← Quay lại trang sách

Chín

Khi Einar hỏi Greta về cuộc gặp gỡ ấy, cô kể lại toàn những điều anh chẳng tài nào nhớ nổi.

“Ý anh là anh quên hết rồi?” cô thắc mắc vào sáng hôm sau. “Anh quên là mình hẹn gặp anh ấy lần sau?”

Einar chỉ nhớ được vài chuyện về đêm qua. Khi Greta kể lại việc Lili đã nhón chân hôn Hans chúc ngủ ngon, anh xấu hổ đến mức chỉ biết kéo chiếc ghế dây kim loại ra ngoài hiên, rồi nhìn chằm chằm vào hàng cây chanh trong công viên gần cả tiếng đồng hồ. Chuyện như không tưởng. Cứ như anh chưa bao giờ xuất hiện ở đó.

“Anh ấy tỏ ra rất vui khi gặp Lili. Và anh ấy kể về Einar một cách hết sức trìu mến. Anh ấy không chờ được để gặp lại anh. Anh có nhớ chuyện đó không?” Greta chất vấn. Cô chẳng hề có một giấc ngủ ngon. Đôi mắt trũng sâu trong hốc mắt. “Anh hứa với anh ấy là có thể gặp lại Lili hôm nay.”

“Người đó không phải là anh,” Einar phản bác. “Người đó là Lili.”

“Phải,” Greta cao giọng. “Người đó là Lili. Em cứ quên mãi.”

“Nếu em không muốn cô ấy đến thăm chúng ta, tại sao em không nói thẳng ra?”

“Tất nhiên là em muốn Lili đến chơi. Chỉ là...” Greta ngập ngừng một chút. “Chỉ là em không biết anh muốn em đối xử với cô ấy như thế nào.” Cô duỗi người trên ghế sofa và bắt đầu chọc tay vào mấy con bào ngư khảm trên tấm bình phong kiểu Trung Hoa.

“Em chẳng phải làm gì cả,” Einar đáp lại. “Em không hiểu sao?”

Anh tự hỏi vì sao Greta chẳng thể để Lili tự do đi về mà không lo lắng quá mức. Nếu anh không thấy bực bội, thì sao Greta phải lo âu? Ước gì cô ấy sẽ yên lặng chào đón Lili khi vẽ chân dung. Ước gì Greta đừng xoi mói bằng những lời chất vấn kia - đấy là chưa nói đến ánh mắt của cô ấy - mỗi khi Lili lẻn ra rồi lẻn vào căn hộ. Thỉnh thoảng, chỉ cần biết Greta bên kia cánh cửa đang chờ Lili về nhà, cũng đủ để chút mồ hôi thịnh nộ rịn ra trong cái hõm dưới cánh tay cô.

Tuy vậy, Einar biết rõ mình cũng như Lili đều cần Greta.

Hans đang mong Lili đến vào lúc bốn giờ. Họ hẹn gặp nhau trước sòng bạc thành phố trên đường Promenade du Midi phía sau bờ biển trải đầy đá. Sáng hôm đó, Greta vẫn đang vẽ vời trong phòng khách. Einar cố gắng vẽ trên hành lang, nơi nhìn ra phía sau nhà thờ St-Michel với những viên đá chỗ đen tuyền chỗ đỏ rực dưới bóng nắng buổi sáng. Cứ khoảng mười lăm phút Greta lại lầm bầm “Quỷ tha ma bắt” - đều đặn như tiếng chuông nhỏ báo hiệu mười lăm phút vang lên từ cái đồng hồ gắn trên lò sưởi.

Khi anh đến xem thử Greta có làm sao không thì cô đang dựa lưng vào chiếc ghế đẩu. Vài vệt màu xanh dương lấm tấm trên viền khung vải. Trong lòng cô là tập tranh phác thảo, lem luốc và dính đầy muội than. Con Edvard IV vẫn đang cuộn tròn dưới chân cô. Greta ngước mắt lên, mặt cô trắng bệch như màu lông của con Edvard. “Em muốn vẽ Lili,” cô lên tiếng.

“Còn lâu lắm cô ấy mới rời khỏi đây,” Einar nói. “Cô ấy không rời khỏi nhà sớm vì đã hẹn với Hans lúc bốn giờ. Hay là để sau đó đi?”

“Làm ơn hãy mang cô ấy đến đây.” Greta không dám nhìn thẳng vào anh, giọng cô trầm lắng hơn thường ngày.

