← Quay lại trang sách

Bốn mươi ba -

Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,

Tôi có ba đứa con nhỏ, và cuộc đời tôi từ sáng sớm đến tối mịt chỉ toàn chuyện lo lắng cho chúng. Mặc dù tôi yêu chúng rất nhiều, tôi cảm thấy mình như bị tống vào nhà thương điên vì những cuộc cãi vã của chúng. Làm sao tôi bảo chúng chấm dứt được đây?

Bà Đau Đầu

Bà Đau Đầu thân mến,

Hãy chuyển hướng năng lượng của chúng vào một mục tiêu chung, như nuôi dưỡng vườn cây, biện pháp này sẽ đơm hoa kết trái theo nhiều cách. Lũ bò thả rông sẽ giẫm nát cánh đồng, nhưng khi cùng được đóng ách, chúng có thể cày bừa trên chính cánh đồng ấy.

Thương mến,

Quý cô Ngọt ngào

Merrit dẫn chúng tôi xuyên qua một vũng lầy ầm ĩ toàn người, ngựa, mồ hôi và nỗi sợ. Cuộc đua còn chưa bắt đầu. “Thorne đúng là gã ngu.”

“Cảm ơn anh. Tôi không biết mình sẽ phải làm sao.”

Anh ta trao cho tôi một nụ cười mím chặt. “Cứ cố gắng, như cô vẫn làm đấy, Jo.”

Tôi cố dò tìm trên gương mặt Merritt dấu hiệu cho thấy anh ta đã biết mối quan hệ thực sự của chúng tôi, nhưng chỉ có bóng tàn của nụ cười, vẻ mặt vô hồn với cặp mắt xám xanh thừa hưởng từ người mẹ, và một bên lông mày hơi nhíu, như thể bị quá nhiều nghĩ suy níu lấy. Tôi khóc than cho người vốn có thể trở thành anh trai tôi, chẳng hiểu vì sao, cảm thấy một nỗi mất mát chưa bao giờ xảy đến.

Tôi ngạc nhiên khi thấy Joseph Porter bé nhỏ đang đứng nghiêm trang khi Merritt và tôi bước tới, chiếc mũ phớt trông cực kỳ gai góc.

“Joseph sẽ dẫn ngựa của cô vào hàng khi đến giờ. Chúc may mắn, Jo. Nếu cuộc đua tính chiến thắng dựa trên đầu óc tháo vát chứ không phải tốc độ, tôi sẽ đánh cược vào cô.” Anh ta nghiêng mình, và rồi Merritt Payne rời đi.

“Chào buổi sáng, Joseph. Thả lỏng đi. Tôi không nghĩ sẽ gặp cậu.”

“Tôi cũng thế. Già Gin trả cho tôi mười xu để phục vụ ông ấy.”

“Ông ấy không khỏe. Tôi đi thay.”

Rất nhanh nhẹn, Joseph dẫn Khoai Lang tới máng nước. Khi cô nàng giải tỏa cơn khát, cậu tháo yên ngựa ra. Cậu giũ giũ bộ yên lụa rất tương xứng với biểu ngữ hình cúc vạn thọ của hội tán thành mở rộng quyền bầu cử, thêu con số 13. “Rất tiếc về con số này; không biết có ích gì không, nhưng mẹ tôi nói số mười ba không xui xẻo nếu cô đâm xuyên qua nó, nên tôi đã làm cái này cho cô.” Cậu chỉ cho tôi xem một vệt ẩm ướt nằm giữa số 1 và số 3.

“Ôi, cảm ơn cậu.”

“Nhưng đừng quá kỳ vọng, bởi cô sẽ phải vượt khoảng cách xa nhất vì ở làn ngoài cùng.”

Lợi thế bốc hơi, xương sống tôi co lại như thể cây đàn Concertina bẹp dúm. Tôi chỉ mong con Đạo Tặc là số 12. “Còn gì tôi cần biết nữa không?”

