Mười lăm
Mùi máu tanh làm Einar thức giấc. Anh bước xuống giường, cẩn thận tránh làm phiền Greta. Cô có vẻ không thoải mái, vẻ mặt như đang gặp phải ác mộng. Máu rỉ xuống đùi anh, thành dòng chảy chầm chậm và ấm nóng. Dòng máu cũng chảy từ mũi anh. Anh đã đánh thức Lili.
Trong phòng ngủ bỏ trống, bình minh chiếu lên tủ quần áo màu xám tro. Greta đã dành ngăn trên cho Lili. Mấy ngăn kéo phía dưới đều là của Greta và giờ đã được khóa kỹ. Nhìn vào gương, Lili thấy mũi cô đầy máu, một vệt máu nằm trên áo ngủ. Cô không giống với Greta. Chuyện chảy máu chẳng hề làm cô lo lắng, nó cứ đến rồi đi, và Lili sẽ chịu đựng nó như bệnh cảm lạnh. Với cô mà nói, đó chỉ là một phần của tất cả những chuyện này, cô thầm nghĩ vậy khi thay quần áo - kéo váy lên hông, vuốt mớ tóc dựng đứng cho ngay ngắn. Lúc đó là tháng Sáu, và một tháng đã trôi qua kể từ khi Einar quyết định, trên băng ghế trong công viên, rằng cuộc sống của anh và Lili phải tách bạch rõ ràng. Lili cảm thấy bị đe dọa, cứ như thời gian không còn là vô tận.
Trên khu phố Marche Buci, sương sớm đã khô đi. Dân buôn bán nhỏ, mỗi người có một gian hàng được che chắn bằng mái kẽm, chiếm hết hẻm này đến hẻm khác. Những người buôn bán đang bày lên bàn mấy thứ đồ sứ mẻ, mấy hộc kéo mất tay nắm, vài chồng áo quần. Một người phụ nữ chỉ bán toàn xúc xắc ngà voi. Anh chàng kia thì có nguyên một bộ sưu tập giày múa ballet nhưng đang đau lòng không muốn bán đi. Còn có một người phụ nữ nọ đang bày bán những chiếc váy và áo kiểu tinh xảo. Bà ta khoảng ngoài bốn mươi tuổi, có mái tóc ngắn màu xám và răng cửa bị mẻ. Tên bà ta là Madame Le Bon, người gốc Algeria. Sau mấy năm trời bà cũng quen với sở thích của Lili, và bà ta sẽ lùng cho bằng được những cái váy trễ eo mà Lili thích, thêm mấy chiếc áo kiểu màu trắng với hình thêu đính trên cổ áo từ chợ giảm giá đồ mai táng tại làng Passy. Madame Le Bon biết rõ cỡ giày của Lili, còn hiểu cô sẽ không chịu mang những đôi giày để lộ ngón chân không có móng. Bà cũng tìm mua cho Lili loại áo lót cúp nhỏ, và mấy cái áo corset lỗi thời có gọng làm bằng xương cá voi, thứ sẽ giúp cô ấy cải thiện vấn đề ngực nhỏ. Bà cũng biết Lili thích hoa tai dáng dài đính pha lê, và bao tay lông thỏ vào mùa đông.
Khi đang lướt tay qua giá quần áo trong gian hàng của Madame Le Bon, Lili chú ý ngay đến một người đàn ông trẻ tuổi với vầng trán cao đang chăm chú vào mấy quyển sách tranh tại gian hàng kế bên. Áo khoác ngoài vắt lên cánh tay, vali vải bạt đặt dưới chân anh. Dáng đứng của anh ta rất kỳ quái, cứ như toàn bộ sức nặng chịu trên một chân. Anh ta có vẻ chẳng mấy hứng thú với sách tranh, lật qua
vài trang rồi ngước lên nhìn Lili. Ánh mắt họ gặp nhau hai lần; lần thứ hai, anh ta mỉm cười.