Vào lúc ấy, Einar cảm thấy mình muốn mặc kệ cô. Anh còn phải hoàn tất bức tranh của mình. Anh đã tự nhủ với lòng rằng chỉ gọi Lili đến vào buổi chiều, để dành nguyên buổi sáng cho việc sáng tác, vốn đã bị anh bỏ bê suốt thời gian gần đây, rồi đến khu chợ ngoài trời để mua sắm vật dụng thường ngày. Nhưng ngay lúc này, Greta muốn anh chọn giữa Lili và bản thân anh. Greta muốn anh hy sinh tranh của mình vì bức vẽ của cô ấy. Anh không muốn làm thế. Ngay lúc này, anh không hề khao khát Lili. Anh cảm giác như Greta đang ép anh phải chọn lựa. “Em có thể dành một tiếng đồng hồ với cô ấy trước khi Hans đến đây, được không?”

“Einar”, Greta nài nỉ. “Làm ơn đi mà.”

Trong chiếc tủ nhỏ đặt tại phòng ngủ có treo vài chiếc váy thường ngày. Greta khăng khăng bảo chúng quá xấu xí, kiểu dáng chỉ hợp với mấy cô bảo mẫu, nhưng Einar cảm thấy trang phục đơn giản như vậy lại rất xinh xắn, người phụ nữ bình thường nhất trên thế gian cũng có thể mặc được. Anh lướt tay qua hàng mắc áo treo trên ống chì, mân mê từng chiếc cổ áo nhỏ nhắn được hồ tinh bột cứng ngắc. Chiếc váy in hình hoa mẫu đơn trông thật mỏng manh làm sao; chiếc váy in hình ếch thì phần ngực lại quá rộng và còn dính bẩn. Thời tiết sáng nay ấm áp, và Einar kéo tay áo chùi môi. Có điều gì đó khiến anh cảm thấy tâm hồn mình như bị cầm tù trong một chiếc lồng rèn bằng thép: nơi phập phồng trên trái tim anh luôn ép mạnh vào xương sườn, sâu thẳm trong anh là Lili đang khích động, vùng vẫy để thức tỉnh, rồi va chạm vào song sắt nhà tù trong cơ thể Einar.

Anh chọn lấy một chiếc váy. Màu trắng tinh với hoa văn vỏ ốc xà cừ màu hồng. Tà váy phủ đến bắp chân anh. Chiếc váy màu trắng pha hồng tôn lên đôi chân xinh xắn hơi ngả màu do ánh nắng trên đất Pháp.

Chìa khóa cửa phòng đang gắn hờ trên ổ. Anh nghĩ đến việc khóa cửa, nhưng lại biết rõ Greta không bao giờ bước vào mà không gõ cửa trước. Một lần nọ, lúc hai người mới kết hôn, Greta xồng xộc bước vào khi Einar đang nằm trong bồn tắm, khe khẽ hát khúc đồng dao: Ngày xửa ngày xưa có một ông già sống trên vũng lầy... Mọi chuyện lẽ ra rất bình thường, Einar biết rõ, người vợ trẻ bắt gặp chồng mình đang tắm, lại còn vui vẻ nghêu ngao hát một mình. Trong bồn tắm, Einar thấy được vẻ rạo rực trên mặt Greta. “Đừng dừng lại,” cô nói rồi bước lại gần hơn. Nhưng Einar khó lòng tìm được sức lực để thở, anh cảm thấy vừa trần

trụi vừa xấu hổ, cánh tay gầy guộc ôm lấy thân trên, tay duỗi ra như lá sung. Greta rốt cuộc cũng nhận ra mình đã gây ra chuyện gì, nên cô rời khỏi phòng tắm và bảo: “Em xin lỗi. Lẽ ra em nên gõ cửa trước.”

Lúc này, Einar đã cởi hết quần áo, xoay lưng về phía tấm gương. Trong ngăn kéo của chiếc tủ đứng cạnh giường có một cuộn băng keo y tế màu trắng và chiếc kéo. Cuộn băng keo dinh dính và thô ráp như vải bạt. Einar kéo ra một đoạn và cắt thành năm miếng. Anh dán mỗi miếng lên cạnh giường. Sau đó, nhắm nghiền hai mắt rồi cảm nhận bản thân mình trượt dài xuống đường hầm trong tâm hồn, Einar kéo dương vật xuống dưới và dán dính nó vào khoảng trống ngay dưới vùng kín.

Quần lót được làm từ chất liệu tổng hợp co giãn, Einar đoán chắc là do người Mỹ phát minh ra. “Không cần chi quá nhiều tiền để mua đồ lụa cho mấy thứ chỉ mặc một hai lần,” Greta giải thích, trao hộp đựng cho anh, và Einar quá ngại ngùng để phản đối.

