Mười hai
Khi cái máy X quang của bác sĩ Hexler vẫn đang kêu lên rền rĩ, Greta ép trán mình lên ô cửa sổ kính đen thui. Có lẽ cô đã sai lầm rồi; có lẽ chồng mình không hề cần gặp bác sĩ. Cô thầm nghĩ, lẽ ra nên lắng nghe những lời phản đối của anh ấy.
Bên kia lớp kính, Einar đang bị trói chặt trên giường bệnh. Anh thật xinh đẹp, với đôi mắt nhắm nghiền, làn da trông hơi tai tái qua lớp kính. Sóng mũi nhỏ xinh nhô lên từ gương mặt anh. “Ông có chắc là anh ấy thấy thoải mái không?” cô hỏi bác sĩ Hexler.
“Hầu hết là vậy.”
Cô lo lắng rằng Einar đang dần ròi xa cô. Thỉnh thoảng cô cảm thấy phiền lòng khi Einar chẳng hề ghen tuông tí gì khi một gã đàn ông trên đường nhìn chằm chằm vào ngực cô; lần duy nhất anh bình luận là lúc trong bộ dáng Lili, và anh nói, “Em đúng là may mắn.”
Lúc Greta đến nghe bác sĩ Hexler tư vấn vào tuần trước, ông đã nói rằng có khả năng một khối u ở vùng xương chậu là nguyên nhân gây ra chứng hiếm muộn và tình trạng rối loạn nam tính ở Einar. “Tôi chưa từng tận mắt chứng kiến trường hợp nào, nhưng tôi đã đọc về nó. Chuyện này có thể xảy ra mà không được phát hiện, vì triệu chứng duy nhất chính là hành vi kỳ quái.” Một phần trong cô mong muốn lý thuyết này nghe hợp lý. Một phần kia lại muốn tin rằng một con dao mổ cong cong như lưỡi hái sẽ loại bỏ hoàn toàn khối u có vỏ ngoài giống như quả cam đỏ và cứng ngắt như quả hồng, sau đó Einar sẽ quay về với cuộc hôn nhân của hai người.
Bên kia cửa sổ, tiếng kim loại va chạm vào nhau cứ vang lên, nhưng bác sĩ Hexler trấn an rằng, “Mọi chuyện đều bình thường.” Einar đang quằn quại trên giường bệnh, đôi chân anh ép vào đai vải. Mấy chiếc đai vải căng lên vì sức kéo đến mức Greta nghĩ chúng sẽ đứt lìa và cơ thể Einar sẽ bắn về phía bên kia phòng. “Chừng nào thì ông xong việc?” cô thắc mắc với Hexler. “Ông có chắc là mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi không?” Cô xoắn lấy đuôi tóc khi nghĩ đến việc mình ghét cay ghét đắng sự thô bạo đó, và nếu như có chuyện gì xảy ra với Einar, cô chẳng biết phải làm thế nào nữa.
“Chụp X quang mất thời gian lắm,” Vlademar lên tiếng.
“Anh ấy có bị thương không? Trông như anh ấy đang đau đớn lắm.”
“Không hẳn vậy đâu,” bác sĩ Hexler trả lời. “Có khả năng sẽ bị một vết bỏng hoặc loét nhỏ trên da, nhưng ngoài ra thì chẳng có gì cả.”
“Anh ta sẽ cảm thấy dạ dày hơi nhộn nhạo,” Vlademar thêm vào.
“Việc này tốt cho anh ta,” bác sĩ Hexler nói. Gương mặt ông ta điềm tĩnh với hàng mi đen rậm mọc quanh mắt. Ông thường lắp bắp những âm tiết đầu tiên của một câu, nhưng giọng ông ta trầm trầm đầy uy quyền. Nói cho cùng thì phòng khám cũng thu hút những quý ông lắm tiền nhất Đan Mạch, những quý ông với bụng phệ trên thắt lưng luôn hối hả sản xuất giày cao su, thuốc nhuộm khoáng chất, phân supe lân và xi măng Portland nhưng lại mất quyền kiểm soát với tất cả những thứ dưới thắt lưng.
“Và nếu như ma quỷ đang ngự trị bên trong chồng cô thì,” Vladema nói thêm, “tôi sẽ lôi nói ra.”
“Đó là cái hay của X quang.” Hexler giảng giải. “Nó đốt cháy những thứ xấu xa và giữ lại những thứ tốt đẹp. Nếu nói đây là một phép màu thì cũng chẳng phải là nói quá.” Hai người đàn ông mỉm cười, hàm răng phản chiếu lên tấm kính đen thui, và Greta thấy một cảm giác vừa thống khổ vừa ân hận dâng lên trong ngực mình.
