Hai mươi chín
Phải đến cuối tháng bảy thì Lili mới tỉnh táo đủ lâu vào ban ngày để nhớ được chuyện gì đó. Gần sáu tuần, cô cứ vật vã tỉnh táo rồi lại chìm vào hôn mê, khạc nhổ nước bọt trong giấc ngủ, còn ổ bụng và vùng giữa hai chân thì không ngừng xuất huyết. Mỗi sáng và tối, bà Frau Krebs sẽ thay lớp băng đắp trên vùng chậu, tháo bỏ lớp băng cũ trông như những mẩu vải nhung hoàng gia trông đỏ thẫm đến chói mắt. Lili nhận thức được lúc bà Frau Krebs thay băng và gạc, cảm giác được mũi tiêm morphin mà cô mong chờ, với mặt nạ cao su chứa khí ether áp lên mặt suốt nhiều ngày. Lili biết có ai đó vừa đắp một miếng vải ẩm lên trán mình, rồi lại đổi miếng khác khi miếng kia nóng lên.
Có vài đêm, cô tỉnh dậy rồi nhận ra Carlisle đang ngủ gục trên cái ghế đặt trong góc, đầu đặt trên gối tựa, miệng thì há to. Cô không muốn đánh thức Carlisle vì anh đã tốt bụng đến mức dành cả đêm bên cạnh cô. Cô tự nhủ rằng hãy để anh ấy nghỉ ngơi; sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Carlisle, gương mặt anh ấy lúc ngủ hơi bóng lên, mấy ngón tay níu lấy đai vải cố định gối tựa vào lưng ghế. Cô muốn anh ấy ngủ yên đêm nay, rồi cô nhìn lồng ngực anh ấy nhấp nhô lên xuống, sau đó nhớ đến ngày cả hai bên nhau trước ca phẫu thuật cuối cùng. Carlisle đưa cô đến bãi cát bên dòng sông Elbe, nơi hai người bơi theo dòng nước rồi quấn chăn tắm nắng. “Em sẽ trở thành một người mẹ tốt đấy,” Carlisle nói. Và Lili tự hỏi vì sao anh ấy, chứ không phải Greta, mới là người dễ dàng tưởng tượng ra chuyện đó. Lúc nhắm mắt lại, Lili thỉnh thoảng còn tưởng như mình ngửi thấy mùi phấn rôm trên người em bé còn quấn tã. Cô như có như không cảm nhận được sức nặng của đứa bé trong tay mình. Cô kể với Carlisle chuyện đó và anh ấy cũng phụ họa: “Anh cũng cảm thấy vậy.”
Trên bờ sông, Carlisle vuốt dọc cánh tay để phủi bớt nước đọng. Mái tóc ướt rượt dán sát quanh gương mặt, rồi anh bảo: “Điều này đúng là khó chấp nhận với Greta.”
Tàu du lịch chạy bằng động cơ hơi nước khạc ra một luồng khí thải đen ngòm, và Lili mân mê viền chăn đắp, rồi luồn vào đó vài lá cỏ. “Anh chắc là cô ấy luôn nhớ đến Einar theo cách này hay cách khác,” Carlisle trầm ngâm.
“Em hiểu chứ.” Mỗi khi đề cập đến Einar, cơ thể cô lại tràn ngập một cảm giác quái lạ: giống như có một hồn ma vừa xuyên qua người. “Anh nghĩ cô ấy có đến thăm em không?”
“Đến đây, đến Dresden sao? Có thể chứ. Anh không thấy lý do nào để không đến cả.”
Lili xoay người qua một bên và dõi mắt nhìn theo cột khói đen ngòm bay tứ tung. “Vậy anh viết thư cho cô ấy nhé? Sau ca phẫu thuật?”
Vài ngày sau ca phẫu thuật, khi cơn sốt của Lili đã ổn định, Carlisle viết thư cho Greta. Nhưng cô không hề trả lời. Anh lại viết một bức thư nữa mà vẫn không có hồi âm. Anh gọi điện nhưng chỉ nghe được một hồi chuông bé xíu kéo dài vô tận. Bức điện báo không gửi được. Phải điện báo cho ngân hàng Landmandsbanken thì anh mới biết hóa ra Greta đã quay về California.
