← Quay lại trang sách

Mười một

Einar ngồi cạnh cửa sổ, vệt nắng chiều nằm gọn trên đùi anh. Đoàn tàu chạy ngang qua dãy nhà ngói đỏ, hàng áo quần đang phơi và lũ trẻ con đang vẫy tay trong sân. Một bà cụ ngồi đối diện anh, bàn tay khư khư giữ lấy quai của ví tiền. Bà mời anh nếm thử viên kẹo bạc hà từ thanh kẹo bọc giấy bạc. "Đến Helsingor à?"

"Đến Rungsted," anh đáp lại.

"Tôi cũng vậy." Một miếng ren đan lưới bao trọn mái tóc trắng của bà ấy. Mắt bà có màu xanh của băng tuyết, còn phần trái tai vừa dày vừa trễ xuống. "Cậu có bạn bè ở đấy sao?"

"Một cuộc hẹn."

"Hẹn khám sức khỏe à?"

Einar gật đầu, và bà cụ gật gù. "Ra là vậy." Bà cụ kéo vạt áo len của mình. "Tại viện nghiên cứu radium sao?"

"Tôi nghĩ vậy," anh trả lời. "Vợ tôi đã hẹn trước." Anh mở chiếc phong bì Greta đưa. Bên trong phong bì là một tấm thiếp màu vàng với lời nhắn của Lili dành cho Greta vào tuần trước: Đôi khi chị cảm thấy như mình bị giam cầm. Em có bao giờ cảm thấy như vậy chưa? Là do chị? Hay là do Copenhagen? Hôn em.

"Tấm thiếp của cậu có ghi tên bác sĩ Hexler," bà cụ lên tiếng. "Ngay phía sau là địa chỉ của bác sĩ Hexler. Cùng đường với tôi. Tôi sẽ vui lòng đưa cậu một đoạn đường. Vài người đã nói rằng ông ta đang quản lý học viện radium lớn nhất Đan Mạch." Bà cụ xiết chặt ví tiền vào ngực mình. "Có người còn nói rằng ông ta có thể chữa khỏi bất kỳ căn bệnh nào."

Einar cảm ơn bà cụ và ngả người dựa lưng ra sau ghế của mình. Qua khung cửa sổ, ánh mặt trời trông thật ấm áp. Anh đang cân nhắc đến việc bỏ qua cuộc hẹn. Khi cô bảo sẽ gặp anh ở Ga Trung tâm, một hình ảnh vụt qua trong đầu nhanh như chớp: hình ảnh Greta đang hất cằm lên giữa đám đông và chờ anh tại sân ga. Anh nghĩ đến việc sẽ mặc kệ cô và không bao giờ xuất hiện. Anh nghĩ đến chiếc cằm của cô chậm rãi hạ xuống khi từng giờ từng phút trôi qua và càng lúc càng rõ ràng là anh sẽ không đến. Rồi cô lê bước về nhà. Cô mở cửa căn hộ tại khu nhà Widow House và thấy anh đang ngồi tại bàn đợi cô về. Einar sẽ nói, "Anh không muốn gặp bác sĩ đâu." Và cô im lặng một lúc rồi bảo, "Thôi được rồi."

"Chúng ta đến nơi rồi," bà cụ trên tàu thông báo. "Lấy đồ của cậu đi."

Trên những cây thủy tùng trồng dọc đường Rungsted mọc đầy quả hình nón màu đỏ giống như phủ sáp. Sáng nay trời vừa mưa, không khí có mùi ẩm thấp của cây cỏ. Cụ bà hít vào thật sâu rồi rảo bước nhanh, hông bà chuyển động trong chiếc váy. "Đừng lo lắng," bà bảo.

"Tôi không hề lo lắng."

"Cảm thấy lo lắng không có gì sai cả." Họ rẽ vào con phố có những ngôi nhà khuất sau dãy tường thấp lè tè với những cánh cổng sắt màu trắng bạc. Một chiếc ô tô hở mui phóng vèo qua họ, tiếng động cơ kêu lên răng rắc. Tài xế, người đàn ông đội mũ đánh golf bằng da, đang vẫy tay về phía bà cụ. "Đây rồi," bà lên tiếng khi đứng trên góc phố đối diện cảng biển, chỉ vào một ngôi nhà màu xanh dương tầm thường đến mức người ta có thể nhầm nó với một cửa hiệu bánh ngọt. Bà siết tay Einar, ngay dưới nách. Rồi bà chỉnh lại cổ áo và đi về phía biển.

