Phần II - Mười ba Paris, năm 1929
Băng qua đại lộ Sebastopol, nằm về hướng bắc của tòa nhà Les Halles Centrales là một con phố dài đúng bằng hai dãy nhà. Nhiều năm qua, tên con phố không ngừng thay đổi. Ngày trước khi một kho hàng chứa tiêu đã phát triển rồi lụi tàn trên đường đó, người ta gọi là phố Poivre. Rồi lúc một khách sạn dành cho binh lính hồi hương được mở ra, nó được đặt tên là phố Semaines. Nhưng bây giờ, khi tấm biển tên đường màu xanh pha trắng đã biến mất, người ta biết đến nó với cái tên thông tục là phố La Nuit (tạm dịch là phố Đêm). Mấy tòa nhà dọc đó đen kịt vì muội than đọng trên từng bậc cửa sổ, bám đầy mấy chiếc đèn dầu, đọng trên bồn tiểu công cộng, phủ lên cả mái hiên nát bươm trước tiệm buôn thuốc lá kèm theo rượu vodka lúa mì và gái làng chơi. Cửa nhà được đánh số nhưng chẳng hề có biển hiệu. Chẳng có ai khác ngoài ông chủ tiệm buôn thuốc lá có hàng ria mép đỏ quạch dính đầy những mẩu vụn bánh mì brioche từ bữa sáng, vẫn còn sinh sống hay kinh doanh, cả hợp pháp lẫn bất hợp pháp, trên con phố này. Tại vị trí của căn nhà số 22 là một cửa trước và ô kính mờ, bước vàotrong là hành lang bốc mùi khai như bồn tiểu công cộng dính đầy muội than. Lên hết cầu thang là một cánh cửa xiêu vẹo vì những cú đạp, rồi đi vào phía trong là một quầy hàng của một người phụ nữ tự xưng là Madame Jasmin- Carton và con mèo giống Manx tên là Sophie.
Madame Jasmin-Carton trông mập mạp nhưng vẫn giữ được nét thanh xuân. Lớp lông dày nâu nâu phủ đầy cánh tay và thỉnh thoảng lại mắc vào vòng tay bằng vàng của bà. Bà từng nói với Einar rằng một trong mấy cô gái bà trông nom đã rời khỏi nơi này để kết hôn cùng một hoàng tử Hy Lạp, bỏ lại Madame Jasmin-Carton và con mèo Manx. Bà cũng khoe khoang rằng nhiều năm qua, khách đến “chỗ vui vẻ” này còn có vài đại sứ, một thủ tướng và hàng đống nhân vật tai to mặt lớn khác.
Chỉ với giá năm Franc, Madame Jasmin-Carton trao cho Einar một chiếc chìa khóa gắn với quả cầu bằng đồng thau. Chìa khóa dành cho phòng số Ba, một căn phòng chật hẹp với ghế bành bọc len màu lục, thùng lưới để đựng giấy vụn luôn được dọn sạch một cách đầy ý tứ, và hai cửa sổ nhỏ với mành cửa màu đen đã kéo kín. Trên trần nhà lắp một bóng đèn chiếu sáng quanh ghế bành màu lục. Lẩn khuất sau mùi nước tiểu là dấu vết của thứ gì đó mằn mặn, đăng đắng và ướt át.
Lúc này mới là tháng năm, cứ hai ngày nắng ấm lại có một ngày lạnh lẽo. Căn phòng chật hẹp luôn lạnh buốt. Vào mùa đông, Einar mặc áo khoác ngồi trên chiếc ghế màu lục và nhìn chằm chằm vào bộ ngực phập phồng theo từng hơi thở của chính mình. Thời gian đến chỗ Madame Jasmin-Carton chưa lâu để có thể xác định chắc chắn điều này, nhưng anh tưởng tượng được mấy bức tường xỉn màu - vốn đã ố vàng vì khói thuốc và còn bong tróc khắp nơi - sẽ tự mình đổ mồ hôi vào tháng tám.