Lúc này, giữa đêm khuya, Lili không muốn quấy rầy giấc ngủ của Carlisle, nhưng cô không tài nào im lặng được. Cơn đau lại tái phát, và cô phải siết chặt mép chăn đắp, cào cấu nó trong sợ hãi. Cô cố tập trung vào ngọn đèn gắn trên trần nhà, cắn môi, nhưng không lâu sau đó, cơn đau lan ra khắp cơ thể nên cô phải la hét van xin một mũi tiêm morphin. Cô nài nỉ được ngửi ether. Cô khóc thút thít đòi mấy viên thuốc có chứa cocain. Carlisle bắt đầu cựa mình, ngước mặt lên; trong phút chốc anh nhìn chằm chằm vào cô, mi mắt hấp háy, và Lili biết anh ấy đang cố gắng nhận thức mình đang ở đâu. Nhưng rồi anh cũng tỉnh giấc và chạy đi tìm y tá trực đêm chắc đang ngủ say trong văn phòng. Trong vòng một phút sau, mặt nạ khí ether lập tức chụp lên mũi và miệng Lili, sau đó cô thiếp đi suốt nửa đêm còn lại.
“Hôm nay cô khỏe hơn chút nào không?” Giáo sư Bolk hỏi han lúc thăm bệnh vào buổi sáng.
“Có lẽ là khỏe hơn một ít rồi,” Lili cố thều thào.
“Cơn đau có giảm bớt hay không?”
“Một ít,” Lili trả lời, mặc dù đó không phải là sự thật. Cô vẫn gượng ngồi dậy trên giường. Khi giáo sư bước vào phòng, cô sẽ lo lắng về diện mạo của bản thân; giá mà ông ấy gõ cửa rồi cho cô chút cơ hội để thoa son màu san hô và phấn hồng Rouge Fin de Theatre. Son phấn đều được đặt trên bàn, trong chiếc hộp bánh quy nhỏ ngay trong tầm với của cô. Cô thầm nghĩ chắc mình trông nhếch nhác lắm, còn giáo sư, trông cực kỳ đẹp trai trong tà áo choàng phòng thí nghiệm thẳng thớm, đang lướt qua xấp giấy tờ trong tập hồ sơ.
“Ngày mai chúng ta thử giúp cô tập đi nhé,” giáo sư đề nghị.
“Vâng, nếu ngày mai tôi vẫn chưa sẵn sàng thì chắc là ngày mốt sẽ ổn thôi,” Lili đáp. “Có lẽ ngày mốt là tốt nhất.”
“Tôi có thể giúp cô được việc gì không?”
“Ông đã làm rất nhiều việc cho tôi rồi,” Lili đáp lại.
Giáo sư Bolk quay người rời đi, nhưng sau đó Lili ép mình phải hỏi cho bằng được việc cô muốn biết nhất: “Henrik đang chờ tôi ở New York. Ông có cho rằng tôi sẽ đến được New York vào tháng chín không?”
“Chắc chắn rồi.”
Khi đảm bảo như vậy, chất giọng của giáo sư giống như bàn tay đặt lên vai cô. Rồi cô ngủ thiếp đi, không mơ mộng về điều gì cụ thể, nhưng cô biết đại khái mọi chuyện đâu sẽ vào đó.
Thỉnh thoảng cô nghe được giáo sư và Carlisle trò chuyện bên ngoài phòng mình. “Ông có thể nói gì cho tôi biết?” Carlisle dò hỏi.
“Không có gì nhiều. Hôm nay cô ấy có vẻ như vẫn thế. Tôi sẽ cố gắng khiến tình trạng của cô ấy càng ngày càng ổn định hơn.”
“Chúng ta có nên làm gì cho cô ấy không?”
“Cứ để cô ấy ngủ. Cô ấy cần nghỉ ngơi.”
Lili lại nghiêng người qua một bên và ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn nghe lời yêu cầu của giáo sư. Nếu cô biết chắc điều gì, thì đó là giáo sư luôn đúng.
Một ngày nọ, giọng nói vang lên giữa hành lang khiến cô tỉnh giấc. Giọng nói này nghe rất quen, chất giọng sang sảng như đồng vang đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy. “Ông ta đang làm gì cho cô ấy?” Lili nghe Anna thắc mắc. “Chẳng phải ông ta có ý tưởng gì khác sao?”