“Tránh xa số 4 và số 6. Kỵ sĩ của chúng không có vẻ tử tế lắm. Họ có cặp mắt đầy toan tính, nhìn rất thô tục và không ngại giành lấy những gì không phải của mình.”

Số 4 là con ngựa đầu hình đe. Joseph hất đầu về phía số 6, một con ngựa màu hạt dẻ với gã kỵ sĩ mặc áo có ống tay hình bàn cờ, hơi đứng xoay lưng hướng về phía tôi, đang rúc đầu vào một tán cây. Nước bắt đầu chảy thành dòng xuống thân cây, tôi vội vàng rời mắt đi.

Tôi thật hy vọng anh ta sẽ nhớ cảm tạ cái cây khi xong việc. Len lỏi qua đám đông, tôi quan sát cẩn thận đối thủ, mặc dù chỉ đang tìm kiếm con ngựa khoang lông trắng với bộ bờm và cái đuôi đen đặc biệt. Đám đàn ông quắc mắt khi nhìn thấy tôi, hoặc công khai cười cợt; tôi không biết phản ứng nào tệ hơn nữa. Người ta chỉ hếch mũi, chằm chằm nhìn thẳng vào tôi. Rõ ràng, tôi không phải mối đe dọa với họ, nhưng có lẽ là một lợi thế dành cho họ. Mối đe dọa lớn nhất là những ai chúng ta không công nhận.

Đường nét nghiêng quen thuộc trong chiếc mũ phong cách lính ngự lâm và chiếc áo khoác buổi sáng màu than hiện ra từ một căn chuồng. Tôi nên tập trung vào con ngựa anh ta đang dắt, nhưng ngài Q thu hút sự chú ý theo cách mà Billy Riggs không bao giờ mơ bắt chước được, không chỉ vì bộ dạng hay trang phục phô trương. Ngài Q bước đi với tư thế đẹp mắt có lẽ nhờ luyện tập, vai duỗi ra sau, đầu ngẩng cao quan sát. Nước da màu ô liu của anh ta trông như được tạo thành từ xà phòng, hai bên tóc mai chắc chắn phải được tạo hình bằng thước kẻ. Khiếm khuyết duy nhất là một khúc lượn trên đôi môi đầy của anh ta, tựa như vết xước trên mặt gương, không lộ rõ ở mọi góc độ. Nhưng một khi đã biết, thì thật khó mà quên được.

Có cảm giác chua chát nào đó phủ trên lưỡi tôi. Cả hai chúng tôi đều có mặt ở đây nhờ mối quan hệ cá nhân, nhưng quan hệ của tôi không đánh đổi bằng trái tim nhân loại - đặc biệt là, trái tim của Caroline. Anh ta chỉ lợi dụng cô để cho ngựa của mình lọt vào cuộc đua.

Số 9 được thêu trên tấm phủ yên của Đạo Tặc. Anh ta không phải số 12 như tôi hy vọng, nhưng ít ra cũng không phải số 1. Mọi cảm giác nhẹ nhõm tôi từng có bốc hơi hết sạch khi một gã đàn ông nhỏ thó mặc đồ lụa xanh lục cầm cương dắt Đạo Tặc. Đó chính là gã lùn đã liếc ánh mắt khả ố nhìn tôi ở hiên nhà thổ của Billy Riggs. Ánh mắt trơ tráo của hắn mò mẫm trong ánh mắt tôi, hắn cũng nhận ra tôi. Hóa ra, đây chính là gã đàn ông mà Billy tống cổ vì đối xử tàn tệ với phụ nữ. Hèn hạ đến từ mọi góc độ, và ngồi trên lưng ngựa cũng chẳng thay đổi được chút nào.

Tôi vội trở lại chỗ Joseph và Khoai Lang, cổ áo tôi dinh dính. Mọi sự tự tin tôi từng cảm thấy khi rời Già Gin trút cạn từ đôi bốt cưỡi ngựa xuống nền đất khô khốc.