Lili quay lưng đi và ướm thử một chiếc váy caro lên eo mình. “Vày này đẹp đấy,” Madame Le Bon ngồi trên ghế và xuýt xoa. Bà ta đã dựng một phòng thử đồ nhỏ bằng cách treo một tấm ga trải giường lên dây phơi quần áo. “Mặc thử đi,” bà thúc giục, vén tấm vải ra sau.
Trong phòng thử đồ, mặt trời rọi qua mấy lớp vải. Chiếc váy vừa khít và Lili nghe thấy từ bên ngoài vọng lại giọng nói của một người ngoại quốc hỏi Madame Le Bon rằng bà ấy có bán áo quần nam giới không.
“Tôi e là không có áo quần gì thích hợp với cậu hết,” bà bảo. “Cho vợ cậu thì được.”
Anh chàng ngoại quốc bật cười. Rồi Lili nghe thấy tiếng mắc áo xô đẩy trên giá treo.
Khi cô ló đầu ra khỏi phòng thử đồ, chàng ta đang trải ra rồi gấp lại mấy chiếc áo len đan. Anh chạm tay vào mấy chiếc nút màu ngọc trai và kiểm tra xem tay áo có bị sờn không. “Bà có nhiều hàng tốt thật,” anh ta nói, nở nụ cười với Madame Le Bon và Lili. Trên gương mặt anh là đôi mắt xanh biếc to tròn và có một hai nốt sẹo trên má. Anh ta cao dong dỏng. Một cơn gió nhẹ đưa đến mùi nước hoa sau khi cạo râu của anh ta, và Lili khẽ nhắm mắt, tưởng tượng ra hình ảnh người đó đổ chất lỏng ra lòng bàn tay rồi vỗ nhẹ lên cổ. Mọi chuyện giống như cô đã quen biết anh từ trước.
Madame Le Bon ghi vào sổ chiếc váy caro. Chàng trai đặt cái áo len xuống, hơi khập khiễng tiến lại gần Lili. “Xin lỗi cô,” anh ta ngập ngừng nói tiếng Pháp. “Quý cô.” Anh lê bước về phía Lili. “Tôi vừa thấy rằng...”
Nhưng Lili chẳng hề muốn nói chuyện với anh ta; chỉ là chưa muốn trò chuyện. Cô tóm lấy túi xách với chiếc váy, cảm ơn Madame Le Bon và lẩn ra sau phòng thử đồ rồi chuồn qua gian hàng kế bên, nơi gã hói đầu đang bán mấy con búp bê Trung Hoa bị hỏng.
Khi Lili về nhà, Greta đã tỉnh giấc và đang cầm miếng giẻ ướt lau dọn khắp căn hộ. Sáng nay Carlisle sẽ đến đây nhân dịp nghỉ hè. Căn hộ cần được dọn sạch, mấy đám bụi nhẹ tựa lông vũ tụ lại trong mấy góc. Greta phản đối chuyện thuê một cô giúp việc. “Em không cần,” cô cương quyết, đeo bao tay và ra tay càn quét đám bụi. “Em không phải kiểu phụ nữ cần có người giúp việc.” Nhưng sự thật thì cô đúng là kiểu phụ nữ như vậy.
“Khoảng một tiếng nữa là anh ấy đến thôi,” Greta rối rít. Cô đang mặc một chiếc váy đầm len màu nâu ôm sát người, trông thật xinh đẹp. “Anh sẽ giữ bộ dạng của Lili à?” cô thắc mắc.
“Anh nghĩ có thể như vậy lắm.”
“Nhưng em không nghĩ rằng anh ấy nên gặp Lili ngay lúc này. Không phải ngay ngày đầu tiên. Không được trước khi gặp Einar.”
Greta nói đúng, nhưng một phần trong Einar muốn Lili là người đầu tiên được gặp Carlisle, như thể cô ấy mới là một nửa hoàn hảo hơn của bản thân mình. Anh treo chiếc váy caro vào tủ quần áo và thay áo quần, chỉ chừa lại quần lót lụa kiểu tứ giác. Màu lụa xam xám như vỏ hàu. Chất lụa mềm tạo ra tiếng sột soạt khi anh bước đi. Anh không muốn đổi quần lót lụa để mặc quần cụt bằng len và áo con vốn hay gây ngứa ngáy, giữ nhiệt rồi khiến anh bốc hỏa vào
một ngày ấm áp nào đó. Anh không muốn Lili phải hoàn toàn bị gấp gọn rồi cất trong tủ. Anh ghét phải nhét cô vào chỗ nào đó. Lúc nhắm mắt lại, Einar chỉ nhìn thấy cô ấy; anh chẳng thể hình dung được hình dáng của chính mình.