Einar phải chờ trong phòng khám của bác sĩ Hexler gần một tiếng đồng hồ. Một nửa căn phòng trông như phòng khách với một tấm thảm, một chiếc ghế sofa kèm hộc chứa đồ, mấy kệ sách và cỏ điếu lan để trên giá. Nửa còn lại có sàn phòng lót cao su, một cái bàn bọc nệm, dãy lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, và một chiếc đèn ngoại cỡ có bánh xe.

Bác sĩ Hexler bước vào và nói, "Y tá không bảo cậu phải cởi quần áo sao?". Cằm ông ta dài và có một đường kẻ sâu đến mức tạo thành một cái khe. Tóc ông có màu bạc, và khi ngồi trên ghế đối diện Einar ông để lộ một đôi tất Scotland với họa tiết hình kim cương. Bà cụ trên tàu nói rằng người ta cũng biết đến ông ấy nhờ vào khu vườn hoa hồng, chính là khu vườn nhìn thấy qua cửa sổ, đang được tỉa tót để chuẩn bị cho mùa đông.

"Trục trặc trong hôn nhân?" ông thắc mắc. "Tôi hiểu có đúng không?"

"Không hẳn là trục trặc."

"Anh kết hôn được bao lâu rồi."

"Sáu năm," Einar nói. Anh nhớ lại đám cưới của họ tại nhà thờ St Alban trong công viên, cha phó tế trẻ măng là người Anh và còn bị dao cạo râu cứa một phát vào buổi sáng hôm đó. Anh ta cất tiếng với một giọng thanh thoát tựa không khí đang lan tỏa qua những ô cửa sổ lắp kính màu hồng và tràn vào lòng của mấy vị khách đến dự lễ cưới, "Đây là một đám cưới đặc biệt. Tôi thấy có điều gì đặc biệt ở đây. Trong vòng mười năm nữa, hai người sẽ trở thành những nhân vật xuất chúng."

"Có con chưa?" Bác sĩ Hexler hỏi tiếp.

"Vẫn chưa."

"Tại sao chưa?"

"Tôi không biết."

"Anh có sinh hoạt vợ chồng, đúng không?" gương mặt bác sĩ Hexler lạnh lùng đến chai sạn, và Einar có thể tưởng tượng cảnh ông ấy trong vườn hồng với nét mặt như vậy kèm thêm cảm giác thất vọng tột độ khi phát hiện ra một con sâu ăn trụi cánh hoa. "Cậu có thường xuyên sinh hoạt vợ chồng không?"

Lúc này Einar đã cởi sạch áo quần, chỉ trừ quần lót. Đống áo quần đặt trên ghế trông mới buồn bã làm sao, tay áo sơ mi trắng buông thõng từ lưng quần tây. Bác sĩ Hexler vẫy tay gọi anh đến ngồi trên chiếc sofa gắn kèm hộc chứa đồ. Qua một ống truyền thanh có đầu nói hình phễu, ông ta yêu cầu cô y tá mang cà phê và một dĩa hạnh nhân tẩm đường.

"Có phóng tinh hay không?" ông tiếp tục hỏi.

Những viên gạch của sự sỉ nhục chất cao xung quanh Einar. Mỗi lời xúc phạm, từ Greta, và giờ từ bác sĩ Hexler, là những viên gạch đỏ thắm đầy tổn thương chồng lên những viên gạch khác rồi tạo nên một bức tường. "Thỉnh thoảng," Einar đáp lại.

"Vậy thì tốt." Bác sĩ Hexler lật sang một trang khác trong cuốn sổ tay. Và rồi, "Vợ anh kể rằng anh thích ăn mặc như phụ nữ."

"Cô ấy nói vậy sao?" Ngay lúc đó y tá tiến vào, một người phụ nữ với mái tóc xoăn tít màu đỏ hoe. Cô đặt ly cà phê và dĩa hạnh nhân xuống bàn. "Có cần đường không?" cô hỏi.

"Cô Wegener kể với tôi về một cô gái," bác sĩ Hexler tiếp tục. "Một cô gái tên là Lili."

"Xin thứ lỗi, ông Wegener?" cô y tá lại lên tiếng. "Có cho đường không?"

