Hai mươi ba
Lili hét lên và tỉnh giấc. Cô chẳng biết mình đã ngủ bao lâu nhưng vẫn cảm nhận được liều thuốc morphin đang chặn ngang não, mí mắt nặng trĩu đến mức không mở nổi.
Tiếng thét cao nghe như thủy tinh vỡ vụn, thậm chí Lili còn biết, nó sẽ xuyên qua hành lang Phòng khám Phụ Nữ Thành Phố Dresden, truyền cảm giác ớn lạnh dọc sống lung mấy cô y tá và phủ lên da bụng căng tròn của những cô gái mang thai. Nửa thân dưới của cô có một vết viêm tấy đau điếng. Nếu đủ sức, Lili chắc sẽ ráng nhấc đầu lên và nhìn xuống vào phần thân giữa của mình để xem liệu có một đám lửa đang bùng cháy ở đó và thiêu đốt từng mảnh xương chậu của mình hay không.
Cô mơ màng cảm giác như mình ngồi dậy trên giường và đang nhìn xuống: Lili bé nhỏ với cơ thể vừa được mài giũa thành hình bởi Giáo sư Bolk, nằm cố định dưới tấm chăn, hai tay dang rộng, để lộ mặt sau của cổ tay xanh xao tái nhợt. Mấy sợi dây bện từ sợi gai dầu Ý cột chặt chân cô, nối với túi cát treo lủng lẳng bên cạnh giường. Có bốn túi cát ở mỗi cạnh, mỗi túi được móc vào một sợi dây dày bắc ngang qua cẳng chân Lili, giữ chúng cố định xuống giường giữa những cơn co giật.
Một cô y tá mà Lili không hề nhận ra chạy vào phòng. Cô y tá có bộ ngực đầy đặn và viền lông tơ quanh miệng la lên, “Tôi giúp gì được cho cô đây?”. Cô đẩy Lili nằm lại xuống gối.
Cứ như tiếng thét thuộc về một người khác. Trong phút chốc, cô nghĩ có lẽ Einar mới là người thét lên: có lẽ hồn ma của anh ấy lại trỗi dậy bên trong cô. Đúng là một ý nghĩ kinh khủng, cô dụi đầu vào gối và nhắm tịt mắt lại. Nhưng cô vẫn thét lên - cô không kiềm chế được - cặp môi nứt nẻ lại còn bong tróc ở khóe môi, và lưỡi cô chẳng khác gì một mảnh thịt mỏng khô rang.
“Chuyện gì không ổn sao?” cô y tá cứ hỏi mãi không thôi. Cô dường như chỉ thoáng lo lắng, cứ như đã từng chứng kiến chuyện này. Cô còn khá trẻ, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền hạt pha lê. Lili nhìn cô y tá, hướng mắt vào cái cổ có nọng gần như che lấp sợi dây chuyền, rồi nghĩ rằng có lẽ trước kia mình đã từng gặp qua cô y tá này. Viền lông tơ trên miệng - nhìn quen quen - và bộ ngực kéo căng phần yếm trên tạp dề. “Cô không được động đậy,” cô y tá dặn dò. “Nó sẽ khiến vết thương nặng thêm đấy. Cố gắng nằm yên nhé.”
Cô y tá đeo mặt nạ cao su màu xanh lên mặt Lili; qua đuôi mắt, Lili có thể nhìn thấy cô ấy đang vặn vòi mở bình chứa khí ether. Đến đây thì Lili nhận ra cô đã từng gặp qua cô y tá này. Cô lờ mờ nhớ ra mình từng la hét rồi thức giấc; và sau đó cô y tá chạy vào, ngực cô bó chặt dưới phần áo yếm trên tạp dề, đung đưa trước mặt Lili khi cô kiểm tra nhiệt độ. Dây buộc trên ống quyển được điều chỉnh, rồi thanh thủy tinh của nhiệt kế trượt xuống bên dưới lưỡi cô. Tất cả những việc này đều đã từng xảy ra trước đó. Chiếc mặt nạ cao su màu xanh hình nón, gọn gàng phủ lên miệng và mũi cô, như thể một trong những nhà máy nằm ở vùng thượng lưu sông Elbe với mấy ống khói lớn phun ra mùi hăng hắc của nhựa đúc và cao su đặc biệt làm ra nó cho cô.