“Chỉ mấy ngày vừa rồi ông ta mới bắt đầu lo lắng,” Carlisle càu nhàu. “Ngày hôm qua ông ta mới thừa nhận lẽ ra hiện tượng nhiễm trùng phải chấm dứt rồi mới phải.” “Chúng ta có thể làm gì được không?”
“Tôi cứ băn khoăn mãi. Bolk nói chẳng làm gì khác được.” “Cô ấy có phản ứng gì không?”
Sau đó, trong hành lang vang lên tiếng va chạm giữa hai chiếc xe đẩy, và Lili chẳng nghe được giọng hai người, vì bà Frau Krebs đang lên giọng dạy bảo một cô y tá phải cẩn thận hơn.
“Cấy ghép không thành công,” Carlisle kể. “Ông ta phải cắt bỏ tử cung.” Sau đó anh hỏi, “Cô sẽ ở đây bao lâu?” “Một tuần. Tôi có hai buổi biểu diễn vở Carmens tại nhà hát Operhaus.”
“Vâng, tôi biết. Trước ca phẫu thuật, Lili và tôi có ra ngoài đi dạo nên cô ấy trông thấy tờ áp phích quảng cáo. Cô ấy biết cô sẽ đến đây vào cuối mùa hè. Cô ấy vẫn luôn mong đợi cô đến đây.”
“Còn việc kết hôn nữa chứ.”
“Cô nghe Greta nói sao?” Carlisle hỏi.
“Cô ấy viết thư cho tôi. Lúc này cô ấy chắc là đang ở Pasadena. Ôn định rồi. Anh biết về chuyện của cô ấy và Hans chứ?”
“Giờ này tôi lẽ ra đã quay về đó một mình,” Carlisle trả lời.
Lili không nghe thấy Anna nói gì sau đó. Cô tự hỏi liệu Anna đã bước vào phòng hay chưa. Cô tưởng tượng cảnh Anna chạy ào qua cửa rồi kéo tấm rèm màu vàng ra. Cô ấy mặc một chiếc áo lụa dáng dài quá hông có đính hạt quanh cổ và một chiếc khăn turban đồng màu quấn quanh đầu. Đôi môi đỏ như máu, và Lili có thể tưởng tượng ra dấu son môi cô ấy để lại trên má mình. Lili muốn gọi thật to, “Anna!”, rồi khóc thút thít và nghẹn ngào lên tiếng: “Anna, chị sẽ bước vào phòng và nói xin chào chứ?” Nhưng cổ họng Lili khô khốc, và cô không tài nào mở miệng để thốt ra dù chỉ một lời. Tất cả những gì cô có thể làm được là xoay đầu nhìn về phía cửa.
“Chẳng lẽ tình hình nghiêm trọng vậy sao?” giọng Anna văng vẳng khắp hành lang.
“Tôi e là Bolk chưa hề hé lộ thông tin về việc phải làm gì tiếp theo.”
Sau đó hai người lại im bặt, và Lili vẫn nằm bẹp trên giường, bất động, ngoại trừ tiếng tim đập chầm chậm. Carlisle và Anna đi đâu mất rồi?
“Cô ấy đang ngủ sao?” Anna rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Đúng vậy. Cô ấy đang chịu đựng khoảng thời gian giữa hai liều morphin vào đầu giờ chiều. Cô có thể đến vào ngày mai sau giờ ăn trưa được không?” Carlisle giải thích.
“Nhưng thò đầu vào nhìn cô ấy đi. Để tôi có thể kể với cô ấy rằng cô đã đến đây.”
Lili nghe tiếng cửa mở răng rắc. Cô có thể cảm nhận được một người vừa bước vào phòng - nhờ vào không khí khẽ xáo động và nhiệt độ thoáng thay đổi. Mùi nước hoa của Anna lan đến giường Lili. Cô nhận ra mùi này giống hệt mùi nước hoa trong cửa hiệu Fonnesbech. Nó là một lọ bé xíu với quả tua rua đan bằng lưới vàng, nhưng Lili không tài nào nhớ được tên gọi. Eau-de-Provence hay đại loại thế. Hay là La Fille du Provence nhỉ? Cô không chắc, và cũng không thể mở mắt ra chào hỏi Anna. Cô không nói được gì, không nhìn thấy gì, cũng không tài nào vẫy tay chào. Rồi Lili cảm giác được Carlisle và Anna đang ở bên giường cô, nhưng lại không làm gì được để nói cho hai người biết rằng cô biết họ đang đứng đó.