"Không cần. Tôi không cần gì đâu." Cô rót cà phê cho bác sĩ Hexler và rời khỏi phòng.

"Anh Wegener, tôi là một chuyên gia. Gần như chả có một trục trặc nào mà tôi chưa từng chữa trị. Nếu anh cảm thấy xấu hổ, thì xin hãy nhớ rằng tôi không hề thấy vậy."

Einar không biết vì sao, nhưng đột nhiên anh muốn tin rằng bác sĩ Hexler sẽ thấu hiểu; rằng nếu anh kể cho bác sĩ Hexler về đường ống dẫn tới hang của Lili, rằng nếu Einar thừa nhận rằng Lili không phải là anh mà là một người khác, Hexler sẽ gõ nhẹ cây bút chì lên môi và bảo, "À, phải rồi. Không cần lo lắng gì hết. Tôi đã từng gặp qua trường hợp này."

Einar bắt đầu kể, "Đôi khi tôi cảm thấy mình cần đi tìm Lili." Anh sẽ nghĩ đến chuyện đó giống như cơn đói. Không hẳn là cảm giác đói bụng trước giờ ăn tối một tiếng đồng hồ, mà giống như bạn đã bỏ qua mấy bữa ăn, khi trong người bạn trống rỗng. Khi bạn lo lắng đến việc đĩa thức ăn tiếp theo sẽ đến từ đâu, thậm chí là rốt cuộc nó có đến hay không. Chuyện này làm cho Einar hoa mắt. "Thỉnh thoảng tôi sẽ không thở được khi nghĩ đến cô ấy," Einar nói.

"Anh tìm cô ấy ở đâu?" bác sĩ Hexler dò hỏi. Cặp kính dày cộm làm cho đôi mắt của ông ấy trông to như mấy quả trứng ngâm trong lọ đầy dầu ăn.

"Bên trong tâm hồn tôi."

"Và cô ấy luôn luôn ở đó sao?"

"Đúng vậy. Luôn luôn."

"Anh sẽ nghĩ gì nếu tôi bảo anh ngừng hẳn việc ăn mặc giống cô ấy?" bác sĩ Hexler khẽ nghiêng người ra phía trước.

"Ông nghĩ là tôi nên làm vậy sao, bác sĩ? Ông nghĩ là tôi đang làm tổn thương điều gì đó bằng hành động này sao?" Einar cảm thấy thứ trong quần lót mình teo nhỏ, vết nứt trên tấm đệm sofa gần như nuốt chửng lấy anh. Ngay lúc này Einar lại thèm một tách cà phê, nhưng anh chẳng còn đủ sức để lấy ấm cà phê đặt trên bàn.

Bác sĩ Hexler bật đèn khám nghiệm, cái lồng tráng bạc trở nên trắng sáng dưới ánh đèn. Ông hướng ánh đèn đến bụng Einar. Vài vệt tàn nhang màu nâu quanh rốn nhìn thật nổi bật, vài cọng lông đen nhánh làm Einar nhớ đến đám bụi bị gom lại ở góc phòng. "Anh có cảm thấy gì khi tôi làm thế này không?" bác sĩ Hexler hỏi, lòng bàn tay nhấn vào dạ dày Einar.

"Không."

"Ở đây thì sao?"

"Không."

"Còn ở chỗ này?"

"Không."

'Tôi biết rồi." Ông ta ngồi trên chiếc ghế đẩu đặt trước mặt Einar. Einar chẳng muốn gì hơn ngoài việc bác sĩ Hexler tuyên bố rằng không có chuyện gì với Lili và Einar, và cơ thể được chia sẻ giữa hai người là một hiện tượng biến gì chẳng hề nghiêm trọng hơn việc ngón chân không có móng chân, hay việc trên chiếc cằm dài của bác sĩ Hexler có một đường rãnh sâu đến mức có thể nhét vừa một chiếc chìa khóa

"Vậy ở dưới này thì sao?" ông hỏi, dùng que đè lưỡi chỉ vào vùng háng của Einar. "Tôi khám qua được không?"

Khi Einar tuột quần lót xuống, gương mặt bác sĩ Hexler đông cứng lại, chỉ có hai cánh mũi, với những lỗ chân lông nghẽn đầy những chấm đen, là còn cửa động. "Có vẻ như tất cả vấn đề nằm ở chỗ kia," ông ta phán đoán. "Anh có thể kéo quần lên được rồi. Sức khỏe của anh có vẻ tốt. Anh không muốn nói với tôi về chuyện gì khác sao?"

