Mười sáu
Bất chấp nỗi lo lắng của Greta, Carlisle vẫn lê lết cái chân dọc con đường lát sỏi trên khu phố Tuileries. Đêm nào anh cũng phải ngâm chân vào bồn nước pha muối Epsom và rượu trắng đến tận đầu gối, đó là phương thức giảm đau mà người bạn cùng phòng tại Stanford đã chế ra. Người ấy sau này đã trở thành bác sĩ phẫu thuật tại vùng La Jolla. Carlisle thì trở thành kiến trúc sư, chuyên xây dựng những tòa nhà một tầng tại Pasadena, trên vườn cam nay đã bị san phẳng thành khu dân cư. Mấy tòa nhà nhỏ đó dành cho những giáo viên giảng dạy tại trường bách khoa Pasadena, trường Nữ sinh Westridge, cảnh sát, dân nhập cư từ bang Indiana và Illinois vốn hay mở những tiệm bánh ngọt, xưởng in dọc phố Colorado. Anh có gửi hình cho Greta, nên thỉnh thoảng cô lại chống tay mơ mộng đến mấy căn nhà nhỏ ấy, với mái hiên phủ kính và ô cửa sổ rợp bóng cây trà thuộc giống Dòng máu Trung Hoa. Không hẳn là muốn sống trong một căn nhà như thế, nhưng đôi lúc cô chỉ mong được dừng lại để suy tư.
Gương mặt Carlisle hơi dài nhưng lại rất ưa nhìn, tóc anh màu vàng nhưng ít ngả sang màu bạch kim như màu tóc của Greta và xoăn hơn tóc của cô em một chút. Anh chưa từng kết hôn, lúc nào cũng dành hàng đêm liền bên bàn vẽ hay trên chiếc ghế lắc lư bằng gỗ sồi với chiếc đèn thủy tinh màu xanh được kéo lại gần để tiện đọc sách. Có vài cô gái, anh kể với Greta trong mấy lá thư, đến ngồi cùng anh tại câu lạc bộ Valley Hunt hay cùng hỗ trợ anh trong công việc, nhưng chẳng có ai là người đặc biệt. “Anh có thể chờ đợi,” anh viết vậy, và khi Greta cầm lá thư trong ánh nắng bên cửa, cô nghĩ rằng mình cũng làm được giống anh ấy.
Căn phòng trống của tổ ấm bé nhỏ được trang trí bằng giấy dán tường kiểu gấm thêu kim tuyến và đặt một chiếc giường sắt. Còn có cả một chiếc đèn với chao đèn đính tua rua mà Greta cho rằng chẳng đủ chiếu sáng. Nhà bán thịt ở góc phố đã cho cô mượn một cái bồn kẽm để ngâm dung dịch muối Epsom và rượu trắng; ngày thường họ vẫn để lũ ngỗng chết vào đấy, cỗ ngỗng nổi lềnh bềnh lên tận mép bồn.
Mỗi sáng, Carlisle với cái chân tàn tật khẳng khiu trong ống quần pajamas sẽ mang tách cà phê và bánh sừng bò ra chiếc bàn dài đặt trong phòng trước của tổ ấm nhỏ. Ban đầu Einar chuồn ra khỏi căn hộ ngay khi tay nắm cửa phòng Carlisle chợt xoay một phát. Greta phát hiện Einar có vẻ rất rụt rè khi ở gần Carlisle. Anh rón rén khi bước qua cửa phòng Carlisle cứ như cố ý tránh chạm mặt với Carlisle tại phòng khách, ngay dưới đèn chùm làm từ mấy khối pha lê hình cầu. Suốt bữa tối, vai Einar sẽ rụt lại, cứ như anh đang khổ sở kiếm chuyện gì đó để nói. Greta tự hỏi liệu có
chuyện gì đã xảy ra giữa hai người hay không, một câu nói nặng lời, hay là một câu sỉ nhục. Có thứ gì đó vô hình vắt ngang hai người, một dòng tư tưởng mà cô không thể, ít ra là chưa thể, hiểu được.