Phải sau đó vài tuần Lili mới bắt đầu đỡ đau, nhưng cuối cùng giáo sư Bolk mới giảm liều ether. Cô y tá, tên là Hannah, gỡ bao cát, trả tự do cho chân Lili. Cặp chân gầy gò xanh xao đến mức cô không thể bước đi trên hành lang, nhưng vẫn đủ sức ngồi dậy khoảng một đến hai giờ vào buổi sáng, trước khi kim tiêm morphin hằng ngày chọt thẳng vào tay cô như cú chích sâu hoắm của loài ong bắp cày.
Cô y tá Hannah đẩy xe đưa Lili xuống phòng đón nắng Wintergarten. Rồi cô để Lili lại đó để nghỉ ngơi, đặt chiếc xe lăn ngay cạnh cửa sổ và chậu cây dương xỉ. Bây giờ là tháng năm, ngoài trời cây đỗ quyên rậm rạp đang bị xoăn lá. Dọc bức tường phòng nghiên cứu của Giáo sư Bolk, trên thảm đất trộn với phân ủ, hoa tulip đang vươn cao về phía mặt trời.
Trên bãi cỏ, hoa bồ công anh bay lả tả, và Lili ngắm nhìn những cô gái mang thai đang ngồi tán gẫu. Ánh mặt trời chiếu lên những cần cổ trắng muốt của các cô gái. Từ cuối đông, phòng khám có thêm người mới. Luôn luôn có những cô gái mới xuất hiện, Lili nghĩ thầm, nhấp một ngụm trà, kéo chăn đắp lên bụng. Bên dưới chiếc váy xanh của phòng khám, dưới lớp gạc và bông băng tẩm iốt, bụng cô vẫn còn chưa khép miệng, chưa khô hẳn và vẫn còn đau buốt. Ursula chẳng còn ở phòng khám nữa và việc này khiến Lili cảm thấy bối rối. Nhưng cô quá mệt mỏi, vật vờ vì thuốc để suy nghĩ sâu xa hơn. Cô đã từng hỏi bà Frau Krebs về Ursula, nhưng bà chỉ sắp xếp lại gối cho Lili và nói, “Đừng lo lắng cho cô ấy. Mọi chuyện đều ổn cả.”
Greta chỉ có thể đến thăm cô vài tiếng vào buổi chiều. Một luật lệ, được đặt ra bởi giáo sư Bolk và thực hiện bởi chất giọng đanh thép của bà Frau Krebs, cấm tất cả khách thăm bệnh vào buổi sáng và buổi tối. Có những lúc mấy cô gái ở phòng khám cảm thấy cô đơn nhưng ít nhất cũng có nhau, như thể bệnh tình và vấn đề của họ được niêm phong bằng tình bạn thắm thiết mà người ngoài không thể hiểu được. Vì vậy hằng ngày, Greta đều đến thăm ngay sau giờ ăn trưa, khi môi Lili đang ngậm một muỗng súp khoai tây, cho đến gần xế chiều, khi bóng chiều kéo dài và đầu Lili đang dựa vào ngực cô.
Lili luôn mong đợi hình bóng Greta bước vào phòng đón nắng Wintergarten có tường làm bằng kính. Thường thì một bó hoa lớn - đầu tiên là hoa trường thọ, sau đó, theo bước chân mùa xuân, là hoa mõm chó, và cuối cùng là hoa mẫu đơn màu hồng - che đi khuôn mặt Greta khi cô bước vào cửa. Lili kiên nhẫn chờ đợi trên chiếc xe lăn làm từ cây liễu gai, lắng nghe tiếng bước chân lộp cộp của Greta trên sàn lát gạch men. Mấy cô gái khác thường xì xào về Greta (“Cô gái người Mỹ cao kều với mái tóc dài óng ả là ai thế nhỉ?”) và mấy lời bàn tán đó - giọng nói trầm bổng của mấy cô gái với bộ ngực ngày nào cũng căng sữa - khiến Lili vui lòng.