Quần lót hình tứ giác có màu bạc như xà cừ khảm trên tấm bình phong. Đai nịt bít tất bằng vải cotton viền ren mỏng. Có tám cái móc nhỏ bằng đồng thau để giữ chặt đôi tất lụa, và Einar vẫn cảm thấy cơ chế này phức tạp đến ly kỳ. Khi hột bơ bọc trong khăn tay bắt đầu hư thối, anh đã thay thế chúng bằng cách nhét hai miếng bọt biển Địa Trung Hải vào phần nhô ra trên áo lót hai dây.

Sau đó, anh tròng váy đầm qua đầu.

Anh bắt đầu cảm thấy hộp đựng đồ trang điểm thật giống như bảng màu. Quét vài cọ cho lông mày. Nhẹ tay dặm thêm màu cho mi mắt. Đi nét cho viền môi. Phết màu trộn lên má. Mọi thứ giống hệt như trong hội họa - như dùng cọ vẽ lên khung vải để tạo ra cảnh mùa đông trên biển Kattegat.

Trang phục và phấn hồng đều quan trọng, nhưng quá trình biến thân chỉ thực sự diễn ra khi trượt xuống đường hầm sâu thẳm, trong âm thanh nghe như tiếng chuông báo hiệu bữa tối, và cứ thế Lili tỉnh giấc. Cô ấy luôn yêu thích tiếng pha lê kêu leng keng. Sự biến đổi chỉ xảy ra khi leo ra khỏi nơi đó, bàn tay ướt đẫm của cô níu chặt tay Einar, yên tâm rằng thế giới tươi sáng tràn ngập âm sắc này thuộc về chính cô.

Einar ngồi trên giường. Anh nhắm mắt lại. Đường phố tràn ngập tiếng gầm gừ của mấy chiếc ôtô. Cánh cửa trước hiên bị gió thổi đập cành cạch. Dưới mí mắt, anh lặng ngắm những vệt màu sáng lên giữa phông nền đen tối, như pháo hoa nở rộ trên cảng Menton vào thứ Bảy tuần trước. Anh có thể nghe thấy tim mình đập chậm dần. Anh có thể cảm nhận miếng băng dính cố định lấy dương vật mình. Một luồng khí run rẩy vì kích động dâng lên trong cổ họng Einar. Anh thở dốc, da sởn gai ốc từ hai cánh tay xuống từng đốt sống lưng.

Sau cái rùng mình, anh đã trở thành Lili. Einar đã rời đi. Còn Lili sẽ ngồi làm mẫu cho Greta suốt cả buổi sáng. Cô ấy sẽ dạo quanh bến cảng với Hans, khẽ nâng tay che bớt mặt trời tháng tám. Einar chỉ là một người thứ ba được nhắc đến trong đoạn đối thoại: “Anh ấy hơi nhớ làng Bluetooth,” Lili kể, cả thế giới sẽ lắng nghe.

Một lần nữa, lại có hai linh hồn cùng tồn tại. Quả óc chó bị chia làm hai nửa, con hàu bị tách ra.

Lili quay lại phòng khách. “Cảm ơn chị vì đã nhanh chóng đến đây,” Greta nói. Cô nói năng với Lili cực kỳ nhỏ nhẹ, như sợ cô ấy sẽ tan vỡ nếu nghe ngữ điệu gay gắt. “Ngồi ở đây,” Greta bảo, đập đập làm phồng mấy cái gối tựa trên ghế sofa. “Khoác một tay lên lưng ghế sofa, và giữ cho đầu quay về tấm bình phong.”

Buổi làm mẫu tiêu tốn hết thời gian còn lại của buổi sáng và còn kéo sang tận chiều. Ngồi trên góc sofa, Lili nhìn chằm chằm vào cảnh trang trí bằng vỏ xà cừ trên bình phong. Cô cảm thấy đói bụng nhưng tự nhủ rằng hãy mặc kệ nó. Nếu Greta chưa ngừng tay, thì cô cũng không dừng lại. Cô làm việc này là vì Greta. Đó là món quà dành tặng Greta, là điều duy nhất Lili có thể dâng tặng cho cô ấy. Cô phải kiên nhẫn. Cô phải chờ đến khi Greta bảo mình làm gì tiếp theo.

