← Quay lại trang sách

Chương 58

Một kẻ phản bội thì có ý nghĩa gì. Đã bao nhiêu người từng phản bội. B đi lại trong phòng, trở thành kẻ phản bội nghĩa là B sẽ có vị thế mới, hoặc anh bị đuổi ra khỏi nhà xuất bản.

Chưa có gì vội vã, vẫn cần sự chờ đợi và sóng lặng trước giờ bão tố. Căn phòng trở nên quá ngột ngạt với anh, sự kỳ bí và nguy hiểm của nó không đủ chỗ để dung thứ một kẻ phản bội, người đã quyết định trút tấm áo đẹp nhưng lỗi thời để chuẩn bị cho một cái áo mới.

Nhưng B cũng không quan tâm đến cái áo mới, kể cả một vị trí xứng đáng mà tay phó giám đốc đã hứa sẽ trao cho anh. Anh làm chỉ vì trút gánh nặng trong lòng.

Anh nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ngọc bước vào phòng, không hoảng hốt hay giận dữ, khuôn mặt cô mang vẻ trống rỗng.

“Em ngồi đi.”

Ngọc ngồi xuống trước mặt anh, khuôn mặt vô cảm.

“Em bình tĩnh được chưa?”

“Anh là kẻ phản bội.”

“Đúng, kẻ phản bội. Anh là kẻ phản bội.”

“Vì sao anh làm thế?”

“Vì chỉ có một cách duy nhất.”

“Anh không sợ bị trừng phạt à?”

“Anh đã chuẩn bị, tất cả.”

“Kể cả em?”

“Kể cả em...”

Ngọc nhìn anh dửng dưng, ánh mắt muốn biểu đạt điều gì đó nhưng khuôn mặt tỏ ra bất lực. B ngắm nhìn khuôn mặt người đàn bà từng là người tình của mình.

B cảm thấy một thứ không khí mơ hồ lãng đãng.

Cách đây mấy chục năm anh lần đầu bước vào căn phòng này, dường như nó đã hút kiệt sinh khí, sức sống của anh. Người đàn bà ngồi trước mặt như một cái bóng mờ nhạt. Anh nhìn thấy nhiều cái bóng nữa, những khuôn mặt trống rỗng và vô cảm, họ nhìn anh với cùng một thái độ.

“Anh đã chống lại tất cả.”

“Chính xác là quá khứ và bóng tối.”

“Tại sao?”

“Chúng không còn phù hợp nữa.”

“Anh là kẻ bảo thủ cơ mà.”

“Bảo thủ cũng có lúc phải khác.”

Ngọc im lặng nhìn anh, trong cái nhìn của cô có một nửa thương hại. Trước khi đi khỏi cô hỏi:

“Anh có muốn hẹn hò không?”

“Thôi.”

“Anh không muốn em chăm sóc cho anh lần cuối à?”

“Rồi em sẽ phải làm việc đó sớm thôi.”

Cô gái đi rồi nhưng B vẫn ngồi yên. Anh nhẹ nhõm. Anh đợi đêm xuống và sẽ có một cuộc du hành lần nữa.

Đó là ngày mười lăm giữa tháng. Anh lấy một cuốn sách ra đọc và chờ đợi, cần phải tĩnh tâm trước những giờ khắc quan trọng nhất.

Đến đúng thời điểm, cái kẽ nứt ở góc sân mở ra một khoảng rộng nhất. B lách xuống lòng đất và đi đến căn phòng rộng.

B đi chầm chậm dọc căn phòng và quan sát những hình nhân bày trong tủ kính, vẫn là những kẻ đó nhưng màu sắc thay đổi đã khiến những hình nhân trông có một vẻ ma quái. Đến cuối căn phòng, B thấy có thêm hai cái tủ mới. Một cái trưng bày con sóc anh đã giết và một cải tú khác là người đồng nghiệp khốn khổ của anh, Ngụy, bên tai trái vẫn quấn dải băng trắng.

“Anh vẫn chưa hết đau sao?” B hỏi.

Anh nghe thấy tiếng đáp, mơ hồ như gió thoảng.

“Vết thương liền rồi nhưng vẫn còn đau. Có lẽ nó sẽ không bao giờ khỏi được.”

“Tại sao anh ở đây?”

“Thì bất cứ ai cũng phải ở một chỗ nào đó. Nơi này dành cho tôi.”

“Anh muốn ở trong bóng tối à?”

“Đây không phải là bóng tối...”

B không muốn hỏi nữa, anh chầm chậm quay ra và biết có ánh mắt nhìn theo mình. Ra đến cửa, khi chỉ còn một bước chân nữa là sang thế giới khác, anh nghe thấy tiếng nói đằng sau.

“Tôi hy vọng sẽ không gặp anh ở chỗ này.”

“Không, không bao giờ,” B đáp. “Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ở đây.”

B rời khỏi cơ quan. Theo hướng bờ sông, anh đi lên cây cầu sắt cổ trong đêm.

Dọc đường anh gặp vài người, một tay say rượu ghé sát vào mặt anh cười sằng sặc, anh bỏ qua, một cô gái điếm đứng cạnh cột đèn mời mọc, anh phớt lờ, một chiếc taxi chạy qua, anh cũng chẳng thèm để ý đến nó.

Con đường anh đi ít người qua lại, thậm chí được một quãng anh mới nhận ra mình ngược chiều với tất cả.

Anh đi lên cây cầu. Ánh trăng bàng bạc chiếu vào những dầm thép. Khoảng cách rất gần làm cây cầu như siêu thực và bị cắt ra từng đoạn theo những khoảng sáng tối không đều nhau.

Anh đi và khe khẽ hát.

Đêm không quá lạnh nhưng cảm giác cô độc và hoang vắng tràn ngập. Anh ngắm những đôi trai gái đang hôn nhau ở lan can cầu, vài đốm sáng dưới sông ở một con thuyền đang di chuyển.

Anh ngắm đất trời và thấy nhẹ nhàng, đã lâu lắm rồi, anh mới cảm thấy những thứ rất thật và tự nhiên đang ở gần mình.

Anh vẫn một mình và đi ngược chiều.

Lúc trở về, khi qua phòng bảo vệ B thấy xuất hiện một quầng sáng nhỏ hắt lên từ dưới mặt đất, anh mở cánh cửa nhỏ và nhìn vào, người bảo vệ mình trần nhễ nhại đang đào đất.

“Cửa địa ngục của ông chưa thông à?”

“Vẫn có nhiều đất đá quá,” người gác cổng trả lời, “tôi vẫn phải đào nữa mới thông được.”

“Chúc ông hanh thông nhé.”

“Anh muốn xem không, cửa sắp thông rồi.”

“Không, tôi không xem đâu, cái đó không dành cho tôi...”