Khi mọi chuyện đã xong, Vlademar chuyển Einar qua căn phòng có hai cửa sổ nhỏ với tấm màn gấp gắn bánh xe bên dưới. Anh ngủ suốt một tiếng đồng hồ khi Greta hí hoáy vẽ. Cô đang vẽ Lili, thiêm thiếp ngủ trên giường bệnh viện. Nếu máy chụp X quang tìm ra một khối u và bác sĩ Hexler loại bỏ nó thì chuyện gì sẽ xảy ra? Có phải cô sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy Lili trên gương mặt Einar, trên bờ môi anh, trong những đường gân xanh chạy dưới cánh tay như những dòng sông trên tấm bản đồ? Cô đã liên lạc với bác sĩ Hexler đầu tiên là để Einar yên lòng - hay chỉ để làm chính cô yên lòng? Không đúng, cô gọi điện cho bác sĩ Hexler từ trạm điện thoại bé xíu ở bưu điện vì cô biết mình phải làm gì đó vì Einar. Chẳng phải cô có trách
nhiệm đảm bảo anh được quan tâm đúng mực hay sao? Nếu Greta có từng hứa với lòng mình điều gì, thì đó chính là không bao giờ để chồng rời khỏi cô một cách đơn giản như thế. Không bao giờ sau chuyện của Teddy Cross. Greta lại nghĩ đến dòng máu tuôn trào từ mũi Einar, thấm qua lớp váy đầm của Lili.
Einar trở mình trên giường, khẽ rên rỉ. Mặt anh tái nhợt, hai má hóp lại. Greta đắp một chiếc khăn ấm ngang trán anh. Một phần trong cô hy vọng Hexler ra lệnh cho Einar cứ thoải mái sống với tư cách là Lili, tìm một công việc đại loại như cô gái bán hàng sau quầy kính của cửa hàng bách hóa Fonnesbech. Phần còn lại trong Greta muốn được kết hôn với người đàn ông tai tiếng nhất thế giới. Cô vẫn luôn thấy phiền lòng khi người ta mặc định rằng cô sẽ sống một cuộc đời an phận chỉ vì đã kết hôn. “Em biết chị sẽ luôn hạnh phúc như cha và mẹ chị,” cô em họ sống ở vùng Newport Beach đã viết thư ngay sau khi cô kết hôn với Einar; tất cả những gì Greta có thể làm là kiềm chế chính mình để không xóa cô em họ kia ra khỏi trí nhớ. Nhưng mình không giống với người ta, cô tự nhủ với lòng mình khi xé vụn bức thư rồi cho vào lò sưởi bằng sắt. Chúng mình không giống với người ta. Đó là chuyện rất lâu về trước, trước khi Lili xuất hiện, nhưng ngay tại thời điểm đó Greta đã biết cô vừa kết hôn với một người đàn ông sẽ dẫn cô đến một chốn nào đó không giống bất kỳ nơi nào từng đặt chân đến. Đó cũng chính là điều cô trông đợi với Teddy, mặc dù chuyện này hóa ra chẳng thể trở thành sự thật với anh ấy. Nhưng Einar thì khác. Anh ấy rất kỳ lạ. Anh gần như chẳng hề thuộc về thế giới này. Và hầu như ngày nào cũng vậy, Greta cảm thấy ngay cả cô cũng không hề thuộc về nơi này.
Dưới cửa sổ là những bụi hồng trơ trụi của bác sĩ Hexler đang run rẩy trong gió. Cửa sổ bên kia hướng ra biển. Mặt nước phản chiếu mấy đám mây đen, đen kịt như mực. Một chiếc thuyền đánh cá đang vất vả quay về cảng. Nhưng làm sao cô có thể tiếp tục chung sống với một người đàn ông thỉnh thoảng lại muốn sống như phụ nữ? Mình sẽ không để một thứ như thế này ngăn cản mình, cô tự nhủ, với quyển sổ phác họa để trên đùi. Greta và Einar sẽ làm những gì họ muốn. Chẳng ai có thể ngăn cô làm những việc mà cô muốn. Ở một nơi nào đó mà chẳng có điều gì khiến hai người bị nhận diện - không có tin đồn nhảm, không có dòng họ, không có danh tiếng đã xây dựng từ trước. Không có gì ngoại trừ tranh của họ và tiếng thì thầm khe khẽ của Lili.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, Greta nói với chính mình. Vì ai, vì điều gì, hay vì nơi nào, cô không chắc, nhưng cô vẫn luôn sẵn sàng.