Một lần nọ, Carlisle rủ Einar đến phòng tắm hơi trên phố Mathurins. Chỗ đấy không giống với bãi tắm bên chân cầu Solferino, ngay dưới ánh nắng bên sông Seine. Thay vào đó, nó là một hồ bơi chỉ dành cho cánh đàn ông trong phòng tập thể hình với không khí đầy hơi nước, gạch men hoa văn cẩm thạch vàng óng và những cây cọ rũ xuống từ mấy chậu hoa trang trí kiểu Trung Hoa. Lúc hai người quay về sau bữa tắm hơi, Einar lập tức nhốt mình trong phòng. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Greta hỏi anh mình. Và Carlisle với cặp mắt đỏ kè sau khi tắm hồ, kể: “Chẳng có chuyện gì đâu. Cậu ấy chỉ nói rằng mình không muốn bơi lội. Cậu ấy còn nói mình không biết khi bơi phải cởi hết áo quần.” Và anh kể tiếp, “Einar gần như té xỉu khi nhìn thấy cảnh đó. Chẳng lẽ chồng em chưa từng đến phòng tắm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ sao?”
“Tâm hồn anh ấy vẫn là người Đan Mạch,” Greta nói, mặc dù thâm tâm cô biết rõ đấy không phải là sự thật. Tại sao vậy, cô nghĩ, dân Đan Mạch luôn tìm cớ cởi hết áo quần rồi đi nghênh ngang mà.
Một buổi sáng không lâu sau khi Carlisle đến thăm, Hans ghé qua để xem những bức tranh mới nhất của Greta. Có hai bức tranh để anh ấy xem xét: bức đầu tiên vẽ Lili cận cảnh trên bãi biển Bornholm; bức thứ hai vẽ Lili đứng cạnh cây hoa trà. Einar vẽ cảnh biển cho phông nền của bức đầu tiên, tỉ mỉ và thong thả khắc họa mặt biển ngày hè màu xanh nhạt. Tuy nhiên anh chẳng thể vẽ cây hoa trà một cách hoàn hảo vì chẳng quen thuộc với những bông hoa đỏ rực còn e ấp và mấy nụ hoa vừa sáng bóng vừa ngậm chặt như quả sồi. Greta đang đảm nhận một nhiệm vụ ở tạp chí Vogue - vẽ minh họa loạt áo choàng viền lông cáo cho mùa đông tới - và thế nên thời gian duy nhất cô có thể hoàn tất bức chân dung bên cây hoa trà là lúc giữa đêm khuya. Cô thức trắng ba đêm liền, khéo léo tô vẽ cho những cánh hoa nở rộ trên từng bông, dặm thêm vào nhụy hoa chút màu vàng của món kem nhiệt đới, trong khi Einar, Carlisle ngủ say, và cả xưởng vẽ vắng lặng ngoại trừ vài tiếng thở dài của con Edvard IV.
Cô chỉ kịp hoàn tất bức tranh vài giờ trước khi Hans đến thẩm định. “Vẫn còn ướt đấy,” cô nói với Hans, rồi pha một tách cà phê cho Hans, một tách cho Carlisle và một tách nữa cho Einar, người vừa mới tắm xong, đuôi tóc còn đẫm nước.
“Bức này đẹp đấy,” Hans vừa khen ngợi vừa chăm chú nhìn vào bức tranh cây hoa trà. “Đẹp kiểu phương Đông. Dạo này người ta ưa chuộng phong cách này lắm. Có lẽ em nên thử vẽ cô ấy trong trang phục kimono thêu thử xem?”
“Em không muốn làm cô ấy trở nên rẻ tiền,” cô đáp lời.
“Đừng làm vậy,” Einar thì thầm khe khẽ đến mức Greta chẳng biết hai người kia có nghe thấy hay không nữa.
“Ý anh không phải vậy,” Hans phân trần. Anh ta mặc một bộ comple mùa hè màu nhạt, chân bắt chéo, mấy ngón tay nhịp nhịp trên bàn. Carlisle đang chễm chệ trên ghế dài bọc nhung còn Einar thì ngồi trên ghế lắc lư. Đây là lần đầu tiên cả ba người có mặt cùng nhau, và Greta cứ đưa mắt sang phía anh mình đang co chân lên tấm đệm nhung, rồi liếc qua chồng mình với đuôi tóc ướt đẫm dán trên cổ, rồi lại nhìn qua Hans. Cô cảm giác như mình là một người khác khi đối mặt với từng người trong số họ. Cứ như phô bày một kiểu ứng đối khác nhau với mỗi người; và có lẽ cô đã quen làm thế. Cô tự hỏi liệu họ có hiểu thấu con người cô hay không. Cũng có thể Greta sai, nhưng thực sự cô cho rằng từng người đều muốn điều khác nhau từ cô.
