Bốn mươi hai -
Cồn thuốc khiến Già Gin duy trì trạng thái mơ hồ nhưng may mắn là không đau đớn. Có điều, buổi sáng thứ Sáu, trước khi mặt trời mọc, Già Gin lớn tiếng gọi, “Sao Yue.”
“Ông ơi?” Tôi vọt từ chiếc giường tạm của mình, bay tới bên cạnh ông. Mắt ông ướt đẫm và mơ màng.
“Sao Yue?”
“Không, là con, Jo.”
Khuôn mặt ông xụ xuống, như thể thất vọng trước câu trả lời. Tôi giúp ông uống nước. “Sao Yue là ai ạ?” Tên ấy, nghĩa là “vầng trăng duyên dáng”, vương lại vị ngọt ngào trên đầu lưỡi tôi.
“Bà của con. Sao Yue tặng ta một lọ thuốc bột,” ông hổn hển. “Một món quà cưới. Cha con đã đem tới chỗ gã trứng rùa để cầm đồ, vì muốn mua thứ gì đó gây ấn tượng với bà Payne, một chiếc lược, ta đoán vậy. Nó ngu ngốc nghĩ rằng nó có cơ hội với bà ta. Khi ta phát hiện ra việc nó làm, ta…,” khuôn mặt ông hơi nhăn lại, “ta đã đánh nó. Ta bảo nó rằng nó đã làm ô danh gia đình, nên nó phải rời đi. Ta đã nói ta không muốn nhìn thấy nó nữa.” Ngực ông xẹp xuống, như thể lời thú nhận ấy đã đập vỡ thứ gì đó thẳm sâu bên trong, rồi một cơn ho yếu ớt ập đến.
“Suỵt, ông đừng nói chuyện nữa.”
Ông lắc đầu. “Ta đã hy vọng, nếu ta lấy lại được trái đào đó, bầy dơi của thần tài biết đâu sẽ trở lại. Biết đâu sẽ đưa con trai trở lại cùng với chúng.” Một giọt nước mắt lăn xuống má ông, ông vội quay đi, như thể muốn che giấu nó.
Tôi giơ ống tay áo vải lanh chấm lên má ông. “Con sẽ giành chiếc lọ của bà về cho ông.”
•Sau một buổi chiều luyện tập nghiêm khắc ở đồng cỏ Sáu Bước, tôi đưa Khoai Lang trở lại dinh thự Payne, nơi đây giờ đang tràn ngập hoa trang trí phục vụ một bữa tiệc. Người coi sóc sân bãi đã cắt tỉa cây cảnh thành hình đàn ngựa, cắt cỏ sát tới mức bãi cỏ trông như tấm thảm. Những trái cầu được ghép từ muôn đóa hoa tô điểm cả vọng lâu. Người làm được thuê quấn dây hũ thủy tinh đựng nến để treo lên cây. Buổi tiệc trước cuộc đua xứng đáng nhận được một chuyến ghé thăm của chính ngài Thủ tướng Harrison.
Tôi kéo thẳng dây đai của Khoai Lang khi cảm nhận được có ai đó phía sau.
Caroline dường như ngày càng gầy đi kể từ sau vụ kem dưỡng da mặt. Cứ như thể, một cuộc công kích thậm tệ đã hút cạn lớp mỡ phúng phính như trẻ nhỏ rồi bỏ lại vẻ trải đời trên gò má cô ta. Mái tóc của Caroline rũ xuống thành từng lọn rối bù trên vai, còn chiếc váy màu xám với phần yếm viền đăng ten khiến cô ta trông trưởng thành hơn dù chưa lấy chồng. Cô ta đang xách một hộp các tông có tay cầm, loại vẫn được bày bán ở các cửa hàng thời thượng.
“Hôm nay cô không đi cùng cha cô à?” Tôi hỏi, khi thấy không có lời nào cất lên.
Cô ta lắc đầu. “Mẹ muốn tôi ở nhà với mẹ.”
Tôi gật, không muốn nghe giải thích. Trái tim tôi hơi rạn ra, nhớ lại suốt ngần ấy năm chúng tôi đã tranh đấu mà không hiểu lý do tại sao. Nỗi bất bình của tôi đối với cô ta đã rơi rụng đi như đám lá héo quắt.
“Cô trông…” Ánh mắt cô ta quét từ chiếc mũ cưỡi ngựa ẩm ướt tới đôi bốt bằng da dê vân nhỏ với mũi bốt sưng phồng của tôi. Tôi thủ thế chờ đợi sự chế nhạo. Nhưng rồi, cô ta nói nốt, “như một người thắng cuộc.”
“Tôi tưởng cô định bảo như đèn tín hiệu xe lửa.”
Cô ta mỉm cười. “Cả cái đó nữa.” Có cảm xúc nào đó lướt qua mặt Caroline, rất khó nhận ra dưới ánh sáng không rõ ràng trong khu chuồng. Cô ta hít một hơi thận trọng.
“Mọi chuyện ổn chứ, quý cô?”
Caroline chau mày, tay cầm quai hộp siết chặt hơn. Lại hít một hơi nữa. Đôi mắt màu xanh băng tuyết của cô ta như đang tan chảy, mở to trên gương mặt. “Tôi thấy lạc lối.”
Tôi kinh ngạc trước những giọt lệ đang dâng lên trong mắt mình. “Thế thì hãy ngước lên. Bầu trời nhắc nhở chúng ta rằng vấn đề không tồn tại vĩnh viễn. Đương nhiên, dù bây giờ, cứ rối như tơ nhện.”