Einar lại cựa mình trên giường, khó nhọc nhấc đầu lên. Bóng đèn trên trần chiếu một quầng sáng vàng vọt lên mặt anh, và hai má anh hóp lại. Chẳng phải sáng nay anh trông vẫn khỏe sao? Nhưng có lẽ cô đã chẳng lưu tâm đầy đủ đến Einar suốt mấy tháng vừa rồi. Có lẽ anh ấy đã đổ bệnh ngay trước mắt mà cô mãi chẳng hề nhận ra cho đến tận bây giờ. Cô trở nên quá bận rộn, vẽ tranh, rồi bán tranh, sau đó là viết thư cho Hans ở Paris để sắp xếp cuộc hẹn cho Lili, và còn hỏi thuê một căn hộ tại khu Marais với hai cửa sổ ở trên tầng mái, một cho cô và một cho Einar. Vì tất cả những thứ kia mà Greta có thể đã bỏ lỡ điều gì đó cực kỳ nghiêm trọng đang phai mờ dần trên gương mặt chồng mình. Cô nhớ đến Teddy Cross.
“Greta”, Einar gọi. “Anh có ổn không?”
“Anh sẽ khỏe lại thôi. Nằm nghỉ thêm chút nữa đi.” “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chỉ là tia X quang quá mạnh thôi. Không có gì phải lo lắng cả.”
Einar vùi mặt vào gối. Anh lại thiếp đi lần nữa. Chồng Greta, anh ấy đây rồi. Vẫn là làn da mịn màng, cái đầu nhỏ và hai bên thái dương hơi lõm vào, trông như một đứa trẻ. Vẫn là cái mũi phập phồng theo từng hơi thở. Vẫn là cái mùi nhựa thông và bột talc. Vẫn là viền mắt đỏ ửng gần như bốc lửa.
Greta thay cái khăn khác lên trán anh.
Khi bác sĩ Hexler cuối cùng cũng chịu đến thăm, Greta reo lên: “Rốt cuộc ông cũng đến.”
Họ bước ra ngoài hành lang. “Anh ấy sẽ khỏe lên chứ?” “Ngày mai anh ta sẽ đỡ hơn, và ngày hôm sau nữa thì lại càng khỏe lên.” Greta nghĩ cô nhìn thấy nỗi lo âu trên những nếp nhăn quanh miệng bác sĩ Hexler. “Phim chụp X quang chẳng cho thấy điều gì cả.”
“Không có khối u nào sao?”
“Không có gì hết.”
“Vậy thì anh ấy bị làm sao?” Greta hỏi dồn.
“Về mặt sinh lý thì chẳng có chuyện gì cả.”
“Vậy còn việc chảy máu thì sao?”
“Thật khó để chắc chắn, nhưng có thể chẳng có gì ngoài chế độ ăn uống. Phải đảm bảo anh ta kiêng các loại trái cây cứng và xương cá.”
“Ông có thực sự nghĩ là tất cả chỉ như vậy? Chỉ vì chế độ ăn uống?” Greta lùi lại một bước. “Ông có thực sự tin rằng anh ấy là một người đàn ông hoàn toàn khỏe mạnh không, bác sĩ Hexler?”
“Sức khỏe của anh ta bình thường. Nhưng anh ấy có bình thường hay không à? Hoàn toàn không. Chồng cô không bình thường đâu.”
“Tôi có thể làm gì?”
“Cô có khóa cửa tủ quần áo không? Để anh ta khỏi động vào quần áo của cô?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Cô nên làm ngay lập tức.”
“Chuyện này thì có ích lợi gì? Vì anh ấy cũng có váy đầm riêng?”
“Quăng chúng đi hết ngay lập tức. Cô không nên khuyến khích chuyện này, cô Wegener. Nếu anh ta cho rằng cô đồng ý việc này, anh ta có thể nghĩ rằng chuyện giả trang thành Lili chẳng có gì sai trái.” Bác sĩ Hexler ngừng lời. “Vậy thì anh ta chẳng có hy vọng nào đâu. Cô không phải là đang khuyến khích nó đấy chứ, có đúng không? Tôi hy vọng cô chưa bao giờ nói với anh ta rằng cô đồng ý chuyện đó, vì lợi ích của anh ta thôi.”
Đó là điều Greta sợ hãi nhất, rằng chuyện Lili là do lỗi của cô. Rằng bằng cách nào đó cô đã làm hại chồng mình. Bức tường dọc hành lang vừa vàng nhợt nhạt vừa bong tróc. Bên cạnh Greta là bức chân dung bác sĩ Hexler, đúng kiểu tranh chân dung mà cô vẫn thường vẽ.