Hans đã tôn trọng ước muốn của cô, thu hồi lại sự ân cần mà chỉ tập trung vào việc buôn bán tranh vẽ. Có những lúc chỉ có hai người ở bên nhau, trong căn phòng phía sau văn phòng của anh, hay trong xưởng vẽ khi Lili vắng nhà, Greta cảm nhận ánh mắt của anh dán lên người cô. Đến khi anh quay lưng lại, cô cũng không kìm được mà nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng, mái tóc vàng óng lấp lửng tại cổ áo anh. Cô biết mình đang khát khao điều gì, nhưng tự ép mình phải gạt cảm giác đó sang một bên. “Không thể được khi Einar vẫn đang...” Cô có thể cảm nhận được tiếng kìm vang lên lanh lảnh khi bị khóa lại. Cô hy vọng những xúc cảm mãnh liệt, những xao xuyến trong tim, xuất phát từ Lili. Không phải xuất phát từ cô, không thể nào, không phải lúc này, với một xưởng vẽ tràn ngập những bức chân dung chưa hoàn thành và công việc từ mấy tờ tạp chí còn ngổn ngang. Thêm vào đó là người chồng với cơ thể yếu ớt và tinh thần rối loạn cứ rón rén chuồn ra ngoài, cùng với ông anh đến Paris với lời nói lấp lửng “Anh đến để giúp em”, và Hans, người đang ngồi cạnh bàn làm việc của cô, ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn gỗ thông, lặng lẽ chờ đợi bức tranh cây hoa trà khô đi, chờ đợi tách cà phê thứ hai, chờ đợi Greta vẽ bức tranh Lili mặc kimono, chờ đợi một cách kiên nhẫn, với hàng lông mày thẳng thớm, đơn giản là chờ đợi Greta ngã vào vòng tay mình.
Căn nhà này đã được Greta biến thành căn hộ hạng sang, kể từ một buổi chiều mùa hè. Trời thì nóng nực, lớp khí thải đen kịt từ xe cộ trôi lờ đờ trong không khí. Ánh mặt trời trông xin xỉn dưới bầu trời đầy khói bụi, làm lu mờ vẻ lấp lánh của thành thị. Bức tường đá trước khu nhà màu be trông mềm mại như pho mát được đốt nóng. Mấy người phụ nữ rảo bước trên đường không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên cổ.
Xe điện ngầm còn nóng nực hơn, với dãy tay cầm rin rít. Trời vừa vào tháng sáu, vẫn còn mấy tuần nữa mới đến lúc Greta và Einar đi nghỉ hè ở Menton. Cô tự hỏi liệu mình có gượng được đến đấy - Greta tự nhủ mùa hè phải thay đổi thứ gì đó thôi - nhưng rồi tàu rít lên trên đường ray và đã dừng lại.
Cô bước xuống ga tàu ở Passy, nơi này không khí có vẻ dịu mát hơn. Một cơn gió nhẹ đưa đến mùi cỏ vừa mới cắt và vài giọt sương từ đài phun nước. Cô nghe thấy tiếng quả bóng tennis đập thình thịch vào sân đất nện và ai đó đang đập bồm bộp vào tấm thảm.
Trước kia, khu nhà là một căn biệt thự xây bằng đá cẩm thạch màu vàng với những chi tiết kiến trúc bằng đồng. Vài vệt dầu nhớt nằm rải rác dọc đường lái xe vào nhà cong cong hình bán nguyệt, một hàng cây hoa hồng được tỉa tót cẩn thận trông như mấy búp len được cuộn chặt. Cửa trước được làm bằng thủy tinh với khung bằng sắt. Phía ngoài là mái hiên với cánh cửa mở rộng, màn cửa bị gió thổi tung. Greta nghe thấy giọng một người phụ nữ cười phá lên, tiếp theo đó là tiếng cười của một người đàn ông.