Hôm nay, Einar cởi chiếc áo khoác ngoài có túi đắp trước ngực kèm dây thắt lưng móc rất đúng mốt. Greta đã mua chiếc áo này cho Einar, vì hầu hết quần áo của anh đều do cô mua. Greta tin rằng anh chẳng biết tí gì về phong cách ăn mặc tại Paris. Dĩ nhiên là ngoại trừ áo quần của Lili: những chiếc váy đầm trễ eo với băng đô lụa tiệp màu, đôi găng tay trẻ con kéo đến tận khuỷu tay với móc cài giống ngọc trai, đôi giày đính kim cương giả có quai ngang mắt cá chân. Lili tự mua hết mấy thứ ấy. Einar để tiền tiêu vặt hằng tuần cho Lili trong một lọ mứt cam và cô ấy sẽ tiêu bằng hết chỉ trong hai, ba ngày. Bàn tay cô ấy sẽ len qua phần miệng hẹp của lọ mứt và tóm lấy những đồng Centime. Tiền cho Lili: đó là tên mục ghi chép chi tiêu của Einar. Anh sẽ ráng tìm những đồng Franc trong túi quần thường ngày bằng vải gabardine để dành cho cô ấy. Nếu anh chẳng tìm được đồng nào, thỉnh thoảng Lili sẽ chạy đến tìm Greta, người mà trước mặt Lili chỉ biết nói những từ như “được” và “thêm nữa này.”
Trong căn phòng nhỏ, Einar vén một trong hai chiếc mành. Phía sau lớp kính nhòe nhòe là một cô gái trong bộ áo nịt bó sát và quần tất màu đen đang đặt chân lên chiếc ghế gỗ uốn. Cô ả đang uốn éo nhảy nhót mặc dù chẳng có tiếng nhạc nào. Thấp thoáng sau ô cửa sổ khác là gương mặt một gã đàn ông, với chiếc mũi bóng nhẫy dí vào tấm kính đến mức trắng bệch. Hơi thở của gã ta để lại vệt hơi nước. Cô ả dường như nhận biết được sự có mặt của Einar và gã kia; trước khi giật mạnh những mảnh áo quần, cô sẽ nhìn xung quanh, mặc dù không nhìn trực tiếp vào gương mặt có chiếc mũi thấp của hai người rồi hạ cằm xuống.
Cô ta vừa lột bỏ găng tay nhìn tương tự đôi của Lili ra khỏi hai cánh tay mình. Cô ả chẳng hề xinh đẹp: mái tóc đen dựng đứng như điện giật và khô khốc, quai hàm dài như ngựa, hông thì quá to còn bụng thì nhỏ xíu. Nhưng Einar thầm nghĩ phong thái yểu điệu của cô ta có gì đó rất đáng yêu; nhất là cái kiểu phủ đôi găng tay, rồi bộ áo nịt bó sát và đôi tất ra sau lưng ghế gỗ uốn một cách gọn gàng, cứ như biết rõ mình sẽ cần đến chúng một lần nữa.
Chẳng mấy chốc cô ả đã trở nên trần trụi, ngoại trừ chỗ mang giày. Ả ta bắt đầu nhảy nhót hoạt bát hơn, duỗi từng ngón chân và nâng cao bàn tay. Ả còn ngả đầu ra sau, phô bày khí quản phập phồng dưới làn da trắng xanh.