Chiều muộn ngày hôm ấy, Hans và Lili cùng nhau tản bộ quanh phố phường ở Menton. Họ dừng chân trước gian hàng bán xà phòng hương chanh, mấy bức tượng nhỏ khắc từ gỗ cây olive và hộp quả sung tẩm đường. Hai người trò chuyện về Jutland, về bầu trời xám xịt và mặt đất bị giày xéo bởi lũ gia súc, về những gia đình định cư mãi một chỗ suốt bốn trăm năm, con cái họ kết hôn với nhau, dòng máu trộn lẫn đặc quánh và đầy tạp chất. Khi cha anh qua đời, Hans trở thành Nam tước Axgil, mặc dù anh căm ghét cái tước hiệu đó. “Đó là lý do anh rời khỏi Đan Mạch,” anh tâm sự. “Tầng lớp quý tộc đã suy tàn. Nếu anh có chị em gái, anh chắc rằng mẹ sẽ muốn anh kết hôn với cô ấy.”

“Anh đã kết hôn chưa?”

“Anh e là chưa.”

“Nhưng chẳng lẽ anh không muốn kết hôn à?”

“Anh đã từng muốn vậy, một lần duy nhất. Ngày xưa, anh đã từng muốn kết hôn với một cô gái.”

“Chuyện gì xảy ra với cô ấy.”

“Cô ấy đã qua đời. Chết đuối dưới sông” Và sau đó anh tiếp lời, “Ngay trước mắt anh.”

Hans trả tiền cho cụ già để lấy một hộp xà phòng hương quýt. “Nhưng chuyện cũng lâu lắm rồi. Hồi ấy, anh vẫn còn là một cậu bé chưa trưởng thành.”

Lili chẳng biết nói gì thêm. Cô đứng đó, trong bộ váy đầm thường ngày, trên con phố nồng nặc mùi nước tiểu, bên cạnh Hans.

“Sao em không kết hôn?” anh tò mò. “Anh cứ nghĩ một cô gái như em ắt hẳn phải kết hôn và quản lý một trang trại nuôi cá.”

“Em không muốn làm chủ một trang trại nuôi cá.” Cô ngước mắt lên nhìn trời. Bầu trời mới trong trẻo và tẻ nhạt làm sao, không hề có một đám mây, lại còn không xanh bằng bầu trời Đan Mạch. Mặt trời vẫn còn chiếu gay gắt trên đầu Lili và Hans. “Còn lâu lắm em mới sẵn sàng để kết hôn. Nhưng em muốn kết hôn vào một ngày nào đó.” Hans dừng lại trước cửa hàng đang mở cửa để mua tặng Lili một lọ tinh dầu cam. “Nhưng thời gian của em đâu phải là vô tận,” anh bảo. “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Lili bao nhiêu tuổi? Cô ấy nhỏ tuổi hơn Einar, vốn gần ba mươi lăm tuổi. Khi Lili xuất hiện và Einar rời đi, nhiều dấu hiệu tuổi tác đã lu mờ: dấu hiệu tuổi tác đã để lại vết nhăn

trên trán và làm đôi vai chùng xuống; dấu hiện tuổi tác đã khiến Einar càng lúc càng im lặng vì cam chịu. Dáng vẻ của Lili là điểm đầu tiên khiến người ta phải để ý, một sự dẻo dai đầy sức sống. Điểm thứ hai là chất giọng nhỏ nhẹ hiếm thấy của cô. Điểm thứ ba, theo Greta bảo, là mùi hương - của một cô gái chưa hề già đi.

“Em không nói được.”

“Em không giống kiểu con gái rụt rè đến mức không dám thú nhận tuổi tác của mình,” Hans trêu đùa.

“Em không phải,” Lili nói. “Em hai mươi bốn tuổi.”

Hans gật gù. Đó là chuyện bịa đặt đầu tiên về Lili. Khi nói ra, Lili cứ nghĩ là mình sẽ cảm thấy tội lỗi vì lời nói dối. Nhưng ngược lại, cô cảm thấy thông suốt hơn, cứ như rốt cuộc cũng đã thừa nhận một sự thật khó chấp nhận. Lili hai mươi bốn tuổi; cô chắc chắn là không già như Einar. Nếu nói vậy, Hans có lẽ sẽ nghĩ cô là một kẻ lừa đảo kỳ quái.

Hans trả tiền cho người bán hàng. Chiếc lọ hình vuông và có màu nâu, còn nút bấc chẳng to hơn đầu ngón tay út của Lili là mấy. Cô thử mở nút ra, nhưng không tài nào khiến nó nhúc nhích. “Giúp em nhé?” Lili năn nỉ.

“Em không phải là vô dụng như vậy chứ,” Hans đùa giỡn. “Thử giật mạnh một cái nữa xem.”

Và Lili đã làm thế, lần này nút bấc bé xíu đã bật mở, và mùi cam lan đến mũi cô. Mùi hương làm cô nhớ đến Greta.

“Vì sao anh không nhớ được em lúc anh còn là một cậu bé nhỉ?” Hans thắc mắc.