Anna thuê căn hộ trên tầng hai. Cô ấy phải diễn vở Carmen ba đêm liền tại nhà hát Opera Garnier; sau mỗi buổi diễn, cô dùng bữa khuya với món càng cua lạnh tại nhà hàng Prunier. Gần đây cô bắt đầu thề rằng mình sẽ không bao giờ quay lại Copenhagen. “Nơi đấy quá quy củ với chị,” cô cam đoan với bàn tay đặt trên ngực.
Anna mở cửa. Mái tóc vàng óng của cô được búi chặt trên gáy. Những đường kẻ nâu, nơi giấu mấy lớp mỡ của cô ấy, dường như đã thành vết hằn vĩnh viễn trên cổ. Cô đeo một chiếc nhẫn to bản khảm hồng ngọc được tạo hình như một ngôi sao đang nổ tung. Cô rất thành công trong việc xây dựng tên tuổi của mình trong làng ngôi sao opera; nhiều người đàn ông gầy gò với hốc mắt hõm sâu thường gửi tặng cô những viên đá quý, bánh quy gừng giòn và cả những tấm thiệp viết tay lúc hồi hộp.
Phòng khách chật hẹp, bên trong là một ghế trường kỷ với chân ghế dát vàng kèm gối đệm trang trí với họa tiết kiểu thảm dệt. Chiếc bình hoa thon thả cắm vài cành hoa lili màu vàng cam điểm rằn giống da hổ, nụ hoa còn nổi gân và xanh mướt. Cô hầu gái trong bộ đồng phục màu đen đang phục vụ nước cam và rượu anisette. Một người đàn ông cao kều, trông khá kỳ quặc trong tà áo choàng sẫm màu đang đứng sau cái ghế.
“Đây là Giáo sư Bolk,” Anna giới thiệu.
“Tôi cũng đoán vậy,” Greta đáp lời. “Nhưng ông không thấy nóng sao?”
“Tôi là Giáo sư Alfred Bolk.” Ông ta chìa tay ra. “Không biết vì sao nhưng tôi lúc nào cũng cảm thấy hơi lạnh,” ông ta giải thích, khẽ nhún vai. Đôi mắt xanh biếc trông sâu thẳm và lóe ra ánh vàng. Mái tóc ông ta có màu vàng sậm như chất gỗ thượng hạng, được vuốt gọn ra sau và úp vào cổ. Ông ta đang đeo một chiếc cà vạt lụa màu xanh dương được thắt nút to bản và một chiếc ghim cài áo đính kim cương. Danh thiếp của ông ta được cất trong cái hộp mạ bạc. Giáo sư Alfred Bolk đến từ vùng Dresden, nơi ông đang quản lý Phòng khám Phụ Nữ Thành Phố.
Cô hầu gái rót cho giáo sư Bolk một ly cà phê với đá. “Tôi không chịu được vị chanh,” ông ta vừa giải thích vừa nâng ly. Một luồng gió nhẹ lùa qua cửa hiên, và Greta ngồi cạnh giáo sư trên chiếc ghế sofa. Ông ta khẽ mỉm cười một cách lịch sự, ngồi thẳng lưng. Cô cho rằng mình nên đợi ông ta hỏi trước, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy mình cần phải nói với ai đó về Lili và Einar. “Chuyện là về chồng tôi,” cô bắt đầu kể chuyện.
“Vâng, tôi biết rằng có một cô gái nhỏ tên là Lili.”
Vậy là ông ta biết rõ. Ban đầu Greta chẳng biết nên nói gì. Đúng vậy, biết bắt đầu từ đâu bây giờ? Phải chăng mọi chuyện bắt đầu từ cái ngày cô nhờ anh ướm chân vào đôi giày của Anna bốn năm về trước? Hay là từ lúc khác? “Anh ấy tin rằng sâu thẳm trong tâm hồn anh ấy là một người phụ nữ,” cô tâm sự.
Giáo sư Bolk khẽ rít lên. Ông ta gật đầu nhanh.
“Và thú thật là,” Greta cất giọng, “tôi cũng tin như vậy.” Cô miêu tả những chiếc váy đầm ngắn tay, đôi giày vàng mù tạt và chiếc áo lót được đặt may; cô kể lại những chuyến dạo chơi của Einar dọc cầu Solferino và những đợt tiêu xài tại cửa hiệu Bon Marche trên phố du Bac. Cô cũng nhắc đến Henrik, Hans, một vài người đàn ông khác đã làm trái tim Lili thổn thức và tan vỡ với một thái độ hơi bực tức. Cô nói, “Cô ấy, Lili, đúng là thật xinh đẹp.”