Einar đến chỗ Madame Jasmin-Carton được gần sáu tháng, bắt đầu ra khỏi nhà vào buổi chiều khi Greta có hẹn với nhà sưu tập tranh hay một trong những chủ biên tạp chí La Vie Parisienne, L’lllustration vốn đang thuê cô vẽ tranh minh họa cho mấy truyện ngắn. Nhưng lý do Einar đến chỗ Madame Jasmin-Carton không giống với những gã đàn ông khác, mấy kẻ dí mũi đầy sẹo rỗ vào ô cửa sổ bé tí còn lưỡi thì như con nhím biển la liếm khắp thùng thủy tinh đựng hải sản. Anh chỉ muốn ngắm mấy cô gái khiêu vũ thoát y, sau đó quan sát đường cong và bộ ngực trĩu xuống, ngắm nghía cặp đùi trắng ơn ởn và run rẩy như lớp váng sữa đọng trên tô sữa hấp cứ phập phồng mở ra rồi đóng lại - anh gần như nghe được tiếng xương đầu gối đập vào nhau qua lớp kính cửa sổ bóng nhờn. Anh cũng thích thú với mặt dưới của cẳng tay, nơi tĩnh mạch xanh lè, nóng hổi vì xấu hổ và bực bội, đang tuôn chảy không ngừng; và cả khoảng da thịt sưng phồng ngay dưới rốn - phần cơ thể khiến anh liên tưởng đến chiếc gối được mang đến bởi người chịu trách nhiệm mang nhẫn cho đám cưới. Anh đến chỗ Madame Jasmin-Carton vì muốn quan sát phụ nữ và hiểu cách làm thế nào để thân người gắn kết với tay chân rồi tạo ra hình hài người phụ nữ. Cách cô ả với mái tóc đen dựng đứng như giật điện lại hạ cằm xuống khi đang lơ đãng nắm lấy mỗi bên ngực mềm như kem sữa. Cách của cô gái xuất hiện sau cô ả kia, chính là cô nàng tóc vàng có thân hình gầy gò đang dạo quanh căn phòng bán nguyệt màu đen, tay chống ngang hông đầy xương xẩu. Hay cách của cô gái đêm thứ Ba tuần trước, Einar chưa gặp cô ta bao giờ, mở rộng cặp đùi đầy tàn nhang rồi khoe vùng kín một cách chớp nhoáng. Cặp đùi nhanh chóng khép lại, sau đó cô tiếp tục nhảy nhót điên cuồng, mồ hôi chảy xuống cổ, trong khi hình ảnh chân thực nhất về giới tính của cô ta làm bỏng mắt Einar, ngay cả khi đã nhắm tịt mắt lại và cố gắng quên đi mình là ai và đang ở đâu; ngay sau đó một lúc lâu, lúc nằm xuống giường cạnh Greta và cố gắng ngủ trong khi ngọn đèn cạnh giường phía bên cô còn bật sáng và cây bút chì đầu bẹt vẫn hí hoáy trên cuốn sổ tay gáy da đang cất giữ hết bức tranh này đến bức tranh khác, đáng giá cả một sự nghiệp, về Lili.
Einar và Greta hiện đang sống tại khu Marais. Ba năm trước, hai người rời khỏi Copenhagen. Đó là ý tưởng của Greta. Một ngày nọ, có thư giao đến khu nhà Widow House. Einar vẫn nhớ rằng Greta đọc lướt nhanh chóng, rồi nhấc nắp lò lửa bằng sắt và ném nó vào. Anh vẫn nhớ như in hình ảnh ánh lửa màu vàng lóe ra khỏi lò khi ngấu nghiến cắn nuốt lấy lá thư. Sau đó, cô bảo với Einar rằng Hans muốn hai người chuyển đến Paris. “Anh ấy cho rằng, và em cũng có chung suy nghĩ rằng chuyển đi là tốt nhất,” cô đề nghị. “Nhưng tại sao em lại đốt lá thư của anh ấy?” Einar thắc mắc. “Bởi vì em không muốn Lili đọc bức thư này. Em không muốn Lili biết rằng Hans muốn gặp lại cô ấy.”