Vài tuần trước, vào một ngày nọ, Greta nhận được cuộc gọi từ Rasmussen thông báo rằng Lili đã đến phòng triển lãm. “Tất nhiên là tôi nhận ra cô ấy qua những bức tranh cô vẽ,” ông ta nói. “Nhưng có gì đó không ổn. Cô ấy có vẻ yếu ớt, hoặc là thiếu nước.” Rasmussen kể ông ta đã đưa ghế ngồi cho Lili, và cô ấy nhanh chóng ngủ gục, bong bóng ánh bạc nở trên môi cô. Ngay sau đó, phu nhân nam tước Haggard đến phòng triển lãm cùng anh tài xế người Ai Cập. Ngài phu nhân thường cho rằng mình là quý tộc nổi tiếng nhất hiện thời, và bà ấy không thể nào ngừng nói về điều trái ngược - cái gọi là “chủ nghĩa hiện đại” - khi bắt gặp người mẫu của bức tranh ngủ gục trước bức họa vẽ chính mình. Vang vọng khắp phòng triển lãm là âm thanh của lớp da mềm mại làm nên đôi găng tay da đà điểu của phu nhân nam tước khi bà vỗ tay tán thưởng “toàn bộ khoảnh khắc này.” Năm bức tranh treo trên tường chính là những bức được vẽ dưới cái nóng cuối tháng Tám của miền nam nước Pháp, từng bức tranh như được ánh mặt trời vùng Menton chầm chậm lan tỏa hắt lên từ phía sau. Những bức tranh miêu tả Lili giống như lúc cô đang ngồi trên ghế: ngập ngừng, hướng nội, đẹp đến kỳ lạ từ dáng vóc đến tư thế, với cái mũi lớn và đầu gối xương xương, mí mắt lấp lánh như được bôi dầu và khuôn mặt sáng bừng. “Ngài phu nhân nam tước mua hết năm bức tranh,” Rasmussen báo cáo. “Và Lili vẫn ngủ gục suốt quá trình mua bán. Greta, cô ấy có làm sao không? Tôi hy vọng là không. Cô không bắt cô ấy thức quá khuya đấy chứ? Chăm sóc cô ấy, Greta. Vì cô nữa.”
“Ông không hề lo lắng về việc chảy máu à?” cô thắc mắc với bác sĩ Hexler. “Không một chút nào sao?”
“Không lo lắng bằng việc anh ta hoang tưởng mình là phụ nữ,” bác sĩ đáp lại. “Ngay cả tia X quang cũng không chữa được. Cô có muốn tôi nói chuyện với Einar không? Tôi có thể nói với chồng cô rằng chính anh ta đã làm mình bị thương.”
“Nhưng anh ấy có làm vậy không?” Greta rốt cuộc cũng chất vấn. “Ý tôi là, anh ấy thực sự làm vậy à?”
“Vâng, tất nhiên rồi. Tôi tin là cô nhất trí với tôi, cô Wegener. Tôi tin rằng cô sẽ đồng ý rằng nếu chuyện này không ngừng lại, thì chúng ta sẽ phải thử những biện pháp quyết liệt hơn. Rằng một người đàn ông như chồng cô làm sao có thể sống tử tế được. Dĩ nhiên là Đan Mạch cũng phóng khoáng, nhưng chuyện này không phải vấn đề phóng khoáng hay không. Đây là chuyện tinh thần lành mạnh, cô có đồng ý với tôi không, cô Wegener? Cô có đồng ý rằng có điều gì đó không bình thường về những khát khao của chồng cô? Rằng tôi và cô, với tư cách là những công dân có trách nhiệm, không thể để chồng cô tự do lang thang với bộ dạng là Lili? Không thể dù là ở Copenhagen. Không thể thỉnh thoảng làm vậy. Không thể cho dù dưới sự giám sát của cô. Tôi tin rằng cô sẽ đồng ý với tôi rằng chúng ta nên làm bất kỳ điều gì để trục xuất con quỷ này ra khỏi anh ta, bởi vì đó là toàn bộ vấn đề, cô có đồng ý với tôi không, cô Wegener? Một con quỷ. Cô Wegener, cô có đồng ý hay không?”
Ngay lúc đó, Greta, người vốn đã là dân California tròn ba mươi năm và có thể đếm ít nhất ba lần cô gần như vô tình đưa mình vào chỗ chết - chẳng hạn như lần thứ hai, khi cô thử làm động tác trồng cây chuối trên lan can gỗ tếch của con tàu Frederick VII, con tàu đã đưa cả gia đình cô đến Đan Mạch khi cô lên mười - chợt nhận ra rằng bác sĩ Hexler hiểu biết quá ít ỏi, thậm chí là chả biết gì. Cô sai rồi, và cô nghe được từ sau tấm màn gấp tiếng Einar đang rên rỉ trên giường.