Anh lôi chiếc quần tây ra. Rồi anh rời khỏi căn hộ. “Anh đi đâu vậy?” Greta vặn hỏi. “Vài phút nữa là anh ấy đến đây rồi.”
Bầu trời không một đám mây. Bóng mấy tòa nhà vừa dài vừa lạnh lẽo trải dọc con phố. Rác nhớp nháp trên rãnh nước. Cảm thấy cô đơn, Einar tự hỏi liệu có ai trên thế giới này thấu hiểu anh. Cơn gió lùa qua phố như tốc thẳng qua xương sườn anh.
Anh bước đến con phố ngắn phía bắc tòa nhà Les Halles. Chẳng có mấy người quanh đây, chỉ có ông chủ hiệu buôn thuốc lá đang dựa vào khung cửa, một bà béo đang chờ xe buýt tự động, một người đàn ông đang vội vàng bước đi, trong bộ comple có vẻ quá chật với mình và cái mũ quả dưa đội sụp xuống.
Dọc hành lang nhà số 22 là một chiếc khăn choàng dính rượu nằm trên bậc thang dẫn đến cửa nhà Madame Jasmin-Carton. “Hôm nay sớm vậy,” bà nói, tay vuốt ve con mèo của mình. Bà đưa cho Einar chìa khóa của phòng số Ba. Phòng này trở thành chốn quen thuộc với anh. Ghế bành bọc len màu lục. Thùng lưới đựng giấy vụn luôn được dọn sạch - khiến người ta thoáng ảo tưởng rằng chưa hề có ai sử dụng căn phòng này. Và hai cửa sổ nằm hai phía đối diện của căn phòng với rèm đen luôn kéo kín. Einar luôn vén rèm phía bên phải. Kéo căng sợi thừng để tấm rèm tự động kéo roẹt một phát. Anh không tài nào đếm nổi
số lần mình ngồi trên ghế bành màu lục, hơi thở làm mờ lớp kính cửa sổ khi cô gái để lộ vùng kín và nhảy nhót phía bên kia. Chuyện này đã thành thói quen, gần như ngày nào cũng vậy, như việc đi bơi ở hồ, hay thả bộ đến góc đường Etienne-Marcel để nhận thư từ Khách sạn Postes, hầu hết là gửi cho Greta. Và Madame Jasmin-Carton chưa bao giờ tính anh ít hơn năm Franc, chưa hề giảm giá, mặc dù anh không chắc mình muốn được ưu đãi một lần. Nhưng bà cũng từng ưu đãi anh, để anh ngồi trong phòng số Ba bao lâu tùy thích; thỉnh thoảng anh còn ngồi trên chiếc ghế bọc len màu lục suốt nửa ngày. Anh đã từng ngủ ở đó. Một lần khác, anh còn mang theo bánh mì, một quả táo và vài lát phô mai Gruyere để ăn trưa khi người đàn bà với cái bụng trĩu xuống như túi cát nhảy nhót quanh con ngựa gỗ bập bênh.
Nhưng Einar chưa từng chạm đến cửa sổ bên kia. Bởi vì anh biết rõ sau đó có gì. Không biết bằng cách nào, nhưng anh biết một khi đã vén rèm lên, mình sẽ không bao giờ quay lại với cửa sổ bên phải.
Vậy mà hôm nay cứ như phòng số Ba chỉ có duy nhất một cái cửa sổ, ô nhỏ màu đen nằm bên trái. Và thế là anh kéo tấm rèm bên trái. Tấm rèm mở roẹt một phát, rồi Einar nhìn qua.