Họ thuê một căn hộ trong khu nhà xây bằng đá xẻ nằm trên phố Vieille du Temple. Căn hộ ở tầng bốn, tầng cao nhất với dãy cửa kính trổ ngay trên phần mái dốc và vài cửa sổ mở ra mặt phố. Phía sau căn hộ là một khoảng sân nhỏ. Vào mùa hè, khoảng sân tràn ngập sắc hoa phong lữ được trồng trong mấy cái thùng treo trên rìa cửa sổ và áo quần cứng còng trên dây phơi. Khu nhà nằm trên con phố chạy từ khách sạn Rohan, với lối vào uốn lượn theo lề đường và hai cánh cổng màu đen vĩ đại chặn ngay trước cửa. Con phố hẹp nhưng thoát nước tốt vào mùa đông, lại còn băng ngang qua khu Marais. Dọc con phố là những tòa khách sạn đang bị chuyển đổi thành văn phòng chính phủ hay kho hàng cho công ty xuất khẩu, có vài chỗ bị bỏ không và mấy cửa hàng của người Do Thái. Đó là nơi Einar và Greta thường đến mua hoa quả sấy khô và bánh mì sandwich vào ngày Chủ Nhật, khi những chỗ khác đều đóng cửa.
Căn hộ có hai phòng làm việc. Trong phòng làm việc của Einair là mấy bức tranh vẽ cảnh đầm lầy nằm chễm chệ trên những giá vẽ ngoại cỡ. Phòng làm việc của Greta lại đặt mấy bức tranh vẽ Lili thường được bán ngay lúc màu chưa kịp ráo. Trên tường có một chỗ lúc nào cũng ươn ướt và đóng màu dày cui. Đấy là nơi cô thường dặm màu thử cho đến lúc tìm được gam màu chuẩn nhất: như tông nâu cho mái tóc của Lili, vốn sẽ ngả sang màu mật ong chỉ sau một hồi bơi lội dưới biển vào tháng tám; tông đỏ pha sắc tím của vệt ửng hồng quanh cổ cô ấy; tông trắng bạc cho màu da phía sau khuỷu tay. Mỗi phòng làm việc có đặt một giường xép được lót thảm kilim. Thỉnh thoảng vào ban đêm, Greta sẽ ngủ luôn trên đó nếu cảm thấy quá mệt để leo lên giường ngủ của hai người trong căn phòng nhỏ phía sau căn hộ. Ở nơi đó, bóng tối giống như kén tằm che chở cho Einar. Khi tắt hết đèn trong phòng ngủ, không gian tối om đến mức Einar chẳng thể thấy được bàn tay anh đang giơ ra trước mặt, và anh thích điều này. Anh sẽ nằm đó đến tận bình minh, khi ròng rọc dây phơi kêu cọt kẹt và một trong mấy người hàng xóm sẽ tất bật treo một đợt quần áo khác lên.
Những sáng mùa hè, Lili thức dậy rồi bắt xe buýt thẳng đến cầu Solferino bắc ngang bờ sông ngay gần công viên Tuileries. Hồ bơi ở đó có một dãy phòng thay quần áo làm từ vải bạt kẻ sọc, trông chẳng khác gì mấy túp lều cao ngòng mà chật ních. Lili sẽ thay áo tắm bên trong lều, cẩn thận chỉnh lại phần váy xòe bên dưới để giữ được vẻ thùy mị theo ý muốn. Từ lúc rời khỏi Đan Mạch, cơ thể cô đã thay đổi. Hiện tại, ngực cô đã có da thịt còn cơ bắp trở nên mềm mại dần, vừa đủ để lấp đầy cúp áo ngực cong nhẹ trên áo tắm. Mũ tắm cao su có mùi ngai ngái của cô sẽ cố định tóc về phía sau, ôm chặt lấy bầu má và khiến dáng vẻ cô càng thêm ưa nhìn với đôi mắt hơi xếch và khuôn miệng mở ra. Lili đã học được cách mang theo một chiếc gương cầm tay, và mỗi sáng mùa hè, khi đứng trong túp lều, cô ngắm nghía chính mình, vung vẩy gương săm soi từng mảnh da thịt cho đến khi người phục vụ hồ bơi phải vỗ mấy cái vào lều bạt và hỏi liệu quý cô có cần giúp đỡ hay không.
