← Quay lại trang sách

Chương 57

Trong giấc mộng chập chờn Ba thấy mình trở về căn phòng của bố mẹ. Những nỗi niềm tuổi thơ, gia đình, anh muốn chôn chặt ở một chỗ nào đấy thì giờ nó lại bùng lên mãnh liệt. Mùi vị thời thơ ấu, cánh cửa sổ nhìn ra núi, những khoảng trời vời vợi trở về trong một tầm mắt.

Lần cuối cùng Ba trở về nhà trước cơn bạo bệnh, anh đã lên núi lần nữa. Ở cái khoảng trống cao vời này chỉ có cây và gió. Ba nhìn xuống ngôi nhà của cha mẹ mình, cái bồn nước màu vàng nhô lên đủ để phân biệt với những ngôi nhà khác. Một khoảng xanh bao trùm cùng với sự tĩnh lặng vô biên.

Anh đứng trên núi, nhìn rất lâu xuống dưới. Một vùng trời đất dường như chỉ có anh là kẻ chiếm ngự duy nhất. Anh chạm vào lá, vào cỏ, vào gió và biết rằng cái khoảng mênh mông kia thuộc về mình. Anh tận hưởng sự bao la thanh bình của đất trời.

Ở trên núi rất lâu Ba mới đi xuống. Đó là lần xuống núi chậm nhất của anh. Anh đi chậm, chạm vào các cành cây bên đường, giẫm lên sỏi và nghe tiếng lạo xạo. Hành trình của anh đầy vẻ ưu tư. Anh như muốn nuốt màu xanh vào ngực mình còn trí óc chứa đựng hình ảnh của đất trời.

Về đến nhà, anh nhờ người cháu gái nấu một bữa ăn theo ý muốn: thịt chân giò luộc chấm mắm thượng hạng, cá chép rán vàng, măng tươi luộc cùng một chai rượu thật ngon.

Người cháu gái nhìn Ba không ngạc nhiên và hứa sẽ làm theo ý anh. Có vẻ nó biết rằng chiều theo ý của người cậu thì sẽ mang lại ích lợi. Anh đã bảo chị gái về ý định thừa kế ngôi nhà, người cháu đã biết điều ấy và tỏ thái độ tận tình.

Ba ở trong phòng của mình và đóng cửa lại. Anh vẫn nhớ cái mùi của nó, mùi của ký ức xa xăm, mùi của mong manh, mùi của thời gian buồn bã phủ bụi lên những cuốn sách cũ.

Từ căn phòng của mình, Ba có thể nhìn thấy núi. Núi nhìn ở khoảng cách vừa tầm sẽ thấy ngút ngát hùng vĩ.

Ba ngắm núi từ ô cửa sổ không biết chán. Khi lên núi thì từ trên cao nhìn xuống, lúc ở nhà thì từ dưới trông lên, mỗi điểm nhìn đều cho anh một khoái cảm. Anh không cần nhiều người mới cho anh niềm vui, có rất ít hoặc cô độc anh vẫn có những ưa thích của riêng mình.

Đến bữa, người cháu gọi anh xuống ăn cơm. Và đúng như yêu cầu của anh, đó là một bữa cơm rất ngon. Thịt chân giò mềm và ngọt, nước mắm không gắt và thơm, cá chín vàng và măng luộc thì tươi.

Những bữa ăn thế này luôn khiến anh nhớ nhung, lần nào nó cũng gợi cho anh một vùng ký ức chưa mất. Nó chỉ bị che mờ ở một khoảng nào đấy và khi có dịp, lại thức giấc và sống động. Anh ăn với một không gian, thời gian của ký ức, thấy hưng phấn vô cùng.

Dù là một người kỹ tính và được uốn nắn từ nhỏ nhưng anh nhớ bố chưa từng cấm anh uống rượu, ông chỉ khuyên anh uống một lượng vừa đủ để không làm hại sức khỏe của mình. Ông biết anh cần xúc tác để thăng hoa và nhiều lần hai cha con cùng uống vài ly trong bữa ăn.

Mẹ anh bảo bố không bao giờ uống rượu một mình, ông chỉ uống khi anh về hoặc có khách. Ông cất những chai rượu ngon, chờ anh về mới mang ra và là người hay nhắc anh điều ấy.