“Những người đàn ông đó... cả anh chàng Hans này nữa... có điều gì tôi nên biết thêm về họ không?”
“Không có.” Cô nhớ đến Hans, vào lúc này anh ấy ắt hẳn đang treo bức chân dung có cây hoa trà trong phòng triển lãm của mình. Chuyện này không xảy ra thường xuyên lắm, nhưng chẳng có gì làm cô thất vọng hơn nếu Hans ghé qua xưởng vẽ và, nhịp nhịp ngón tay trên cằm rồi từ chối bức vẽ của cô. “Không đủ tiêu chuẩn,” anh phê phán như thế khoảng hai, ba lần trong năm, khiến Greta sửng sốt đến mức cứng đơ, và chẳng nhìn thấy hình bóng Hans lướt qua cửa. Thỉnh thoảng, khi thế giới lặng yên, cô tự hỏi nỗi thất vọng làm tim cô tan nát liệu có đáng giá hay không?
Anna là người đầu tiên đề cập đến chuyện tìm bác sĩ. “Liệu anh ấy có nên đến gặp người nào đó không?” vào một ngày kia, Anna khuyên nhủ. Cô ấy và Greta đang đứng trong cửa hiệu bán khung tranh trên con phố gần khách sạn Oscar Wilde. Bên trong cửa hàng đặt hàng đống thùng đựng khung tranh cũ, vài cái nặng hơn một trăm pound. Mấy cái khung đều bụi bặm, làm váy hai người lấm lem. Rồi cô ấy trầm giọng, “Chị lo lắng cho anh ấy.”
“Em đã kể với chị về những chuyện xảy ra với bác sĩ Hexler hồi còn ở Đan Mạch. Em không biết liệu anh ấy có chịu đến gặp bác sĩ lần nữa hay không. Chuyện này có thể làm anh ấy khủng hoảng mất.”
“Chẳng lẽ em không hề thấy lo lắng sao? Nhìn xem anh ấy bệnh tật thế nào? Anh ấy đã ốm đến mức nào? Thỉnh thoảng anh ấy có vẻ như chẳng còn tồn tại nữa.”
Greta nghĩ mãi về chuyện này. Đúng vậy, Einar trông tái nhợt, quầng thâm xanh tím dưới mắt càng ngày càng lan rộng hơn. Làn da anh trở lên gần như trong suốt. Greta biết rõ, nhưng có đúng là chuyện này khiến cô lo lắng hơn hết thảy không? Và chuyện chảy máu cứ đến rồi đi bất chợt suốt bốn năm qua. Cô đã học cách sống chung với anh, với sự biến đổi của anh. Đúng vậy, cứ như Einar không ngừng biến đổi, cứ như những thay đổi này - chuyện chảy máu bí ẩn, đôi má hóp lại, nỗi khát khao không được thỏa mãn - sẽ chẳng bao giờ dừng lại, chẳng bao giờ kết thúc. Nhưng nghĩ xem, ai mà chẳng luôn luôn thay đổi? Chẳng phải mọi người lúc nào cũng thay đổi thành một thứ gì đó mới lạ sao? Trong cái thùng có nắp bị cột chặt, Greta tìm thấy một khung tranh hoàn hảo với đường viền mạ vàng cho bức tranh vẽ Lili mới nhất. “Nhưng nếu chị biết ai đó,” cô nhờ vả Anna, “nếu chị nhớ đến bác sĩ nào đó, có lẽ em nên nói chuyện với anh ấy. Dù sao cũng chẳng hại gì, đúng không nào?”
Giáo sư Bolk lên tiếng, “Tôi cần phải kiểm tra chồng cô.” Chuyện này làm Greta nhớ đến bác sĩ Hexler và cái máy X quang ầm ĩ của ông ta. Cô tự hỏi liệu Einar có để cô dẫn anh đến gặp một tay bác sĩ nào khác hay không. Giáo sư Bolk nhấp một ngụm cà phê, và rút một cuốn sổ tay từ trong túi áo.