Trong bộ dáng ấy, Lili bước ngay xuống hồ bơi, chỉ ló đầu trên mặt nước. Bãi tắm này, giống như phòng trà nơi cô thường lấy cà phê và bánh sừng bò, vốn dành riêng cho phụ nữ. Cô sẽ bơi lội khoảng ba mươi phút, đôi vai xoay chuyển khi từng cánh tay vung qua đầu trông như cối xay gió đang chuyển động, cho đến khi một người phụ nữ khác trong hồ dừng lại, rồi níu chặt lấy bờ hồ để ngắm nhìn sự duyên dáng của Lili, cánh tay cô thon dài, và người ta đành tặc lưỡi xuýt xoa, trông cô thật là mạnh mẽ.
Đó là điều làm Lili thích thú nhất: đầu cô lướt dọc khuôn viên bãi tắm như chú vịt con; mấy quý cô trong bộ áo tắm bằng len kia cứ nhìn cô chằm chằm với cảm xúc lẫn lộn giữa thờ ơ và tò mò đến tọc mạch; cách mà cô rời khỏi hồ bơi, đầu ngón tay nhăn nheo như quả mận khô, rồi dùng khăn lông chặm nhẹ dọc hai cánh tay khi lau khô người trong ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên sông Seine. Cô dõi mắt nhìn dòng xe cộ đang băng qua sông. Và Lili nghĩ rằng tất cả những điều này có thể trở thành hiện thực nhờ vào việc cô và Greta đã rời khỏi Đan Mạch. Cô nghĩ rằng mỗi sáng mùa hè khi đứng bên hồ bơi dẫn nước từ sông Seine, cô lại được tự do. Paris đã mang tự do đến với cô. Greta đã mang tự do đến với cô. Cô cũng cho rằng Einar đang trượt đi xa dần. Einar đã trả tự do cho cô. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng còn ẩm ướt; đôi vai cô rụt lại.
Sau khi trả chiếc khăn tắm màu hồng cho người phục vụ, cô sẽ cởi sạch áo tắm trong lều, và mỗi khi xuất thần suy tư về cuộc sống cùng những khả năng mọi chuyện sẽ xảy ra, cô lại há hốc miệng thở hổn hển khi nhận ra ngay phía dưới, giữa cặp đùi trắng đang sởn gai ốc, là một thứ gì đó đã teo quắt lại. Cái vật đó làm cô ghê tởm đến mức phải khép chặt đùi mình, túm nó ra phía sau, hai đầu gối kẹp chặt vào nhau; cô có thể nghe loáng thoáng tiếng đầu gối chạm vào nhau. Âm thanh ấy giống như tiếng chũm chọe bọc nỉ đập vào nhau đúng đoạn cao trào, khiến cho Lili và Einar nhớ đến cô gái tại chỗ Madame Jasmin-Carton đã nhảy múa đầy bực bội và khép đầu gối mạnh bạo đến mức có thể nghe thấy tiếng xương đập vào nhau qua lớp kính nhòe.
Và thế là Einar chính là người đàn ông Đan Mạch bé nhỏ đứng trong lều thay quần áo của hồ bơi dành riêng cho phụ nữ cao cấp nhất Paris. Ban đầu, anh cảm thấy bối rối, gương mặt phản chiếu trong gương mới trống rỗng làm sao. Anh không biết mình đang ở đâu, và cũng không hề nhận ra vạch sọc ngược nếu nhìn từ phía trong lều bạt. Không nhìn thấy vệt nước văng tung tóe theo từng sải bơi của mấy cô gái. Trang phục duy nhất treo trên mắc áo là chiếc váy đầm màu nâu trông thật đơn sơ phối với thắt lưng. Đôi giày đế xuồng đen tuyền. Ví tiền chứa vài đồng xu lẻ và một thỏi son. Khăn choàng cổ bằng vải chiffon họa tiết quả lê. Anh đột nhiên nghĩ mình vốn là một người đàn ông, vậy mà lại chẳng thể nào quay về căn hộ nếu không mặc hết những thứ này lên người. Rồi anh trông thấy chuỗi hạt hai vòng màu hổ phách mang đến từ Đan Mạch; bà nội anh đã mang chuỗi hạt này suốt cả cuộc đời, ngay cả khi trồng trọt trên cánh đồng đầy rêu nước. Lúc bà cúi xuống lấp cái tổ của con cáo đỏ, chuỗi hạt quấn quanh cổ kêu lách cách khi chạm vào xương ức. Bà đã tặng nó cho Greta, nhưng vì ghét cay ghét đắng màu hổ phách nên cô đã đưa lại cho Einar; và Einar nhớ rằng anh đã trao nó cho cô gái bé bỏng tên là Lili.