“Lúc em còn bé xíu thì anh đã rời khỏi Bluetooth rồi.”

“Anh nghĩ chắc là vậy. Nhưng Einar chưa bao giờ kể rằng anh ấy có một cô em họ xinh xắn thế này.”

Khi quay về căn hộ, Lili thấy Greta vẫn đang ngồi trong phòng khách. “Ơn Chúa vì chị đã trở lại,” cô reo lên. “Tối nay em muốn vẽ thêm tí nữa.” Greta đưa Lili đến bên ghế sofa. Trên tay Lili vẫn đang cầm hộp xà phòng và tinh dầu cam. Cô để Lili dựa vào gối tựa, và những ngón tay cô vịn vào đầu Lili như một cái kẹp nhiều răng, chỉnh đầu cô ấy hướng về phía tấm bình phong kiểu Trung Hoa.

“Chị mệt lắm,” Lili rên rỉ.

“Vậy thì ngủ đi,” Greta đáp lại, áo khoác của cô lấm lem những vệt màu hồng và bạc. “Chỉ cần gối đầu chị lên cánh tay. Em sẽ tiếp tục vẽ thêm chút nữa.”

Chiều hôm sau, Hans đón Lili trước cửa căn hộ. Một lần nữa, họ cùng nhau tản bộ dọc những con phố hẹp uốn lượn quanh sườn đồi St-Michel, rồi rảo bước xuống cảng xem ngư dân phân loại mẻ nhím biển vừa bắt được. Cuối tháng tám, thời tiết ở Menton vẫn còn khá nóng bức, không khí vừa ẩm vừa lặng gió. Lili nghĩ trời còn nóng hơn những ngày oi bức nhất ở Copenhagen. Có lẽ vì chưa bao giờ cảm nhận cái nóng như vậy - dù sao thì chuyến đi này cũng là lần đầu tiên Lili đi du lịch ngoài phạm vi Đan Mạch - cô thấy thời tiết làm mình kiệt sức. Cô có thể cảm thấy chiếc váy thường ngày dính sát vào lưng khi đứng cạnh Hans để ngắm những mẻ lưới chứa đầy nhím biển. Cơ thể Hans áp sát đến mức cô nghĩ có phải bàn tay anh vừa đặt trên cánh tay đang đỏ bừng dưới ánh nắng của mình hay không. Đó là bàn tay của anh ấy, hay là thứ gì khác? Chẳng hạn như một luồng gió nóng?

Hai đứa bé người Gypsy, một trai, một gái, tiến lại gần Lili và Hans, cố nài nỉ hai người mua một con voi chạm khắc bé xíu. “Bằng ngà voi thật đấy,” chúng cam đoan, chỉ tay vào phần ngà voi. “Món hời cho hai người đấy.” Hai đứa bé nhỏ thó với quầng mắt đen thẫm. Nhưng cái cách chúng nhìn chằm chằm vào Lili làm cô cảm thấy bất an.

“Đi nào,” cô gọi Hans, người đã đưa tay đỡ tấm lưng nhỏ nhắn vừa nóng vừa đẫm mồ hôi của cô và dắt cô sang chỗ khác. “Em nghĩ em cần ngồi nghỉ một lúc.”

Nhưng khi Lili về nhà, Greta vẫn đang chờ cô. Greta tạo dáng cho Lili ngay trước giá vẽ, để cô ngồi trên sofa. “Ngồi yên nhé,” Greta bảo. “Em chưa vẽ xong đâu.”

Ngày hôm sau, Hans lái xe chở Lili đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo dẫn đến khu Villefranche, chiếc xe hiệu Targe Florio ủi mấy viên đá vôi vỏ sò thẳng xuống biển. “Lần sau đừng để Einar ở lại Đan Mạch!” anh hét lên, giọng vẫn ồm ồm như hồi còn bé. “Ngay cả ông bạn già Einar cũng phải cần nghỉ ngơi chứ!” Làn gió ấm áp thổi qua mặt Lili, và vào lúc chiều muộn, cô lại cảm thấy bụng dạ mình cồn cào. Hans phải thuê một căn phòng trong khách sạn de l’ Univers cho Lili nghỉ tạm. “Anh chỉ xuống lầu làm một tách cà phê và một ly rượu anisette thôi,” anh cam đoan, nghiêng mũ chào cô. Sau đó, khi mới ló đầu ra khỏi căn phòng nhỏ, Lili bắt gặp Hans đang đứng ở đại sảnh nhà hàng de la Regence. Cô như nửa tỉnh nửa mê và mơ màng lên tiếng, “Thỉnh thoảng em cũng chẳng biết em bị làm sao nữa.”