“Ngay khi chúng ta đưa chị ra khỏi phòng khám này,” Greta nói, ngồi vào ghế dựa, gác chân lên tấm đệm dài trắng muốt, “Em sẽ dẫn chị về Copenhagen để chị ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.”
Greta đã hứa hẹn việc này từ khi cô đến từ Paris: lên tàu lửa rồi đi phà trở về Đan Mạch; mở cửa căn hộ ở khu nhà Widow House, nơi đã đóng cửa vài năm rồi; sau đó là vui đùa thỏa thích trong phòng thay quần áo ở cửa hàng Fonnesbech.
“Nhưng tại sao chúng ta không thể đi ngay bây giờ?” Lili thắc mắc. Đã năm năm rồi cô và Greta chưa một lần trở lại Copenhagen. Lili chỉ nhớ mang máng hình ảnh lúc Einar đang hướng dẫn nhân viên trên tàu, với tay áo xăn lên tận khuỷu tay, nhẹ tay với thùng hàng đựng những bức tranh chưa đóng khung. Cô nhớ đến cảnh Greta dọn sạch mấy ngăn kéo của tủ quần áo màu xám tro rồi cho tất cả đồ đạc vào một cái rương nhỏ với bản lề bọc da mà Lili chẳng bao giờ thấy lại.
“Chị chưa xong việc ở đây mà,” Greta nhắc nhở Lili.
“Tại sao lại chưa xong?”
“Chỉ cần ít thời gian nữa thôi. Sau đó chúng ta có thể về nhà.” Greta trông mới xinh xắn làm sao, trong chiếc váy họa tiết cùng đôi ủng cao gót, đang thư giãn bên cạnh Lili. Lili biết Greta chưa bao giờ yêu ai nhiều hơn cô. Bây giờ - ngay khi giấy tờ của chính phủ cũng chứng minh cô là Lili Elbe - cô vẫn chắc chắn rằng Greta sẽ không thay đổi. Đây là động lực giúp Lili vượt qua mọi chuyện, vượt qua những đêm cô đơn trong bệnh viện dưới lớp chăn nặng trịch, vượt qua những cơn đau cứ rình rập cô như một tên trộm. Lili luôn thay đổi, nhưng Greta thì không, Greta sẽ không bao giờ thay đổi.
Giáo sư Bolk thỉnh thoảng đến tham gia với Lili và Greta, đứng cạnh họ, chân Greta gác trên ghế tựa, Lili ngồi trên ghế. “Sao ông không ngồi xuống chung với chúng tôi?” Greta hỏi, nhắc lại câu hỏi ba đến bốn lần nhưng giáo sư Bolk chẳng bao giờ dừng lại quá lâu để uống một tách trà mà Lili luôn rót cho ông.
“Có lẽ ca phẫu thuật đã thành công,” một ngày nọ Giáo sư Bolk phán.
“Tại sao ông khẳng định thế?” Greta thắc mắc.
“Nhìn cô ấy mà xem. Chẳng phải cô ấy đang rất khỏe mạnh đó sao?”
“Đúng vậy, nhưng cô ấy đang lo lắng với những việc đã xảy ra,” Greta đứng trước mặt Giáo sư Bolk và nói.
“Cô ấy đang trở thành một quý cô trẻ trung xinh đẹp,” ông khen ngợi.
Lili nhìn hai người, đôi chân của họ chắn trước mặt, làm cô cảm thấy mình như một đứa trẻ.
“Cô ấy đã ở đây ba tháng rồi,” Greta đáp lại. “Cô ấy bắt đầu nghĩ về cuộc sống bên ngoài phòng khám. Cô ấy đang lo lắng về việc đâm đầu vào.”