Mọi thứ xảy ra với anh như thế này: từng mảnh từng mảnh, chầm chậm, rồi lại nhanh dần nhờ vào chuỗi hạt hổ phách hay phát đập tay của người phục vụ lên cửa lều bạt khi cô ta thêm một lần nữa lại hỏi liệu quý cô có cần giúp đỡ hay không. Anh cố gắng mặc chiếc váy nâu và đôi giày đế xuồng một cách chỉn chu nhất. Khi cài thắt lưng, anh cảm thấy nỗi xấu hổ như thiêu đốt mình, mặc dù hiện tại anh có vẻ chẳng biết gì về mấy chỗ móc và cài rắc rối trên váy đầm phụ nữ. Trong ví anh chỉ còn vài Franc, và anh biết ba ngày nữa mới có thêm tiền. Nhưng Einar không chịu đi bộ mà vẫy một chiếc ôtô, vì chiếc váy đầm màu nâu làm anh cảm thấy vướng víu không chịu được trên đường phố Paris. Chiếc khăn choàng cổ vắt sau lưng ghế đang tự mình bay phấp phới, và Einar không thích cảm giác choàng nó qua đầu rồi quấn quanh cổ. Mảnh vải chiffon mỏng nhẹ như sa điểm xuyết mấy quả lê vàng giống như có thể siết cổ anh. Chiếc khăn đó thuộc về người khác.
Và thế là Einar rời khỏi hồ bơi trong trang phục của Lili, trên đầu vẫn đội mũ tắm cao su, rồi nhét một đồng Franc vào tay người phục vụ đang chìa ra, sau đó lả lướt bước đi như chú vịt con bơi trên mặt hồ, lơ lửng trên mấy lời tọc mạch của mấy cô nàng người Pháp thường nấn ná ở hồ bơi đến tận lúc bắt buộc phải về nhà để giúp những cô hầu gái người Ba Lan chuẩn bị bữa trưa cho bọn trẻ. Trong lúc đó, Einar, luộm thuộm trong trang phục của Lili và hai mắt đỏ hoe, sẽ về chỗ Greta, người đã dành cả buổi sáng để dựng đạo cụ và phác thảo hình mẫu cho một bức tranh nữa về Lili.
Một ngày đầu tháng năm, Einar ngồi tại quảng trường Place des Vosges, trên băng ghế đặt dưới hàng cây xanh. Gió cứ thổi tung tóe nước từ đài phun, bắn hết lên chân anh và để lại mấy vệt ướt trên sàn lát sỏi và cát màu. Lili đã đi bơi vào buổi sáng. Buổi chiều, Einar quay lại chỗ Madame Jasmin-Carton để nhìn tận mắt cảnh một người đàn ông và một người đàn bà làm tình ngay trên sàn, qua lớp kính đen kịt. Chuyện này làm anh tốn tiền gấp ba lần so với phí vào cửa thông thường; Madame Jasmin-Carton đã quảng cáo buổi trình diễn này suốt cả tháng trên tấm thẻ ghi chú đính trên ô cửa nhìn trộm. Tấm thẻ ghi chú còn ghi rõ thông tin người cần liên hệ, làm Einar nhớ đến mấy tấm thẻ mà Lili và Greta đã dùng để liên lạc qua lại những ngày đầu tiên còn ở Đan Mạch: bầu không khí tại Copenhagen vốn vừa lạnh vừa khô, lại còn chứa đầy tạp âm gì đó khiến những lời tâm sự bí mật của hai người không được truyền tải đầy đủ.