Bên kia là một căn phòng quét sơn đen tuyền, với sàn lót ván gỗ sơ sài đến mức thấy rõ kẽ ván. Trong đó, một cậu trai đang đặt một chân lên cái hộp nhỏ sơn đen. Chân cậu ta đầy lông, gợi cho Einar nhớ đến cánh tay Madame Jasmin-Cartion. Cậu ta có vóc người trung bình, trông mềm mại với bộ ngực phẳng lì. Lưỡi cậu ta đang thè ra khỏi
miệng còn tay để lên hông. Cậu ta đang uốn éo xoay hông, làm dương vật nửa căng cứng cứ lúc lắc như sức nặng của một con cá lòng tong trên bến tàu. Nhờ vào nụ cười của cậu ta, Einar có thể nhận ra người này yêu bản thân mình say đắm.
Anh không biết mình đã nhìn chằm chằm vào cậu trai nhảy múa trên đầu ngón chân, dương vật căng lên rồi xìu xuống như cái đòn bẩy hết nâng lên lại hạ xuống. Einar không nhớ được mình đã quỳ xuống và dí mũi vào tấm kính như thế nào, nhưng anh nhận ra mình đã làm thế. Anh không biết mình đã cởi áo khoác, cà vạt và cả áo sơ mi vào lúc nào, nhưng giờ chúng lại xếp thành đống trên chiếc ghế bành màu lục.
vẫn còn mấy ô cửa sổ khác nhìn vào phòng chàng trai. Và sau một ô cửa ngay đối diện Einar là một gã đàn ông đang nhe răng cười. Anh chẳng thấy gì khác ngoài kiểu cười nhe răng lóe sáng dưới ánh đèn. Từ kiểu cười nhe răng nồng nhiệt, gã ta có vẻ thích thú với cậu trai giống như Einar. Nhưng sau vài phút, xuyên qua căn phòng và trực diện vào gã kia, Einar bắt đầu nhìn rõ đôi mắt người đó. Anh thầm nghĩ, đôi mắt mới xanh biếc làm sao. Còn gã ta dường như chẳng còn tập trung vào cậu trai đang duỗi tay cầm lấy dương vật, tay kia vuốt ve đầu vú nhỏ bằng đồng centime, mà là vào Einar. Gã ta nhếch môi rộng hơn, và kiểu cười nhe răng còn sáng chói hơn trước.
Einar cởi quần, thả chúng trên ghế bành màu lục. Một phần trong anh là Einar, phần khác lại là Lili. Một người đàn ông đang mặc quần lót màu xám vỏ hàu của Lili với chiếc áo lót đồng màu treo hờ hững trên vai. Einar có thể
nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của chính mình trên kính cửa sổ. Không biết vì sao nhưng anh không hề thấy chói mắt. Anh cảm thấy - đây là lần đầu tiên anh dùng từ này để miêu tả Lili - xinh xắn. Lúc này Lili thấy thư giãn: đôi vai trắng ngần phản chiếu trên kính, chỗ lõm nhỏ xinh ngay dưới cổ cô ấy. Cứ như chuyện đàn ông nhìn chằm chằm vào cô ấy trong trang phục đồ lót, với dây áo ngực chạy qua vai, là điều hiển nhiên nhất thế giới. Cứ như có gì đó trong tâm hồn Einar vừa gãy ngang, nghe như tiếng rèm cửa sổ bằng vải bạt, rồi mách bảo một cách thẳng thừng rằng đó mới là nhân cách thực sự của anh: Einar chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Sau khi lột bỏ quần tây và cà vạt kẻ sọc do Greta tặng anh vào sinh nhật lần trước, thì chỉ còn lại duy nhất Lili. Anh biết rõ điều này; anh đã biết từ lâu rồi. Einar có mười một tháng. Năm tháng của anh đang trôi đi. Trong căn phòng vừa chật hẹp vừa oi bức, và qua hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ, anh trông thấy vầng trán Lili đẫm mồ hôi, sáng lên như mặt trăng lúc khuyết thành hình bán nguyệt.