Mới ngày hôm trước, Einar đã nhét một mảnh giẻ rách vào quần lót. Liệu Greta có kể với bác sĩ chuyện đó chưa nhỉ? Einar cảm thấy như bị dồn vào chân tường. "Có chuyện này tôi nghĩ tôi cần phải đề cập," anh bắt đầu nói.

Khi Einar kể cho ông ta về tình trạng chảy máu, hai vai của bác sĩ Hexler ép lại như một gò đất. "À, vâng. Vợ anh có đề cập đến chuyện này. Có gì trong máu không? Máu có vón thành cục không?"

"Tôi không nghĩ vậy." Một viên gạch của sự sỉ nhục lại bị gắn chặt. Einar chỉ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút khi được nhắm mắt lại.

"Đến lúc phải chụp X-quang rồi," bác sĩ Hexler lên tiếng. Ông có vẻ ngạc nhiên khi Einar bảo anh chưa từng chụp bao giờ. "Việc này sẽ làm chúng ta biết có gì bất thường hay không," bác sĩ Hexler giải thích. "Cũng có thể sẽ đánh bật nỗi khao khát ấy ra khỏi tâm hồn anh." Einar có thể thấy bác sĩ Hexler tự hào như thế nào về máy móc kỹ thuật tại phòng khám, căn cứ vào hàng lông mày nhướn cao trên cặp kính. Ông bắt đầu thao thao bất tuyệt về tia gamma và nguyên tố radium có nguồn gốc tự nhiên từ muối radium. "Năng lượng phóng xạ đang trở thành phương thuốc thần kỳ cho rất nhiều chứng bệnh. Nó có tác dụng với vết loét, gàu trên tóc, và cả chứng bất lực," ông cam đoan. "Nó đã trở thành một phương pháp điều trị được ưa chuộng."

"Phương pháp này có ích gì với tôi?"

"Nó sẽ tìm kiếm bên trong anh." Và rồi, cứ như đang sỉ nhục, "Nó sẽ chữa lành bệnh tình của anh."

"Tôi thật sự cần nó sao?"

Nhưng bác sĩ Hexler đã ra lệnh qua ống nói hình phễu.

Khi mọi thứ dành cho Einar đã chuẩn bị sẵn sàng, một người đàn ông gầy gò với quả táo Adam nhô cao dẫn anh ra khỏi văn phòng của bác sĩ Hexler. Ông ta là Vlademar, trợ lý của bác sĩ Hexler. Sau đó, ông ta dẫn Einar tới một căn phòng có bốn bức tường lát gạch men và sàn phòng xây hơi dốc để tiện thoát nước, kèm thêm lỗ cống có che lưới tại góc phòng. Mấy chiếc đai vải bạt trắng toát treo lòng thòng từ giường bệnh đặt giữa phòng, và còn thêm những chiếc khóa sáng loáng dưới ánh đèn.

"Hãy thắc đai vào," Vlademar nói. Einar thắc mắc liệu việc này có cần thiết hay không, Vlademar trả lời với thái độ cáu kỉnh, quả táo Adam lại càng nhô cao.

Máy chụp X-quang có hình dạng giống chữ L bị lật ngược, với lớp vỏ kim loại được sơn màu xanh xỉn. Máy nằm ngay trên giường bệnh, một con mắt xám xịt to đùng làm từ thấu kính chĩa thẳng vào chỗ da ngay giữa rốn và xương chậu của Einar. Căn phòng có một cửa sổ đen thui, Einar tưởng tượng phía sau ô cửa ấy là hình ảnh bác sĩ Hexler đang ra lệnh cho Vlademar phải kéo cần gạt có tay nắm tròn nào. Mọi chuyện cứ thế diễn ra với Einar, khi ánh đèn trong phòng mờ đi và máy chụp kêu lên rền rĩ rồi lại vo vo, vỏ máy khẽ rung động báo hiệu đây mới là sự bắt đầu của hàng loạt xét nghiệm khác từ bác sĩ. Không biết vì sao nhưng Einar biết rõ phim chụp X-quang sẽ chẳng cho ra kết quả gì, và bác sĩ Hexler sẽ ra lệnh tiếp tục chụp X-quang hoặc sẽ gởi anh đến cho vị chuyên gia thứ hai rồi thứ ba nào đó. Đến lúc này thì Einar chẳng buồn quan tâm vì tất cả mọi thứ cần làm đều đáng giá với Greta và Lili.