Ai đó hô lên “Vào hàng!”; rồi đám người ngựa hỗn loạn bắt đầu từ từ vào vị trí. Kỵ sĩ ngồi lên lưng ngựa, người giữ ngựa đứng cạnh dây cương. Những con ngựa đồng hành dịu xuống trên đường tới vòng đua. Tôi trèo lên lưng Khoai Lang, hơi ấm kiên định của cô nàng khiến trái tim đang kích động của tôi bình tĩnh lại.

Một kỵ sĩ da đen với nụ cười nhẹ nhàng hướng con ngựa lông lang vạm vỡ về phía chúng tôi. “Ben Abner, còn đây là con Sunday Surprise.” Ông ta nói liến thoắng với tốc độ như thể đang cố bắt kịp một chuyến tàu. “Ông Buxbaum dặn tôi tới chào hỏi. Đường đua hôm nay nhanh thôi, nhưng có đôi chỗ khá khó. Cứ tung vó ngựa, đừng để kẻ khác ngăn cản tự do của cô.”

“Rất vui khi được gặp ông, ông Abner, và cảm ơn ông, tôi sẽ cố gắng,” tôi đáp như thể tôi hiểu những gì ông ta đang nói.

Ông ta kéo vành mũ rồi chậc lưỡi.

Joseph dõi theo cặp người-ngựa rời đi, miệng cậu hé mở. “Sunday Surprise là con tôi đặt cược đấy. Nó là số 2, một vị trí tốt. Làn số 2 hầu hết đều thắng.” Khoai Lang cố húc rơi chiếc mũ của Joseph, nhưng cậu né đi. “Đừng phá phách, cô nàng này.” Cầm dây cương dắt ngựa dẫn Khoai Lang đi, cậu đưa chúng tôi tới cuối hàng. Gã lùn tục tĩu loay hoay trên lưng Đạo Tặc và phô ra trước mặt tôi cái hàm hô xấu xí, chắc hắn có thể cạp hồ đào mà không cần há miệng. Tôi làm ra vẻ phớt lờ hắn.

Một con ngựa to lớn như con Đạo Tặc sẽ lao như đá tảng lăn xuống triền dốc. Một khi nó bắt đầu, sẽ không gì có thể ngăn bước đà của nó. Chúng tôi sẽ phải bứt phá càng nhanh càng tốt ngay khi bắt đầu. Dĩ nhiên, nói thì dễ hơn làm, đặc biệt khi không có thời gian huấn luyện Khoai Lang. Trước đó, Già Gin đã cho cô nàng luyện tập. Có lẽ cô nàng đã nhớ phải vọt ra khỏi hàng như thế nào.

Chúng tôi bước ra khỏi tán cây, một thao trường đầy áo lụa rực rỡ và yên cương lách cách. Khán đài như rung lên vì tất cả mọi người đang reo hò, vẫy cờ vẫy mũ, bất chấp không khí ẩm ướt ngột ngạt. Tôi bảo vệ mắt mình khỏi những cái trừng dữ dội. Một khối mây lớn chặn đứng mặt trời, và dường như càng có thêm nhiều mây đang tràn đến từ mọi hướng.

Từ khu vực người da màu, một tiếng hò reo vang lên khi Ben Abner băng qua, tấm lưng rắn chắc của ông ta cong lại theo từng tiếng vó ngựa của mình.

Ai đó hét lên, “Jo!”

Noemi vẫy tay với tôi, Robby đứng cạnh chị. Cuộc sống là một bàn cờ, mà nếu bạn chơi ngay thẳng, những quân cờ tốt nhất của bạn sẽ đứng vào những ô thích hợp nhất khi bạn cần chúng nhất. Cạnh bên Noemi, Rose cũng đang vẫy tay, suýt nữa đập vào người đàn ông kế bên. Anh ta xòe tay ra, rồi chị chỉ ngón tay về phía tôi, như thể làm thế sẽ giải thích tất cả.