Người vũ công vẫn tiếp tục biểu diễn, dường như chẳng nhận thấy Einar và gã đàn ông kia. Mắt cậu ta nhắm nghiền, hông vẫn xoay, một túm lông đen nhánh lộ ra dưới cánh tay. Gã đàn ông đối diện vẫn tiếp tục chăm chú nhìn, ngoác miệng cười rộng hơn. Ánh đèn chẳng hiểu vì sao đã thay đổi, và Einar có thể thấy đôi mắt gã ta biến thành màu vàng.
Đứng trước cửa sổ, Einar bắt đầu vuốt ve ngực mình qua lớp áo lót. Đầu vú anh căng cứng và nhức nhối. Lúc xoa ngực, một làn nước ngầm gợn lăn tăn quét qua Einar. Đầu
gối anh run rẩy, còn phía sau đầu gối ướt đẫm. Einar lùi xa cửa sổ một chút để gã đàn ông kia có thể chiêm ngưỡng toàn bộ thân hình anh, thấy rõ hông anh bó chặt trong quần lụa, nhìn kỹ đôi chân anh mịn màng chứ không đầy lông lá như cậu trai kia. Einar muốn gã ta nhìn ngắm vóc dáng của Lili. Einar lùi ra phía sau thật xa đến khi gã thấy anh trọn vẹn, ngoại trừ vị trí ấy trong căn phòng số Ba thì Einar không thể thấy được gã kia. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng. Và thế là trong khung cửa sổ, Einar cọ xát cơ thể mình vài phút, mô phỏng lại những động tác mà anh đã thấy mấy cô gái biểu diễn qua ô cửa sổ bên phải suốt mấy tháng vừa rồi.
Khi Einar tiến lại gần cửa sổ hơn và nhìn xuyên qua phòng, cả cậu trai lẫn gã đàn ông đều đi rồi. Đột nhiên Einar bắt đầu xấu hổ. Làm sao anh lại đến mức này - phô bày vóc dáng kỳ quái của anh, với áo lót ôm lấy bộ ngực mềm, cặp đùi tái nhợt, mềm mại, lấp lánh sắc bạc dưới ánh đèn, trước mặt mấy kẻ lạ mặt? Anh ngồi trên ghế bành, trên đống áo quần, co gối lại trước ngực.
Rồi có tiếng gõ nhẹ vào cửa, hai tiếng gõ cửa. Rồi lại tiếp tục.
“Vâng?” Einar lên tiếng.
“Là tôi đây.” Một giọng đàn ông vang lên.
Rồi lại có hai tiếng gõ cửa. Miệng anh khô khốc; tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực. Einar muốn người đàn ông đó biết rằng anh ta được hoan nghênh. Lặng im trên ghế bành, Einar muốn người đó biết rằng chuyện đó được mà.
Nhưng chẳng có gì xảy ra, và Einar thầm nghĩ cơ hội cho... cho một thứ gì đó đã trôi qua mất rồi.
Rồi kẻ đó nhanh chóng đẩy cửa vào. Gã ta đứng thẳng lưng, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở. Gã ta trạc tuổi Einar, nhưng tóc hai bên thái dương trắng và đầy râu ria. Gã ta có làn da ngăm đen, cái mũi to và đang mặc một cái áo khoác đen cài nút tận cổ. Phảng phất quanh gã ta là mùi muối mặn. Einar vẫn ngồi yên, chỉ cách người này một hai bước chân. Gã bắt đầu gật gù. Einar lấy tay xoa lên lông mày.
Gã đàn ông mỉm cười. Hàm răng gã trông sắc bén nhưng méo xẹo. Gã ta chắc có nhiều răng hơn mấy người khác. Nửa dưới gương mặt gã trông như toàn là răng. “Anh rất xinh đẹp,” người đàn ông lên tiếng.
Einar dựa lưng ra sau ghế. Gã đàn ông có vẻ thích thú với những gì mình nhìn thấy. Gã cởi nút và mở rộng áo khoác. Dưới lớp áo khoác là một bộ comple kẻ sọc to bản kiểu thương nhân. Với nút thắt cà vạt đúng hình kim cương, gã ta có vẻ chỉn chu ngoại trừ một chỗ: khóa kéo quần gã đang mở, và đầu dương vật đang thập thò ở đó.