Chàng trai nhìn không khác gì đứa con trai mới lớn, cao ráo và thanh mảnh, với làn da trắng xanh, đôi mắt xanh biếc mệt mỏi và bộ xương sườn có thể đếm được. Chàng ta nhanh chóng trút bỏ hết bộ comple vải tuýt rẻ tiền, rồi quay sang giúp người đàn bà có vẻ lớn tuổi hơn cởi hết quần áo. Ngoại trừ chính mình, Einar chưa bao giờ thấy một người đàn ông khác trong trạng thái bị khích thích, cái đó giương lên như mũi giáo sắp phóng tới. Cái đó của chàng ta đỏ ửng, nhỏ nước và căng nhức. Người đàn bà dễ dàng đưa nó vào trong, và ngay khoảnh khắc ấy có vẻ khoan khoái. Trong căn phòng nhỏ tối đen hình
bán nguyệt, hai người giẫy giụa khắp sàn, còn gương mặt của mấy lão già đáng tuổi ông nội của chàng trai thì dí sát vào từng ô cửa sổ. Anh chàng nhanh chóng làm xong, hạt giống theo hình vòng cung bắn thẳng vào gương mặt cau có của người đàn bà. Chàng ta đứng dậy, cúi chào, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, bộ comple vải tuýt cuộn thành một nùi dưới cánh tay. Đến lúc này, khi nhìn xuống đùi, Einar mới thấy một vệt ướt mằn mặn, như thể ly trà chứa đầy nước biển vừa bị lật úp. Mặc dù phải luôn biết rõ từ trước, nhưng giờ Einar mới thật sự nhận ra rằng: mình muốn chàng trai đó làm điều tương tự với Lili. Hôn cô ấy trước khi bờ ngực anh ta đỏ ửng, và khuôn miệng cong lên vì khoái cảm.
Sau đó, Einar nhận ra mình đang ngồi trên băng ghế tại quảng trường Place the Vosges. Anh mở áo khoác để đũng quần, vốn đã được tẩy sạch tại bồn rửa tay chỗ kia, khô hẳn. Mấy đứa trẻ con đang té nước vào nhau trong đài phun nước rồi đè mấy chiếc vòng đồ chơi lên mặt đường lát sỏi, và một cô bé đang thả diều có hình con dơi. Mấy cô trông trẻ người Ý đang nói chuyện oang oang ngay trên đầu mấy chiếc xe đẩy em bé xếp thành vòng tròn. Einar quay người đi khỏi họ, xấu hổ vì vệt ướt. Mới sáng nay mặt trời còn sưởi ấm khắp hồ bơi, vậy mà bây giờ lại trốn mất tăm sau mấy đám mây. Đột nhiên, công viên trở nên xám xịt, còn lũ trẻ trông như những hình bóng mờ nhạt. Quần Einar không khô nổi. Vải len ướt làm anh nhớ đến lũ chó trong trang trại tại Bluetooth, cảnh chúng nó quay về nhà sau một ngày săn ếch như thế nào. Bùn đất bê bết và lạnh lẽo làm bộ lông cứng đơ, và chúng nó chẳng bao giờ tẩy được cái mùi ẩm ướt ấy.