Ngày hôm sau, sau bữa trưa, Carlisle và Anna đỡ Lili lên chiếc xe lăn bằng liễu gai. “Trời đẹp đến mức không thể nào mà không ra ngoài được,” anh xuýt xoa khi quấn chăn quanh người cô. Anna trùm tấm khăn choàng màu đỏ tía quanh đầu Lili, rồi thắt khăn turban cùng màu với khăn của mình lên đầu Lili. Sau đó hai người đẩy Lili ra khu vườn phía sau phòng khám, để cô ngồi bên bụi lý gai. “Em có thích ánh mặt trời không, Lili?” Anna hỏi. “Em có thích ra đây ngồi một lúc không?”
Vài cô gái khác đang ngồi trên thảm cỏ. Hôm nay là Chủ Nhật, và nhiều khách đến thăm còn mang đến cho các cô gái mấy tờ tạp chí và hộp sô-cô-la. Người phụ nữ mặc váy đầm chấm bi xếp li vừa tặng cho cô gái kia sô-cô- la bọc trong giấy vàng mua từ cửa hàng trên đại lộ Unter den Linden.
Lili nhìn thấy bà Frau Krebs đang đứng trong phòng đón nắng Wintergarten, quan sát thảm cỏ, rồi ngắm mấy cô gái và dòng sông Elbe uốn lượn bên dưới. Nhìn từ xa, bà ấy trông bé xíu chẳng khác gì một đứa trẻ. Sau đó bà ấy biến mất. Chiều hôm nay bà Frau Krebs được nghỉ, và tất cả mấy cô gái đều bàn tán về việc bà ấy sẽ làm gì lúc rảnh rỗi, mặc dù sự thật là bà đang tiến thẳng ra vườn với cái cuốc trong tay.
“Chúng ta đi dạo một vòng được không?” Carlisle đề nghị, thả tay khỏi phanh rồi đẩy Lili dọc theo thảm cỏ đầy sỏi. Có vài hang thỏ mấp mô làm bánh xe nhảy chồm lên, và bất chấp cảm giác đau điếng mỗi khi xe nảy lên, Lili vẫn không kìm được ý nghĩ giá mà được đi dạo bên ngoài khuôn viên phòng khám với Carlisle và Anna thì thật là vui biết bao. “Chúng ta dạo dọc sông Elbe được không?” Lili đề nghị khi cô thấy Carlisle đẩy cô ra xa khỏi con đường đất dẫn ra sông.
“Chúng ta sẽ đến đó,” Anna trả lời, sau đó hai người đẩy Lili băng qua hàng liễu rũ thướt tha. Họ đẩy xe rất nhanh, và Lili phải níu chặt lấy tay vịn mỗi khi xe cán qua rễ cây và đá cuội. “Anh định đưa em ra ngoài một lúc,” Carlisle nói.
“Nhưng em không được phép ra ngoài,” Lili đáp. “Chuyện này trái với quy định. Biết giải thích bà Frau Krebs thế nào đây?”
“Không ai biết đâu,” Anna trấn an. “Hơn nữa, em là phụ nữ trưởng thành. Tại sao em không được rời đi nếu em muốn?” Không lâu sau đó, họ đã tiến ra khỏi cánh cổng phòng khám và bước xuống phố. Carlisle và Anna đẩy cô dạo quanh mấy khu nhà gần đó, băng qua vài căn biệt thự giấu mình sau tường gạch cao ngất có mái vòm sắt nhọn hoắt. Ánh nắng thật ấm áp nhưng một luồng gió thổi dọc con đường, để lộ mặt dưới của lá cây du. Lili loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông tàu điện vọng lại từ xa.
“Hai người có nghĩ họ sẽ nhớ em không?” cô tò mò.