Einar tưởng tia X-quang vừa lốm đốm vừa vàng khè, nhưng nó hoàn toàn vô hình và anh chẳng có cảm giác gì. Đầu tiên, Einar nghĩ máy móc không hoạt động. Anh suýt nữa đã vùng dậy và hỏi, "Có vấn đề gì không?"

Rồi máy chụp X-quang chuyển sang chế độ nhanh hơn, tiếng vo vo cao cỡ quãng tám. Vỏ máy màu cam bị lõm lại kêu lên lách cách, nghe như tiếng giấy nướng bánh được rũ cho khô. Sau đó Einar tự hỏi mình có vừa cảm thấy gì đó trên dạ dày không, nhưng anh cũng chẳng chắc chắn. Anh tưởng tượng ra dạ dày lúc nhúc những con giun phát sáng làm tổ trong vũng bùn ở Bluetooth. Anh tự hỏi liệu mình có thật sự cảm thấy có gì đó nóng bừng và kêu xì xì hay chỉ đang tưởng tượng ra. Einar tì vào khuỷu tay để bật người dậy, nhìn xuống phía dưới, nhưng chẳng có gì khác thường ở dạ dày vốn trông xám xịt dưới ánh đèn mờ. "Làm ơn hãy giữ yên," bác sĩ Hexler gắt lên qua ống nói hình phễu. "Nằm xuống đi."

Nhưng không có gì xảy ra, hay Einar chẳng cảm giác được gì. Máy vẫn kêu lên lách cách và một cảm giác trống rỗng lan tỏa khắp bụng anh: anh chẳng thể cảm giác được bụng mình có nóng lên hay không. Ngay lúc tưởng rằng mình cảm nhận được tia bỏng rát, Einar lại nhìn xuống nhưng bụng anh vẫn trông như cũ. "Nằm yên nào, anh Wegener," giọng bác sĩ Hexler lại bừng bừng tức giận. "Đây là chuyện hệ trọng đấy."

Einar không thể nào xác định được cái máy đã hoạt động bao lâu rồi. Đã hai phút trôi qua hay là hai mươi phút? Và chừng nào nó mới ngừng? Phòng tối dần, bây giờ thì gần như tối om, và một quầng sáng vàng vọt nhấp nháy quanh thấu kính xám xịt. Einar cảm thấy buồn chán, rồi đột nhiên lại buồn ngủ. Anh nhắm mắt lại và cảm thấy cơ thể mình đang trở nên nặng trình trịch. Anh nghĩ đến việc nhìn xuống dạ dày một lần cuối cùng, nhưng cánh tay không đủ sức giúp anh nâng người. Làm sao mà anh có thể mệt lử như vậy? Đầu anh nặng như một quả bóng bằng chì gắn trên cổ. Einar cảm nhận được hương vị của ly cà phê buổi sáng lan dần trong cổ họng.

"Cố ngủ đi nào, anh Wegener," Hexler lên tiếng. Cái máy kêu lên ầm ầm còn to hơn lúc trước, và Einar cảm thấy có cái gì đó nóng rực ép lên dạ dày anh.

Sau đó Einar biết có chuyện gì đó không ổn. Anh chỉ đủ sức hé mắt ra một chút xíu để bắt gặp cảnh tượng ai đó đang tì trán vào ô cửa sổ đen thui, và một cái trán thứ hai cũng ép vào để lại dấu vết mờ mờ. Nếu Greta ở đây, Einar mơ màng nghĩ, cô ấy sẽ cởi bỏ đai và đưa mình về nhà. Cô ấy sẽ đá ầm ầm vào chiếc máy xanh lè cho đến khi nó ngừng hoạt động. Tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng làm cả căn phòng rung lên, nhưng Einar chẳng thể mở mắt ra xem chuyện gì đã xảy ra. Nếu Greta ở đây, cô ấy sẽ hét vào mặt bác sĩ Hexler để ra lệnh cho lão tắt cái máy chết tiệt kia đi. Nếu Greta ở đây... nhưng Einar không thể hoàn tất dòng suy nghĩ đó vì anh đã ngủ thiếp đi - à không, còn hơn cả ngủ.