Bố, dù thế nào cũng là người rất quan tâm và chiều chuộng anh. Anh chỉ khác bố ở ý tưởng lớn còn những điều nhỏ nhặt, hai bố con hợp nhau. Bữa ăn đó chỉ mình anh uống rượu, cháu gái không uống và anh thì quen uống rượu một mình và nhớ bố vô cùng.

Ăn cơm xong, anh xem lại những đồ đạc trong nhà, nhưng thật ra chỉ có một thứ anh quan tâm nhất và chưa dám chạm vào ngay: cái tủ lớn bố cất giữ những quyển sách.

Anh đến gần nó và cảm thấy trang nghiêm. Đó là một cái tủ đóng bằng gỗ tốt bố đã kỹ lưỡng chọn lựa. Cái tủ sừng sững như dáng đứng của bố, màu gỗ xám, rắn chắc, đúng y như tính cách cương trực của người đã làm ra nó.

Anh bỗng nhận ra cái tủ tuy giá trị không lớn nhưng là đồ vật quan trọng nhất trong nhà, hoặc ít nhất rất quan trọng với anh và bố. Bố đã không bao giờ nói với anh về nó, anh cũng không hỏi và gần như dửng dưng với những quan tâm của bố. Anh đã luôn thường trực rằng bố khác mình về mọi thứ nên khi trưởng thành anh không bao giờ tranh cãi với bố. Anh lắng nghe nhưng không làm theo.

Đó là lần đầu tiên Ba thấm thía về sự hối hận, anh chưa bao giờ cảm thấy điều đó vì cho rằng mình không sai với bố. Chỉ khi đứng trước cái tủ sách uy nghiêm và trầm mặc, anh mới nhận ra rằng mình đã sai và chưa bao giờ hiểu bố. Không phải anh không biết bố thương yêu anh nhiều thế nào mà chính anh không hiểu bố yêu quý anh bằng cách nào.

Anh áp tai vào cánh tủ và nghe như có tiếng động ở trong đó, nó không thể là tiếng của bố hoặc bất cứ ai, cũng không phải tiếng của mọt hay gián, kiến. Vậy tiếng động đó phát ra từ đâu, có thể chính các cuốn sách đã động cựa vì một lý do nào đấy.

Nếu anh không còn sở hữu ngôi nhà thì tủ sách sẽ được di chuyển đi đâu? Hoặc khi anh ở trong tình trạng không còn kiểm soát được thì số phận nó sẽ thế nào? Anh đã cân nhắc và dự định viết trong di chúc, tủ sách sẽ được hiến tặng cho một thư viện địa phương.

Anh ngắm nhìn cái tủ sách một lần nữa rồi lặng đi. Anh biết mình không có dũng khí để xem nó lần nữa. Anh không muốn nhìn thấy nỗi buồn của bố và của chính anh.

Chiều hôm đó, anh một mình ra thăm mộ bố mẹ ngoài nghĩa trang. Nghĩa trang vắng lặng. Anh đi chầm chậm giữa các hàng mộ và mỉm cười. Bao quanh nghĩa trang là rất nhiều cây và anh thấy hài lòng. Nếu phải chọn một nơi để yên nghỉ thì có khi anh chọn nơi đây. Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy và lúc này ý định bất chợt hiện ra.

Ngôi mộ của bố mẹ giản dị như những ngôi mộ khác, anh chưa bao giờ tin vào linh hồn hay phép thuật nhưng cảm nhận được nó. Nơi này là quê hương và kỷ niệm, có núi và cây, những khoảng thanh bình.

Không yêu cầu nhưng một lát anh đã thấy người cháu gái đi ra nghĩa trang. Nó bảo anh quên mang theo hương và bật lửa.

Không phải anh quên những đồ vật đó mà anh muốn một mình với bố mẹ. Anh không cần một vật thể trung gian môi giới. Anh đứng trước mộ bố mẹ và cúi đầu xuống như đứa trẻ biết lỗi.

Nhưng anh vẫn lấy vài nén hương từ đứa cháu gái, châm lửa rồi cẩn thận cắm lên mộ. Anh im lặng vì anh biết bố mẹ sẽ hiểu mà anh không cần phải nói với họ.

Anh cứ đứng đó, lặng lẽ cúi đầu. Gió đã bắt đầu thổi những cơn lạnh giá.

Anh đón nhận cái lạnh tái tê đang ngấm vào da thịt mình.