“Tôi không nghĩ chồng cô bị điên,” giáo sư mở lời. “Tôi chắc rằng những bác sĩ khác sẽ nói rằng chồng cô mất trí rồi. Nhưng tôi không nghĩ vậy.” Trong phòng khách của Anna có treo một bức tranh vẽ Lili. Bức tranh vẽ cảnh cô ấy ngồi trên băng ghế trong công viên. Phía sau cô ấy là hai người đàn ông đang trò chuyện, trên tay họ là chiếc mũ. Bức tranh treo ngay trên bàn kê sát tường đặt đầy những khung hình bằng bạc chứa hàng đống ảnh của Anna, với bộ tóc giả và trang phục hóa trang đang ôm chầm lấy bạn bè sau những buổi diễn. Greta đã vẽ cảnh công viên vào năm ngoái, khi Lili cứ đến ở tại căn hộ nhỏ được ba tuần rồi lại biến mất suốt sáu tuần sau đó, khi Greta đang càng ngày càng học được cách sống và làm việc mà không có chồng mình. Hồi năm ngoái, khi anh ấy từ chối không nói chuyện với cô ngoại trừ trong bộ dáng của Lili, cô tự nghĩ anh ấy đã điên rồi. Ánh mắt anh ấy thỉnh thoảng lại dại đi: đôi mắt sâu thẳm đến mức tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trong đấy là hình ảnh phản chiếu chính mình.
“Tôi từng gặp một người đàn ông giống anh ta,” Giáo sư Bolk kể. “Một người quản lý tàu điện. Một chàng trai trẻ tuổi, ưa nhìn, thậm chí khá đẹp mã, thanh mảnh, tái nhợt và dĩ nhiên là lanh lợi. Một chàng trai trông rụt rè, nhưng chẳng ai có thể đổ lỗi cho anh ta trong tình huống đó? Anh ta đến gặp tôi, và điều đầu tiên tôi chú ý đến - làm sao mà không chú ý cho được - là ngực anh ta còn lớn hơn mấy cô gái đang trưởng thành. Lúc đến gặp tôi, anh ta đã tự gọi mình là Sieglinde. Đúng là một chuyện lạ lùng. Một ngày nọ anh ta đến bệnh viện yêu cầu được nhập viện. Những bác sĩ khác khăng khăng bảo rằng chúng tôi không thể để một người đàn ông chữa trị tại Phòng khám Phụ Nữ Thành phố được. Họ từ chối khám bệnh cho anh ta. Nhưng tôi đồng ý, và vào một buổi chiều - tôi chắc chẳng thể nào quên được buổi chiều hôm ấy - tôi phát hiện ra anh ta vừa là nam vừa là nữ.
Greta suy ngẫm xem chuyện này thực sự có ý nghĩa gì, nghĩ về cảnh tượng cái thứ kinh hoàng nằm bất động giữa hai chân người đàn ông, như miếng thịt thừa trên người già. “Ông đã nói gì với anh ta?” cô thắc mắc.
Luồng gió nhẹ nâng tấm rèm lên, và văng vẳng tiếng mấy cậu con trai đang chơi tennis; tiếp theo đó là tiếng mẹ bọn trẻ gọi chúng vào nhà.
“Tôi bảo rằng tôi có thể giúp cậu ấy. Tôi nói với cậu ta rằng tôi có thể giúp cậu ta chọn lựa.”
Một phần trong Greta muốn thắc mắc, “Chọn lựa gì cơ?” Cô dường như biết mà cũng chẳng biết câu trả lời là gì. Ngay cả với Greta, người mới đây thường tự nghĩ giá mà Einar có thể chọn lựa được việc anh là ai... ngay cả Greta cũng không tài nào tưởng tượng được phải chọn lựa như thế nào. Cô ngồi trên ghế sofa có chân dát vàng và nghĩ đến Einar, con người mà nếu theo nghĩa nào đó thì chẳng còn tồn tại. Mọi chuyện cứ như có ai đó - chính xác, là một người nào đó - đã chọn lựa thay anh ấy.
“Chuyện gì xảy ra với chàng trai đó?” Anna hỏi.