Khoai Lang bước đi hiên ngang, có nhịp điệu vui tươi nào đó theo bước vó ngựa của cô nàng. Thấu hiểu ngựa là thấu hiểu bản thân. Tôi nhắc nhở mình rằng đây là một kỳ tích bé nhỏ khi tôi ở đây, trong cuộc đua ngựa hoành tráng nhất năm, với góc nhìn thuận lợi nhất lúc này. Dù tôi có thắng được lọ thuốc bột ấy hay không, thì thứ gì đó đã dọn quang quan điểm của tôi. Chiếc mũ trao cho tôi vẻ ngoài để được lộ diện; Quý cô Ngọt ngào trao cho tôi tiếng nói để được lắng nghe. Nhưng có lẽ, điều tôi cần nhất trong tất cả chỉ là tự do được bước ra khỏi bóng che khuất của vành mũ. Bằng cách nào đó, Già Gin và tôi đã xoay xở để hòa mình vào xã hội mà, cũng như một tờ báo, hiếm khi có màu nào khác ngoài đen và trắng. Luôn có những người giữ khoảng cách. Nhưng cũng luôn có những người không ngại đạp chiếc xe đạp an toàn vào làn đường của tôi. Tôi đã dành cả đời lo sợ rằng, âm thanh giọng nói của chính mình sẽ để lộ bản thân tôi, nhưng tôi sai rồi. Nếu tôi không chịu dùng tiếng nói của chính mình, tôi sẽ không có mặt ở đây, hôm nay.

Trên khu đặc biệt với nhiều hàng ghế, nhà Payne quan sát đám diễu hành cùng những thành viên khác trong giới thượng lưu Atlanta. Ông Payne cúi người tì vào tay vịn, tựa như đỉnh cột buồm trên con tàu, ống nhòm xem kịch gắn chặt vào mắt ông. Ông ta lúc nào cũng tập trung vào tương lai hơn hẳn hiện tại. Đứng bên cạnh ông là Merritt, anh ta, trước toàn bộ lời mời dành cho mình, dường như không đồng ý một lời nào trong số đó. Ánh mắt anh lướt từ Ameer sang tôi, rồi đưa hai ngón tay lên trước trán chào mừng tôi.

Bà Payne đang tự quạt cho mình, phô bày thái độ dễ chịu. Bà ta không công nhận tôi. Nhưng khi tôi ngang qua, nụ cười của bà chao đảo như ngọn nến cảm nhận được một luồng khí thổi tới. Bên cạnh bà ta, Caroline dõi theo tôi bằng vẻ chăm chú tinh tường. Bím tóc sư tử nhảy múa tôi tết cho cô vẫn rất sống động bên dưới chiếc mũ phẳng đội chéo màu kem. Bất chấp bị ngã khỏi xe đạp của Noemi nửa tá lần - thực tình có vẻ khiến Noemi hả hê - Caroline tuyên bố mình vẫn chưa bị hạ gục. Mặc dù không rõ cô ấy nói tới xe đạp hay tới Noemi, gió đã đổi chiều vì nữ chủ nhân cũ của tôi. Cầu mong cô cảm nhận được sức căng của lớp cánh mới.

“Chào mừng đến với Cuộc đua của Năm, một trận so tài dài tám furlong ầm ầm như sấm nổ!” Người giới thiệu thét vang.

Cánh báo chí đứng dọc theo rào chắn ngăn cách đường đua và khu khán giả, rút sổ ghi chép ra và đang cuống cuồng tốc ký. Biển hiệu trên các cột trụ liệt kê danh sách toàn bộ các nhà tài trợ, số báo danh ngựa và màu sắc. Tôi quét mắt trong đám đông tìm Nathan, mong ước tìm thấy anh, nhưng hoảng hốt trước cảnh tượng Lizzie đang níu cánh tay anh.