“Dừng ngay cái kiểu nói chuyện về tôi như thể tôi không có mặt ở đây đi,” Lili cắt ngang. Cô buột miệng cắt ngang trong giận dữ, cứ như thức ăn trào ra khỏi miệng trong mấy ngày đầu vật vờ vì thuốc sau ca phẫu thuật.
“Chúng tôi đâu có,” Greta nói, và quỳ xuống. Sau đó, cô lại nói, “Không, chị nói đúng. Lili, chị cảm thấy thế nào? Nói cho em biết hôm nay chị cảm thấy thế nào?”
“Chị cảm thấy mọi chuyện đều rất tốt trừ cơn đau, nhưng đỡ hơn nhiều rồi. Bà Frau Krebs và cô y tá Hannah đều bảo cơn đau sẽ dịu đi và sau đó chị có thể về nhà.” Lili chồm về phía trước trên chiếc xe lăn làm từ cây liễu gai. Cô chống hai tay và cố đứng dậy.
“Đừng đứng dậy,” Greta bảo. “Trừ khi chị sẵn sàng.”
Lili cố gắng lần nữa, nhưng cánh tay cô không gượng nổi. Cô trở nên trống rỗng, một cô gái như không có tí trọng lượng nào, bị bệnh tật và dao kéo phẫu thuật khoét rỗng. “Chị sẽ đủ sức sớm thôi,” Lili rốt cuộc cũng lên tiếng. “Có lẽ là tuần tới. Chúng tôi sẽ quay về Copenhagen, giáo sư Bolk à. Greta đã kể với ông rằng chúng tôi sẽ trở về Copenhagen chưa?”
“Đấy là những gì tôi hiểu.”
“Chúng tôi sẽ dọn về lại căn hộ cũ ở khu nhà Widow House. Ông phải đến thăm chúng tôi nhé. Ông biết Copenhagen chứ? Nhà chúng tôi có tầm nhìn tuyệt đẹp hướng ra mái vòm của Nhà Hát Hoàng Gia, và chỉ cần mở cửa sổ là ông có thể ngửi thấy mùi cảng biển rồi.”
“Nhưng, Lili,” Greta nói, “Tuần tới thì chị chưa đủ sức rời khỏi đây đâu.”
“Nếu chị vẫn tiếp tục hồi phục thế này thì tại sao không? Ngày mai chị sẽ bắt đầu tập đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi dạo vài bước trong công viên.”
“Cô không nhớ sao, Lili?” Giáo sư Bolk nhắc nhở, ôm tập hồ sơ trước ngực. “Còn một ca phẫu thuật nữa.”
“Ca phẫu thuật khác sao?”
“Chỉ còn một ca phẫu thuật nữa thôi,” Greta đáp lại.
“Ông làm gì nữa? Chẳng phải ông đã hoàn thành tất cả mọi việc rồi sao?” Lili không nói nên lời, nhưng lại thầm nghĩ: Chẳng nhẽ ông chưa hồi phục buồng trứng và cắt bỏ tuyến sinh dục của mình hay sao? Không, cô chẳng bao giờ dám nói thế. Thật nhục nhã làm sao, kể cả với Greta.
“Chỉ cần cuộc phẫu thuật cuối cùng,” Giáo sư Bolk nói. “Để loại bỏ...”
Và Lili - người chẳng già hơn hay trẻ hơn tâm trạng cô hiện giờ, bóng ma của một cô gái không tuổi tác và không lão hóa, với bản tính ngây ngô thời thiếu niên đã xóa sạch vài thập kỷ kinh nghiệm của một người đàn ông khác, người mà mỗi buổi sáng đều lấy tay ôm hai bầu ngực căng phồng như một cô gái bồn chồn mong đợi kỳ kinh nguyệt đầu tiên - nhắm mắt lại vì hổ thẹn. Giáo sư Bolk thông báo với cô rằng dưới kia, bên dưới tấm gạc và lớp bông băng tẩm i-ốt màu nâu giống hệt thứ nước sốt pha loãng mà Einar đã phải chịu đựng suốt thời chiến tranh, ngay trên vết thương còn mới và đang lành, là một phần da thịt từng thuộc về Einar.