Vào một chuyến đi chơi khác, Hans và Lili cùng nhau lái xe lên thành phố Nice để mua vài bức tranh tại mấy gian hàng đồ cổ. “Vì sao Greta không muốn đi cùng chúng ta nhỉ?” Hans hỏi thăm. “Em đoán là chị ấy quá bận rộn với hội họa,” Lili trả lời. “Chị ấy chăm chỉ hơn bất kỳ ai mà em từng biết. Thậm chí còn chăm chỉ hơn Einar. Một ngày nào đó, chị ấy sẽ trở nên nổi tiếng. Anh cứ chờ mà xem.” Khi khăng khăng như thế, Lili có thể cảm nhận được ánh mắt Hans chiếu lên người mình. Và cô cảm thấy thật là tuyệt khi một người đàn ông như Hans để tâm đến nhận định của mình. Trong gian hàng được coi sóc bởi một người phụ nữ có mấy cọng lông trắng mọc trên cằm, Lili tìm thấy bức chân dung hình oval của một người đàn ông trẻ tuổi đã qua đời, màu má anh ta trông thật kỳ quặc còn hai mắt thì nhắm nghiền. Cô mua bức tranh với giá mười lăm Franc, và Hans ngay lập tức mua lại nó từ tay cô với giá ba mươi Franc. Và anh hỏi, “Hôm nay em khỏe hẳn rồi chứ?”

Ngày nào cũng vậy, trước khi ra ngoài với Hans, Lili đều làm mẫu cho Greta trên ghế sofa. Cô cầm trong tay một quyển sách giới thiệu các loài chim ở Pháp, hoặc để con Edvard IV nằm trong lòng mình, bởi vì nếu không có gì để nắm giữ thì bàn tay cô sẽ run lên vì lo lắng. Nếu bỏ qua tiếng ồn ngoài phố thì căn hộ khá yên tĩnh, và chiếc đồng hồ gắn trên lò sưởi tích tắc chậm đến mức chiều nào cũng vậy, Lili sẽ đứng dậy ít nhất một lần để kiểm tra xem đồng hồ lên dây chưa. Sau đó, cô sẽ gối đầu mình lên lan can ngoài hiên, ngồi chờ đến khi Hans đến gọi cửa. Anh ấy sẽ đứng ngay ngoài phố và hét lên: “Lili! Nhanh lên, xuống đây nào!”, rồi cô sẽ chạy như bay xuống bảy tầng cầu thang lắp gạch men, thiếu kiên nhẫn đến mức không chờ được thang máy.

Nhưng trước khi anh đến, Greta sẽ vỗ hai tay vào nhau và dõng dạc ra lệnh: “Cứ như vậy! Giữ gương mặt như vậy - đúng như em muốn. Lili đang chờ đợi, chờ đợi Hans.”

Một ngày nọ, Lili và Hans đang ngồi tại quán cà phê ngoài trời dưới chân cầu thang dẫn lên nhà thờ St-Michel. Năm, sáu đứa trẻ người Gypsy, áo quần lấm lem, chạy đến bàn hai người chào bán bưu thiếp, những bức ảnh chụp bờ biển Cote được đánh bóng bằng bút chì màu. Hans mua một bộ tặng Lili.

Không khí đặc quánh, mặt trời nóng hầm hập trên cổ Lili. Bia trong ly của cô ngả sang màu nâu. Một tuần với những buổi chiều đi chơi cùng Hans bắt đầu khiến Lili trông đợi thật nhiều, và giờ cô tự hỏi Hans nghĩ gì về mình. Hans đã tản bộ dọc theo con đường ven biển cùng Lili; anh đã để cô khoác tay mình; Hans, với tiếng cười trầm thấp và chiếc áo vải lanh căng phồng, với làn da nâu sẫm màu trong ánh nắng tháng tám, với biệt danh Valnod bị lãng quên từ lâu, đã hiểu rõ về Lili, chứ không phải Einar. Hans chưa hề gặp lại Einar từ khi hai người còn bé tí. Lili, chứ không phải Einar, mới là người cảm nhận những đầu ngón tay thô ráp của Hans trên da mình.

“Em rất vui vì được gặp anh,” cô nói.

“Anh cũng vậy.”

“Rất vui vì chúng ta đã có dịp biết rõ hơn về nhau, theo cách này.”

Hans gật gù đồng ý. Anh đang xem qua tập bưu thiếp, giơ lên vài tấm mà anh thích nhất - tấm bưu thiếp chụp sòng bạc thành phố, vườn cam quýt dưới chân đồi - để Lili thẩm định. “À phải, Lili à, em là một cô gái tuyệt vời. Một ngày nào đó, em sẽ làm một chàng trai cực kỳ hạnh phúc.”