Một bóng dáng bước vào lô và nghiêng chiếc mũ Homburg. Tôi ngồi cao hơn một chút, hy vọng mình trông ra dáng một quý cô thanh lịch đang trôi bồng bềnh trên lưng một con thiên nga màu gỗ mun. Nathan vẫy vẫy chiếc mũ. Anh không có vẻ mặt mơ màng như của ngài Q hay dáng vóc đẹp như tượng giống Merritt Payne, nhưng anh có tác phong cao quý của một chiếc la bàn luôn chỉ về hướng Bắc.

Đôi cánh tay màu hồng đề nghị được nâng đỡ, và chẳng mấy chốc, Lizzie đã đứng bên cạnh anh. Họ đúng là đẹp đôi. Nathan sẽ có một cuộc sống dễ dàng hơn với một người như cô ấy, một người không hề liên quan tới luật lệ phản hôn nhân liên chủng tộc. Chiếc mũ Quý cô Ngọt ngào của Lizzie xoay xoay giữa Nathan và tôi. Có lẽ, cô ấy cũng đang nghĩ tới một chuyện tương tự.

Joseph dẫn chúng tôi tới vạch phấn nằm ở vị trí xa nhất trên đường đua. Tôi rũ bỏ cảm giác tay chân cứng ngắc sinh ra do tâm tình âu lo, và hít thở nhẹ nhàng. “Cảm ơn cậu, Joseph.”

Cậu có vẻ bất đắc dĩ. Sau đó, cậu theo chân những người giữ ngựa khác lui về tuyến sau.

Mười hai con mãnh thú gầm gào và cào chân xuống nền đất phía bên trái chúng tôi, động cơ đã nén chặt và sẵn sàng bùng nổ. Đường đua tạo cho tôi ấn tượng chật hẹp và mỏng manh như tấm bìa cứng. Chỉ một bước di chuyển sai, tôi sẽ nát nhừ như bột giấy, một mẩu vỏ cây mắc kẹt dưới một loạt van đẩy loại bốn mươi tám pound.

Một vài con ngựa hạ thấp thân, Đạo Tặc nhấp nhô như thể nó được làm từ chất lỏng, còn gã lùn bám lấy lưng nó, tựa như một loài lưỡng cư. Gã đàn ông không còn săm soi tôi nữa mà càu nhàu vì tình trạng mây mù. Có lẽ, hắn đang cầu nguyện. Lúc này có vẻ là thời điểm thích hợp để gia nhập tôn giáo.

Quét mắt khắp đường đua, tôi rốt cuộc cũng phát hiện thấy Billy Riggs ngồi gần trung tâm, chắn tầm nhìn từ phía sau bằng một chiếc mũ chóp cao màu mận lòe loẹt rất tương xứng với bộ trang phục của hắn. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, rồi hắn đứng dậy, cầm mũ quét qua một đường, và trao cho tôi một cái cúi chào đầy nhạo báng. Tôi chợt nhận ra, nếu Già Gin và tôi cố gắng hết sức để hòa vào xã hội, thì Billy tìm cách để không bị hòa tan. Có lẽ, phong cách tráo trở của hắn nhằm đánh lạc hướng sự chú ý ra khỏi những tội lỗi của hắn, và ghê gớm nhất trong số đó là tội có cụ cố là người da đen. Xung quanh Billy, mọi người chuyện phiếm, khuôn mặt họ đầy sức sống, khiến tôi tự hỏi không biết có bí mật nào ẩn dưới tầng hầm đang chờ đón họ. Chờ đón tất cả chúng tôi. Mắt tôi lại thấy bà Payne, bà đang chìa bàn tay đeo găng ra cho một vị khách hôn lên. Tay bà có khi cũng sạch sẽ lắm, vì bà trơn tuột như một trăm gã Billy đang tắm.

Trước khi đội dự thi bắt đầu rối loạn hàng ngũ, người đàn ông đội chiếc mũ quả dưa màu đỏ giơ súng lên. “Sẵn sàng chưa?”

Tôi đè chặt bàn đạp ngựa rồi cúi về trước.

“Chuẩn bị?”

Tôi tưởng tượng mình là cơn gió, nhẹ nhàng và mạnh mẽ, nhưng không vô hình.

Đoàng!