“Anh ta bảo mình muốn trở thành phụ nữ. Anh ta nói tất cả những gì mình muốn là được một người đàn ông yêu thương. Anh ta sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để đạt được chuyện này. Anh ta đến tận văn phòng tôi trong bộ váy đầm màu xanh lục và chiếc mũ rộng vành. Anh ta mang một chiếc đồng hồ bỏ túi như một người đàn ông, tôi còn nhớ rõ, vì cứ lôi nó ra xem thời gian suốt cuộc hẹn, rồi nói rằng anh ta phải đi thôi vì anh ta đã chia đôi ngày ra hai nửa, buổi sáng là phụ nữ còn buổi chiều là đàn ông.
“Chuyện xảy ra mấy năm rồi, từ khi tôi còn là một bác sĩ phẫu thuật trẻ tuổi. Tôi biết chính xác về mặt kỹ thuật mình phải làm gì với anh ta. Nhưng tôi chưa từng thực hiện ca mổ nào phức tạp như thế cả, lúc đó thì chưa thể. Suốt một tháng trời tôi ở lại vào ban đêm để tra cứu tài liệu y khoa. Tôi chú tâm vào những ca phẫu thuật cắt cụt chi thể, nghiên cứu về những đường khâu vết mổ. Cứ mỗi lần có người phụ nữ nào tại bệnh viện bị cắt bỏ tử cung tại giảng đường phẫu thuật là tôi lại đến quan sát. Sau đó tôi còn nghiên cứu mẫu vật trong phòng thí nghiệm. Cuối cùng một ngày kia, khi đã sẵn sàng, tôi nói với Sieglinde rằng tôi muốn sắp xếp một ca phẫu thuật.
“Anh ta đã sụt cân rất nhiều. Anh ta gầy yếu. Có lẽ anh ta quá sợ hãi chuyện ăn uống. Nhưng anh ta đồng ý để tôi thử nghiệm trên cơ thể mình. Anh ta còn òa khóc khi tôi bảo rằng tôi làm được. Anh ta bảo rằng mình khóc vì có cảm giác như đang giết chết ai đó. “Hy sinh ai đó,” đó là những từ anh ta đã nói.
“Tôi sắp xếp một ca phẫu thuật vào sáng thứ năm. Ca mổ dự định diễn ra tại giảng đường phẫu thuật và sẽ có nhiều người đến xem. Vài bác sĩ từ Bệnh viện Pirna cũng sẽ đến. Tôi biết nếu mình thành công, tôi sẽ làm nên một điều cực kỳ đặc biệt, một điều chưa ai tưởng tượng nổi. Ai có thể nghĩ chuyện này là có khả năng chứ, chuyển đổi một người đàn ông sang phụ nữ? Ai sẽ đánh cược cả sự nghiệp để thử làm một việc nghe như chuyện không tưởng? Đúng vậy, tôi sẵn lòng làm vậy.”
Giáo sư Bolk cởi áo khoác ngoài ra.
“Nhưng rồi sáng sớm thứ năm hôm ấy, y tá đến phòng Sieglinde và phát hiện ra anh ta đã biến mất. Anh ta để lại mọi đồ dùng, từ chiếc mũ rộng vành, đến đồng hồ bỏ túi, chiếc váy đầm màu xanh lục, tất cả mọi thứ. Anh ta đã biến mất.” Giáo sư Bolk uống nốt cà phê còn lại trong ly.
Greta uống hết ly nước chanh, và Anna đứng dậy gọi cô hầu gái (tiếng cô ấy gắt lên “Thêm đồ uống”), rồi Greta chăm chú nhìn vị giáo sư, đầu gối trái vắt trên đầu gối phải. Lần này cô biết mình đã làm đúng; ông ta không phải cùng một dạng với bác sĩ Hexler. Ông ta hiểu rõ sự việc. Ông ta thật giống mình, cô nghĩ thầm. Ông ta thậm chí còn nhìn thấy những chuyện khác. Cô chẳng việc gì phải nghĩ thêm nữa; quyết định này đến với cô như một cú đánh mạnh vào đầu, ánh sáng lóe lên sau đôi mắt cô. Ý nghĩ đó làm cô khẽ nhún nhảy trên ghế trường kỷ. Và Greta, người đã một lần từng suýt tự giết mình và Einar khi lạc tay lái, lao đến bờ vực được điểm xuyết bởi những cây hoa trinh nữ đang oằn mình trên đá, nghĩ rằng: mình phải đưa Lili đến Dresden. Cô ấy và mình phải đi đến đó thôi.