Sau đó, Hans có lẽ chợt nhận ra Lili đang nghĩ gì, vì anh bỏ điếu xì gà và tập bưu thiếp xuống, rồi hỏi cô, “Lili à? Em có từng nghĩ là chúng ta... có thể? Nếu vậy thì anh xin lỗi. Chỉ là anh quá lớn tuổi so với em, Lili à. Anh đã trở thành một gã đàn ông quá bẳn tính so với người như em”.

Hans bắt đầu kể với Lili về cô gái anh yêu và đánh mất. Anh tâm sự rằng mẹ anh bảo anh đừng bao giờ quay về Bluetooth khi Ingrid - chuyện xảy ra từ rất lâu rồi - có thai. Hai người định cư ở Paris, sống cùng nhau trong một căn hộ trang trí bằng giấy dán tường nhìn qua điện Pantheon. Cô ấy gầy trơ xương, ngoại trừ phần bụng đang to ra, còn hai cánh tay đầy tàn nhang. Hans hồi tưởng, gật gù hướng mắt nhìn lên trời. Họ đi bơi vào một buổi chiều tháng tám, không giống hôm nay. Con sông trải đầy sỏi trắng và có vài chiếc lá ngả vàng rơi rải rác. Ingrid lội vào dòng nước, cánh tay cô mất thăng bằng. Hans đang nhìn cô từ bên bờ sông, ngấu nghiến một miếng thịt giăm bông. Rồi Ingrid bị trẹo chân, cô ấy hét lên, sau đó một dòng nước xoáy kéo cô xuống. “Anh không cứu kịp cô ấy,” Hans kể lại.

Nếu không tính đến thảm kịch ấy thì cuộc đời anh vốn luôn êm ả. “Bởi vì anh đã rời khỏi Đan Mạch,” anh giải thích. “Cuộc sống ở đó quá ngăn nắp và khuôn khép với anh. Quá thoải mái.” Greta thỉnh thoảng cũng nói vậy mỗi khi không vẽ được và bạn bè mời họ đến dự tiệc. “Quá thoải mái để làm việc,” cô càm ràm, lắc lắc vòng tay bạc. “Quá thoải mái để được tự do.”

“Và bây giờ thì anh đã quá quen với chuyện một thân một mình đến mức anh cũng không biết mình có thể kết hôn không nữa. Anh đã lún quá sâu vào lối suy nghĩ cổ hủ của mình rồi.”

“Anh không nghĩ hôn nhân là thứ duy nhất trên đời khiến tất cả chúng ta hy vọng sao? Không phải hôn nhân làm anh toàn vẹn hơn so với sống độc thân sao?”

“Không phải lúc nào cũng vậy.”

“Em lại nghĩ thế. Hôn nhân như một người thứ ba,” Lili nói. “Nó tạo ra một người khác, một người trọn vẹn hơn so với hai người trong hôn nhân.”

“Đúng vậy, nhưng không phải lúc nào nó cũng dẫn đến điều tốt đẹp nhất,” Hans đáp lời. “Dù sao đi nữa, làm sao em biết về mấy chuyện như thế này chứ?”

Ngay lúc này, có thứ gì đó mách bảo Lili phải kiểm tra ví tiền. Bàn tay cô cảm nhận được sự trống trải sau lưng ghế bằng sắt. “Mất rồi,” cô thì thào nhỏ đến mức Hans phải ngẩng lên và lẩm bẩm, “Chuyện gì cơ?”. Cô lặp lại, “Ví tiền của em mất rồi.”

“Lũ nhóc người Gypsy,” Hans gầm lên rồi đứng dậy. Quán cà phê nằm trong khuôn viên hình vuông có tới sáu con hẻm dẫn vào. Hans chạy xuống một con hẻm và nhận ra lũ nhóc người Gypsy không có ở đó, sau đó anh lại chạy sang ngõ khác, mặt anh đỏ bừng lên.

“Báo cảnh sát đi,” rốt cuộc thì anh cũng lên tiếng, để lại vài đồng Franc lên bàn. Anh nhắc nhở một người phụ nữ đang treo túi xách kiểu rút dây trên ghế ngồi. Anh kéo tay Lili. Anh chắc phải thấy vẻ trắng bệch trên má cô, vì anh hôn lên đấy, rất dịu dàng.

