, vậy thì uống.”

B và ông già nâng ly. Khi hai ánh mắt gặp nhau, B nói.

“Tôi là kẻ phản bội.”

“Thì đây là rượu phản bội,” ông già nói.

“Chúc mừng kẻ phản bội à?”

“Thì sao chứ, không phản bội thì sao có rượu ngon để uống.”

“Ừ, thì phản bội,” B nói.

“Uống nào. Phản bội để giết bóng tối, những kẻ bảo thủ, thế thôi.”

Ông già uống và gục xuống.