“Tất cả những gì tôi cần làm là cắt bỏ và gấp lại.”. Lili không thể tiếp tục nghe hết chi tiết, và thay vào đó, cô nhìn sang Greta, trên đùi cô ấy là cuốn sổ mở rộng. Greta đang phác họa Lili, ngước nhìn cô rồi chúi mũi vào cuốn sổ, và lại ngước lên nhìn cô. Khi ánh mắt Greta gặp ánh mắt Lili, Greta đặt bút xuống và nói, “Cô ấy nói đúng. Ông có thể đẩy nhanh ca phẫu thuật kế tiếp không, Giáo sư Bolk? Chúng ta còn đợi gì nữa?”
“Tôi không nghĩ cô ấy đã sẵn sàng. Cô ấy chưa đủ sức khỏe.”
“Tôi nghĩ cô ấy đủ rồi,” Greta phản bác.
Họ tiếp tục tranh luận, trong khi Lili nhắm mắt và tưởng tượng về Einar hồi còn là một cậu bé đứng trên một tảng đá phủ địa y ngắm nhìn Hans dùng cây vợt tennis của anh đáp lại cú đập bóng. Cô nhớ đến bàn tay ẩm ướt của Henrik đan vào tay mình tại Vũ hội Nghệ thuật. Và ánh mắt nóng bỏng của Carlisle nhìn cô vào một buổi sáng ẩm ướt tại chợ. Và Greta, đôi mắt cô nheo lại vì tập trung khi Lili đứng trên khúc gỗ sơn. “Hãy tiến hành ngay bây giờ đi,” cô thì thào.
Giáo sư Bolk và Greta đều dừng lại. “Cô vừa nói gì?” ông hỏi.
“Làm ơn hãy tiến hành ngay bây giờ đi.”
Ngoài trời, trong khu vườn phía sau, mấy cô gái mới đến, những người mà Lili chẳng nhận ra được, đang gói ghém những cuốn sách, chăn đắp để quay về phòng khám. Hàng liễu rũ quét trên bãi cỏ trong khuôn viên Phòng khám Phụ Nữ Thành Phố, và cách chỗ mấy cô gái không xa là một con thỏ vừa lẩn vào bụi cây lí gai. Dòng chảy trên sông Elbe đang giữ thăng bằng cho mấy chiếc xà lan chở hàng, và bên kia sông, mặt trời chiếu xuống dãy mái nhà bằng đồng ở Dresden, rồi hắt lên mái vòm vĩ đại trông như lấp lánh ánh bạc của nhà thờ Frauenkirche.
Cô nhắm mắt lại và bắt đầu mơ, một lúc nào đó trong tương lai, khi đang băng qua quảng trường Kongens Nytorv, dưới bóng của bức tượng Vua Christian V, người duy nhất trên thế giới dừng lại và nhìm chằm chằm vào cô sẽ là một anh chàng lạ mặt đẹp trai. Trái tim thổn thức của người ấy sẽ khiến anh ta phải nắm lấy bàn tay Lili và bày tỏ tình cảm của mình.
Khi Lili mở mắt ra, cô thấy Greta và giáo sư đang nhìn về cuối phòng đón nắng Wintergarten. Một người đàn ông đang đứng ngay tại khung cửa. Rồi anh bước tới chỗ họ, một bóng hình mờ mờ, áo khoác vắt trên cánh tay. Lili quan sát Greta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó. Cô đang vén tóc ra sau tai. Ngón tay cô vuốt nhẹ vết sẹo trên má. Hai bàn tay chà xát lại với nhau, vòng tay kêu leng keng, và cô cất tiếng, giọng hơi gấp gáp, “Nhìn kìa.” Và tiếp tục, “Đó là Hans.”