Cô bé đang thả diều hét lên. Dây diều trượt khỏi tay em và con diều từ trên trời rơi xuống. Cô bé vươn tay ra theo hướng diều rơi. Rồi em bắt đầu chạy, chiếc nơ bướm cài trên tóc sượt qua tai. Cô giữ trẻ quát lên bảo cô bé phải dừng lại. Cô ta trông cực kỳ giận dữ, gương mặt đặc trưng kiểu Ý đỏ bừng và đầy giông tố. Cô bảo cô bé, Martine, đứng chờ cạnh xe đẩy em bé. Con diều đâm sầm xuống đất, lớp giấy làm diều màu đen bay phần phật trên khung. Rồi nó rơi xuống gần chân Einar.
Cô giữ trẻ rít lên rồi đưa bàn tay xinh xắn chộp lấy con diều nhăn nhúm. Sau đó cô ta túm lấy cổ tay Martine và dắt cô bé quay lại chỗ xe đẩy, giữ em sát bên mình. Mấy cô giữ trẻ còn lại vẫn đứng tụm lại dưới hàng cây xanh, những chiếc xe đẩy em bé chạm thanh chắn vào nhau. Khi Martine và cô giữ trẻ kia tụ họp với bọn họ, tất cả đều quay ra sau nhìn một cách nghi ngờ. Rồi đám bánh xe quay đều tản ra xa, vang lên tiếng kin kít như lời khóc than.
Đó là lúc Einar nhận ra phải thay đổi điều gì đó. Einar đã trở thành một người đàn ông khiến mấy cô giữ trẻ phải sợ hãi. Einar chính là gã đàn ông khả nghi với vệt ướt trên trang phục.
Lúc ấy là tháng năm năm 1929, và anh sẽ cho bản thân thời hạn chính xác một năm. Công viên tối dần, mặt trời bị mây che khuất. Hàng cây với tán lá tươi mơn mởn đang lay động trông mới lạnh lùng làm sao. Một lần nữa, cơn gió thổi tung nước từ đài phun và tưới lên thềm sỏi. Nếu trong vòng một năm mà chuyện Lili và Einar vẫn không giải quyết được, anh sẽ quay lại công viên rồi tự sát.
Ý nghĩ này làm anh duỗi thẳng lưng. Anh chẳng thể chịu đựng được một cuộc sống rối loạn như thế. Greta có một khẩu súng ngắn mạ bạc giữ lại từ hồi còn ở California. Cô lớn lên với khẩu súng nhét trong quần tất. Dưới màn đêm đen tối của tháng năm, anh sẽ mang nó đến công viên rồi chĩa vào thái dương mình.
Einar nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình, và anh ngước mắt lên khỏi đùi. Đó là cô bé Martine trong chiếc áo choàng không tay màu vàng. Cô bé có vẻ sợ hãi nhưng hào hứng. Em không chạy nữa mà bước lại gần anh. Bàn tay mềm mại giơ ra phía trước. Giữa Einar và em là đuôi con diều, một hàng mấy cái nơ bằng vải. Martine muốn lấy lại nó, và từ nụ cười mỉm lộ ra sau vẻ mặt cau có của cô bé, Einar biết em muốn tỏ ra thân thiện với mình. Cô bé chộp lấy cái đuôi. Rồi em cười rộ lên, gương mặt lấp lánh ánh vàng. Khi em khẽ nhún gối cúi chào và nói “Xin cảm on”, mọi thứ Einar biết về bản thân mình đều quy về một mối: chiếc tạp dề bằng cói cột quanh eo; gương mặt được đôi bàn tay trẻ trung của Greta ôm lấy; Lili trong đôi giày tông vàng mù tạt trong khu nhà Widow House; Lili sải tay bơi lội trong hồ vào sáng nay. Einar và Lili vốn là một, nhưng giờ là thời điểm phải tách họ làm hai. Anh có thời gian một năm.
“Martine - Martine!” cô giữ trẻ gào lên. Đôi giày cài khóa của Martine nghiến lên nền sỏi. Một năm, Einar tự nhủ với chính mình. Và rồi, Martine một lần nữa lại quay ra sau, vui vẻ kêu lên: “Xin cảm on.” Cô bé vẫy tay, Einar và Lili cùng nhau vẫy tay chào cô bé.