“Nếu nhớ thì sao,” và Carlisle - gương mặt anh nhíu lại khi tập trung, cách anh vung vẫy tay trong không khí - lại một lần nữa khiến Lili nhớ đến Greta. Cứ như Lili nghe được tiếng trang sức bạc leng keng đâu đây. Cô mang máng nhớ đến - giống như một câu chuyện mà cô từng nghe ai đó kể - cảnh tượng Greta kéo tay Einar luồn lách dọc con phố Kronprincessegade. Lili nhớ được hơi ấm toát ra từ bàn tay Greta nắm lấy tay cô, cảm giác vòng tay bằng bạc lướt qua mấy ngón tay.
Rồi chẳng mấy chốc Lili, Carlisle và Anna đã băng qua cầu Augustusbrủcke. Trước mắt Lili là toàn cảnh thành phố Dresden: nhà hát Opernhaus, nhà thờ Catholic Hofkirce, Học viện Mỹ thuật xây theo phong cách Ý, và mái vòm đang lơ lửng phía trên nhà thờ Frauenkirch. Họ đến quảng trường Schloplatz rồi dừng chân dưới Lầu Brủhlsche. Người đàn ông bên chiếc xe đẩy đang bán xúc xích Đức nhét trong bánh kẹp và rót vài ly rượu táo. Chuyện làm ăn có vẻ khấm khá, một hàng tám hay mười người gì đó đang chờ đợi, khuôn mặt họ ửng hồng trong nắng. “Mùi thơm không, Lili?” Carlisle hỏi khi đang đẩy Lili lên mấy bậc thang.
Bốn mươi mốt bậc thang dẫn lên lầu ngắm cảnh, nơi dòng người tản bộ vào Chủ Nhật đang tụ tập, dựa mình vào lan can. Mấy bậc thang được trang trí bởi những đồng Schilling bằng đồng tượng trưng cho Sáng, Trưa, Chiều và Tối. Trên từng bậc thang phủ một lớp cát mịn, và từ dưới chân lầu, Lili ngắm người phụ nữ trong tà váy dài màu vàng cùng với chiếc mũ rơm leo lên từng bậc thang, khoác tay vào người đàn ông. “Nhưng làm sao chúng ta lên được phía trên?” Lili thắc mắc.
“Đừng lo,” Carlisle đáp, xoay ghế ngồi của cô lại. Rồi anh thử nhấc xe lên bậc thang đầu tiên.
“Nhưng chân anh thì sao,” Lili lo lắng.
“Anh không sao hết,” Carlisle trấn an.
“Còn lưng anh nữa đấy?”
“Greta chưa từng kể với em về xương sống kiểu Tây của tụi anh sao?”
Và cứ thế, Carlisle bắt đầu kéo Lili lên từng bậc thang. Lili biết anh ấy chưa bao giờ đổ lỗi cho Greta vì cái chân què quặt dù chỉ một lần. Mỗi lần xe nảy lên, Lili lại thấy đau điếng, và Anna đưa tay cho Lili siết lấy thật chặt.
Từ lầu ngắm cảnh, nhìn qua sông Elbe là thấy được Cung điện Nhật Bản và bờ sông bên hữu. Tàu thuyền qua lại trên sông hết sức tấp nập, từ tàu gắn guồng đạp nước, đến tàu chở than đá, thuyền đáy bằng đầu rồng, và còn có cả thuyền nhỏ thuê theo ngày. Carlisle khóa phanh ghế ngồi của Lili vào khoảng trống giữa hai băng ghế, ngay dưới bóng cây dương được cắt tỉa vuông vức trồng cạnh lan can. Carlisle và Anna đứng hai bên Lili. Lili cảm nhận được bàn tay hai người đỡ sau lưng ghế. Vài cặp tình nhân trẻ tuổi đang đứng trên lầu, tay trong tay, mấy chàng trai tặng bạn gái vài túi kẹo vị nho mua từ người bán hàng rong đẩy xe. Bên bãi cát nơi cỏ mọc um tùm bên kia sông Elbe, bốn cậu bé đang thả một con diều đuôi vải màu trắng.
“Nhìn xem diều bay cao chưa kìa!” Anna chỉ vào bọn nhóc. “Chắc là cao hơn thành phố nữa.”