Trong ví tiền chỉ có ít tiền và một cây son môi. Chiếc ví là của Greta, một chiếc túi con màu kem với quai xách cong cong. Ngoại trừ cây son môi, vài chiếc váy đầm, hai đôi giày và quần áo lót, Lili chẳng sở hữu thứ gì khác. Cô chẳng sở hữu bất kỳ hiện vật gì, và điều đó hấp dẫn Lili trong những ngày đầu tiên - cô có thể đến rồi đi, chẳng phải lo lắng gì ngoại trừ việc gió thổi tốc tà váy.

Đồn cảnh sát nằm trên quảng trường với khu vườn nhỏ trồng cam ở giữa. Ráng chiều phản chiếu lên cửa sổ phía trước đồn cảnh sát, và Lili có thể nghe thấy tiếng lách cách hạ cửa kéo xuống từ mấy người chủ tiệm. Lili nhớ ra kính mát của cô cũng nằm trong ví, một cặp kính ngộ nghĩnh với tròng kính bật lên do cha Greta gửi từ California. Greta chắc sẽ tức giận lắm nếu biết chúng bị mất, vì Lili chẳng chịu chú ý đến ai hoặc chuyện gì đang xảy ra xung quanh; và ngay lúc này, đúng lúc Hans và Lili bước gần đến bậc thềm đồn cảnh sát, nơi gia đình nhà mèo lông trắng lem luốc đang duỗi lưng uốn éo, Lili chợt nhận ra cô không thể báo cảnh sát về vụ trộm ví tiền. Cô khựng lại trên bậc thang.

Lili không hề có giấy tờ tùy thân, cô không có hộ chiếu; vì sao - và chuyện này chưa từng xảy ra với cô, thậm chí chưa ai buồn thắc mắc về việc - cô chẳng còn có họ.

“Đừng làm to chuyện,” cô nói. “Dù sao cũng chỉ là một cái ví vớ vẩn cũ mèm rồi.”

“Vậy thì em chẳng bao giờ lấy lại được.”

“Nhưng so ra thì chẳng đáng với những rắc rối,” cô phân trần. “Và Greta còn đang đợi em. Em chợt nhận ra muộn mất rồi. Em chắc là Greta đang chờ em về. Tối nay em ấy muốn vẽ tranh.”

“Cô ấy sẽ thông cảm mà.”

“Có điều gì đó mách bảo rằng Greta muốn gặp em ngay bây giờ,” Lili giải thích. “Em chỉ là cảm thấy có gì đó kỳ quái thôi.”

“Thôi nào. Vào trong đi.” Hans nắm lấy cổ tay Lili. Kéo tay cô bước lên bậc thềm đầu tiên. Anh vẫn hay đùa nghịch theo kiểu ra lệnh. Anh giật mạnh lần nữa, và lần này sức lực trên cổ tay làm cô cảm thấy đau nhói, mặc dù cũng chẳng đau hơn một cái bắt tay mạnh bạo là mấy.

Và ngay lúc đó - vì sao cô không bao giờ biết - điều gì đó thúc giục Lili và Hans nhìn xuống phía trước tà váy của cô. Một vệt máu tròn lan rộng trên tà váy trắng có hoa văn vỏ ốc xà cừ, màu máu đỏ thẫm đến mức nhìn như màu đen. Vệt máu lan rộng như làn sóng được tạo ra khi ném một viên sỏi vào mặt ao.

“Lili? Em không bị thương chứ?”

“Không, không,” cô chối đây đẩy. “Em ổn mà. Em không sao. Nhưng em nên về nhà. Về với Greta.” Lili có thể cảm nhận bản thân mình đang co rúm lại, tuột xuống đường ống, quay về với hang sâu của Lili.

“Để anh giúp em. Anh nên làm gì để giúp em?”

Mỗi giây trôi qua bóng hình Hans lại trở nên xa dần; giọng nói của anh nghe như vọng lại từ một ống sắt xám xịt. Chuyện xảy ra giống như đêm vũ hội ở tòa nhà Radhuset: máu chảy ồ ạt, nhưng cô chẳng có cảm giác gì. Cô còn chẳng biết máu chảy ra từ đâu. Cô vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc, như một đứa trẻ vừa vô tình giết chết một con vật. Một giọng nói nho nhỏ réo lên trong đầu cô, “Nhanh lên nào!” - giọng nói gấp gáp nho nhỏ vừa hốt hoảng vừa thích thú như khi xem vở kịch ngắn vào buổi chiều tháng tám ở Menton. Lili bỏ rơi Hans trên bậc thềm dẫn đến đồn cảnh sát, ngay lập tức xoay người lẩn vào chỗ rẽ, bỏ trốn khỏi anh ấy như lũ nhóc người Gypsy đã trốn thoát khỏi cô, vết máu trên váy vẫn lan rộng từ từ và kinh hoàng, như một đợt dịch bệnh.