Gã ta tiến lại gần Einar. Rồi thêm bước nữa. Đầu dương vật đang lộ ra ngoài bao quy đầu. Nó có mùi mằn mặn, và Einar bắt đầu liên tưởng đến những bãi biển ở Jutland, ở thị trấn Skagen nơi mẹ anh đã được thả về với biển cả trong tấm lưới đã nhặt sạch mang cá, rồi dương vật gã ta chỉ cách miệng Einar vài inch, và Einar nhắm mắt lại. Hàng loạt hình ảnh mờ nhạt chạy qua đầu anh: gian nhà trọ lợp mái rong biển, những tảng than bùn nằm chồng chất trên cánh đồng, tảng đá trắng toát với vệt mica lốm đốm, Hans vén mấy sợi tóc tưởng tượng của Einar để thắt dây tạp dề.
Miệng Einar mở ra. Anh gần như nếm được thứ gì đó đăng đắng và ấm áp, và ngay khi lưỡi Einar sắp đưa ra ngoài còn gã đàn ông sấn tới thêm một bước, ngay khi Einar biết chắc Lili sẽ ở lại đây còn Einar sẽ biến mất trong tức khắc, thì có một tiếng đập mạnh vào cửa, và một người nữa, không ai khác ngoài Madame Jasmin-Carton hét lên gọi hai người lập tức bước ra ngoài. Bà ta gào lên một cách vừa giận dữ vừa ghê tởm, con mèo Manx còn kêu meo meo ầm ĩ phụ họa với bà chủ nó, cứ như vừa bị ai giẫm lên cái đuôi cụt từ lâu lắm rồi.
Trời vừa bước sang chiều khi Einar ló đầu ra khỏi chỗ Madame Jasmin-Carton. Bà ta chỉ cho anh gần một phút để mặc quần áo rồi vĩnh viễn rời khỏi khu nhà của bà. Anh đứng trên con phố tối tăm, quần áo nhăn nhúm và xộc xệch với cà vạt nắm trong tay. Ông chủ tiệm buôn thuốc lá vẫn đứng gần cánh cửa, vuốt hàng ria mép và nhìn chằm chằm vào Einar. Chẳng có một người nào khác trên phố. Einar đã hy vọng rằng người đàn ông sẽ đứng chờ bên ngoài nhà Madame Jasmin-Carton, rồi hai người cùng nhau đến một quán nhỏ nằm ngay góc phố thưởng thức một ly cà phê, và có thể là một bình rượu vang đỏ nữa. Nhưng kẻ đó chẳng hề ở đây, chỉ có ông chủ tiệm thuốc lá và một con chó nâu nhỏ.
Einar tiến vào phòng vệ sinh công cộng. Mấy bức tường trong đó có mùi ẩm ướt. Einar đứng bên bồn rửa tay để chỉnh lại quần áo và thắt cà vạt. Con chó nâu nhỏ theo chân Einar vào chờ ăn chực.
Einar cứ nghĩ mãi về chuyện đến thăm Thư viện Quốc gia suốt mấy tháng trời, rồi rốt cuộc cũng đi đến đó. Thư
viện gồm mấy dãy nhà, bao quanh bởi phố Viviene, phố Colbert, phố Richelieu và phố Petits-Champs. Hans đã sắp xếp giúp Einar vé vào cổng, thay mặt Einar để viết thư cho người quản lý thư viện. Bên trong Hội trường Imprimes với hàng trăm chỗ ngồi, ngay giữa khán phòng đặt một cái bàn, đó là nơi Einar phải điền vào phiếu thông cáo nhân sự, đăng ký mục đích của chuyến tham quan: nghiên cứu về một cô gái đã mất tích. Tại đó, anh cũng viết kín mấy tờ giấy liệt kê những quyển sách mình cần. Người thủ thư ngồi sau bàn giấy trông thật nữ tính, với đôi má phủ lông tơ và chiếc cặp tóc hình vỏ ốc màu hồng kẹp ngược mớ tóc mái ra phía sau. Tên cô ấy là Anne-Marie, có giọng nói nhỏ đến mức Einar phải nghiêng người lại gần và ngửi được hơi thở có mùi đậu phộng. Khi anh giao cho cô tập giấy tờ với một dãy tên sách khoa học về vấn đề tình dục, cô đỏ mặt nhưng vẫn bắt tay vào công việc được giao.