“Chị có nghĩ bọn nhóc sẽ đánh mất con diều không?” Lili hỏi.
“Em có muốn một con diều không, Lili?” Anna đáp. “Ngày mai bọn chị sẽ mang đến cho em một con diều nếu em thích.”
“Người ta gọi nơi này là gì nhỉ?” Carlisle lẩm bẩm. “Ban công hướng ra châu Âu à?”
Họ im lặng một lúc lâu, sau đó Carlisle đề nghị, “Anh sẽ mua một phần xúc xích Đức từ người đàn ông kia. Em có đói bụng không, Lili? Anh mua gì cho em nhé?”
Cô không hề đói bụng; cô chẳng còn ăn uống được gì nhiều, tất nhiên là Carlisle biết vậy. Lili cố gắng thều thào, “Không cần đâu, cảm ơn anh,” nhưng không nói thành lời.
“Em có phiền không nếu bọn chị rời khỏi đây vài phút để tìm ông bán xúc xích?” Anna hỏi. “Bọn chị không rời đi lâu hơn một hay hai phút đâu.”
Lili gật đầu, tiếng giày Carlisle và Anna nghiến lên sỏi trôi xa dần. Lili nhắm mắt lại. Ban công hướng ra toàn bộ thế giới, cô thầm nghĩ. Hướng ra toàn bộ thế giới của mình. Cô cảm nhận được ánh nắng chiếu trên mi mắt. Cô nghe đôi tình nhân ngồi trên băng ghế đang nhai kẹo. Xa xa là tiếng nước vỗ vào mạn tàu. Tiếng tàu điện vang lên, sau đó là tiếng chuông nhà thờ. Và chỉ lần này, Lili mới thôi suy nghĩ đến quá khứ hai mặt mù mờ trong sương khói cũng như hứa hẹn về tương lai. Việc cô đã từng là ai, hay cô trở thành người như thế nào, giờ chẳng còn quan trọng. Cô chính là quý cô Lili Elbe. Cô gái Đan Mạch đang sống tại thành phố Dresden. Quý cô trẻ tuổi đang ra ngoài dạo chơi cùng bạn bè vào buổi chiều. Cô ấy có người bạn thân thiết nhất đang ở xa tận California, đột nhiên bỏ lại Lili một thân một mình. Cô nhớ đến từng người - Henrik, Anna, Carlisle, Hans, Greta. Từng người một, bằng tác động riêng của mỗi người, đều phải gánh một phần trách nhiệm cho sự xuất hiện của Lili Elbe. Bây giờ thì cô đã hiểu Greta có ý gì: phần còn lại, Lili phải một mình trải nghiệm thôi.
Khi mở mắt, Lili nhận ra Carlisle và Anna vẫn chưa quay lại. Cô không hề lo lắng; hai người sẽ quay lại vì cô. Họ sẽ nhìn thấy cô ngồi trên ghế. Bên kia bờ sông, bọn nhóc vẫn đang chạy nhảy và chỉ tay lên bầu trời. Con diều của bọn nhóc vẫn bay lên cao mãi, vượt qua hàng liễu, cao hơn cả cầu Augustusbrủcke. Cánh diều bay cao vút trên dòng sông Elbe, con diều hình thoi làm từ vải vụn vươn lên xa mãi, nổi bật dưới ánh mặt trời, kéo căng sợi dây cuộn. Rồi sợi dây đứt, và cánh diều được tự do. Lili tưởng như mình nghe được tiếng mấy cậu bé hào hứng rít lên hòa với tiếng gió thổi nhẹ, nhưng chuyện này là không thể; tiếng rít ở quá xa. Nhưng cô rõ ràng nghe thấy tiếng hét lên nghèn nghẹt đâu đây; tiếng hét phát ra từ đâu vậy? Mấy cậu bé vẫn nhảy tưng tưng trên bãi cỏ. Cậu bé cầm dây diều nhận một cú đấm từ một cậu bạn. Và trên đầu bọn nhóc, cánh diều rung lên phần phật trong gió, sà xuống như một con dơi bạch tạng, như một hồn ma, bay lên cao, cao mãi, rồi rơi xuống, sau đó lại bay lên, băng qua dòng sông Elbe, hướng về phía cô.