Einar ngồi xuống một trong mấy dãy bàn dài. Một cậu sinh viên ngồi cách đó mấy ghế ngẩng đầu lên khỏi cuốn vở rồi lại cúi xuống làm bài. Căn phòng lạnh buốt, lớp bụi bặm trông rõ mồn một dưới ánh đèn. Chỉ có tiếng lật sách vang vọng khắp căn phòng. Einar chợt lo rằng mình trông có vẻ mờ ám khi đến tầm tuổi này mà còn đến đây, quần tây thì nhăn nhúm, người thì phảng phất mùi mồ hôi. Phải chăng anh nên vào phòng vệ sinh và nhìn lại mình trong gương?
Anne-Marie giao sách đến tận bàn cho anh. Cô chỉ nói, “Chúng tôi sẽ đóng cửa thư viện lúc bốn giờ.”
Einar lướt tay qua mấy quyển sách; ba quyển tiếng Đức, hai quyển tiếng Pháp còn quyển cuối cũng tiếng Mỹ. Anh
lật quyển mới nhất có tựa đề Biến đổi tính dục được xuất bản tại Vienna do Giáo sư Johann Hoffman chấp bút. Giáo sư Hoffman đã tiến hành thí nghiệm trên chuột lang và chuột nhắt. Trong một thí nghiệm, ông cải tạo tuyến vú của một con chuột đực thứ nhất sao cho đủ dưỡng chất để nuôi một lũ chuột con của con chuột thứ hai. Giáo sư Hoffman viết “Tuy nhiên khả năng mang thai là khó có thể xảy ra.”
Einar ngước đầu lên khỏi quyển sách. Cậu sinh viên ngủ gục trên vở. Anne-Maria đang tất bật xếp đồ lên xe đẩy. Anh tự thấy mình như con chuột đực thứ nhất. Hình ảnh con chuột chạy trên bánh xe thoáng qua đầu anh. Giờ thì con chuột chẳng dừng lại được. Đã quá muộn rồi. Thí nghiệm phải tiếp tục thôi. Greta vẫn luôn nói gì nhỉ? Chuyện tồi tệ nhất trên thế giới là từ bỏ! Tay cô vung vẫy trong không khí, vòng tay bạc khua lên chói tai. Cô vẫn luôn nói vậy, và thêm một câu nữa: Thôi nào Einar. Khi nào anh mới học được?
Einar nhớ đến lời hứa với lòng mình trong công viên tháng trước: thứ gì đó phải thay đổi. Tháng năm trôi qua rồi tiếp đến là tháng sáu, giống như mấy tháng trôi qua rồi tiếp đến là mấy năm. Bốn năm trước, Lili đã ra đời trên khúc gỗ sơn bóng.
Bốn giờ chiều, Anne-Maria lắc cái chuông đồng. “Xin vui lòng để tài liệu lại trên bàn,” cô thông báo. Cô phải lay mãi cậu sinh viên mới thức giấc. Cô mím môi đến trắng bệch rồi gật đầu tạm biệt với Einar.
“Cảm ơn nhé,” anh nói. “Cô không biết là thứ này hữu ích như thế nào đâu.”
Cô lại đỏ mặt, rồi nói, môi vẫn mỉm cười, “Tôi có nên để riêng mớ sách này qua một bên không? Ngày mai anh có cần tham khảo chúng không?” Bàn tay cô tái nhợt và không lớn hơn con sao biển nhỏ đặt lên cánh tay Einar. “Tôi nghĩ tôi biết mấy cuốn khác. Buổi sáng tôi sẽ lấy cho anh xem qua. Có thể mấy cuốn đó là thứ anh đang tìm kiếm thì sao.” Cô ngập ngừng. “Ý tôi là, nếu như đó là thứ anh muốn.”