Cô ta cố mỉm cười, nhưng một giọt nước mắt hoen ra. Caroline lau vội đi bằng mu bàn tay. “Thứ này cho cô.” Cô nâng chiếc hộp lên. “Giày cưỡi ngựa của tôi. Cô sẽ cần nó vào ngày mai.”
“Đôi bốt cưỡi ngựa của cô? Tôi… tôi không thể.”
“Chỉ là đôi bốt thôi mà.” Cô đặt xuống cạnh chân tôi. “Vả lại, tôi muốn cô tết tóc cho tôi.” Caroline lấy từ trong túi ra một chiếc lược và ít kẹp tóc. “Nếu cô không phiền.”
Ngày mai là mở đầu cho mùa ra mắt của các thiếu nữ thượng lưu, nên Caroline sẽ là ngôi sao trong sự kiện. Tôi chỉnh chiếc ghế đẩu trên sàn nhà. “Ghế của cô, thưa quý cô.”
Tôi bắt đầu tết tóc, mùi hương êm đềm từ cỏ khô và đồ da hòa quyện với nỗi ngạc nhiên về những điều đang xảy ra. Một bầu không khí hòa bình lạ lẫm và trầm lắng phủ xuống chúng tôi. Chúng tôi không nói câu nào cho tới khi tôi gài chiếc kẹp tóc cuối cùng và chỉnh những lọn tóc quanh gương mặt cô.
“Tôi đang nghĩ,” Caroline lên tiếng. “Có lẽ tôi sẽ mua một chiếc xe đạp an toàn cho chính mình.” Hàng chục cảm xúc quét qua mặt cô. Không cảm xúc nào níu lại. “Cô có nghĩ Noemi sẽ dạy tôi đạp xe không?”
“Có lẽ không,” tôi đáp, mặc dù cả hai chúng tôi đều hiểu, nếu Caroline ra lệnh, Noemi sẽ phải ngừng chống đối.
Sắc đỏ ửng lên trên gò má Caroline, cô giũ giũ cho không khí tràn vào trong làn váy.
Tôi thở dài. Tôi có lẽ không bao giờ trở thành bạn bè của Caroline Payne. Nhưng biết đâu, cỗ máy tự do sẽ thúc đẩy tất cả chúng tôi tiến thêm một bước. “Cùng đi hỏi chị ấy đi.”
•Thứ Bảy ghé đến, quấn một tấm khăn choàng mây trên bờ vai ẩm ướt của mình. Tôi bước vào phòng Già Gin, bộ đồ lụa màu đỏ tươi che khuất thân hình tôi, tóc tôi được bện thành hai búi thật chặt trên đầu. Tối qua, Già Gin từ chối dùng cồn thuốc, vì muốn chịu đựng cơn đau để cảm thấy choáng váng. Khuôn mặt ông là ánh chiều tà với những sắc lam, đỏ, tím và xám, với nhiều vết bầm lan rộng hơn mỗi ngày. Những vết thương chìm mất thời gian lâu dài mới hiển lộ.
Tôi lắc lắc chai cồn thuốc. “Nửa liều thì sao ạ? Cháu rất lo chuyện nhiễm trùng.”
Ông lắc đầu. “Nếu không cảm thấy đau đớn, ta sẽ không biết mình còn sống hay không.”
“Thế thì ông hẳn phải cảm thấy tràn trề sức sống.”
Trán ông nhíu lại. “Trong đời, sẽ có rất nhiều cuộc đua. Không phải mọi cuộc đua đều phải chạy. Khoai Lang sẽ không thất vọng nếu bỏ lỡ lần đua này đâu.”
Nếu không dùng điện thoại gia đình của nhà Payne, tôi không thể tưởng tượng nổi làm cách nào mà nàng ngựa có thể nhắn gửi được những lời đó. “Thực ra, Billy đã đồng ý trả lọ thuốc bột nếu Khoai Lang cán đích trước con Đạo tặc.”
Ông bật ra một âm thanh nghe vừa như càu nhàu, vừa như thở dài. Trước vẻ bất ngờ của tôi, ông không gặng hỏi tôi chi tiết. “Đạo Tặc có bốn vó tốt lắm đấy.” Ông liếm đôi môi khô khốc. “Nhưng phải có một trái tim tốt mới thắng được một cuộc đua.”
Như ông. Tôi dành cho ông một nụ cười thật lớn. “Vậy, ông thực sự nghĩ rằng Khoai Lang có thể đánh bại Ameer?”
“Có thể thế, có thể không. Nhưng cô nàng bảo ta rằng nó phải thử.” Con mắt nguyên vẹn của ông nhấp nháy, khiến tôi cố kìm lại thôi thúc được ôm lấy ông. Khuôn mặt ông lại trở nên nghiêm trang. “Nhà Bell đều là người tốt. Nhưng ngụ lại sẽ khiến gió đổi chiều. Gió có thể trở thành… tai tiếng.”
“Ông lo lắng về tờ Focus ư? Cháu sẽ tiếp tục dùng bút danh. Không ai biết đâu ạ.”
“Không phải nói chuyện bút danh.” Ánh mắt ông lướt về phía cửa, tiếng huýt sáo quen thuộc của Nathan đang vọng vào.
Tôi nhấp nước uống của ông, vì bỗng thấy khô héo cả người. Ông nói đúng. Ngay cả khi Nathan và tôi xoay xở tạo được chốn riêng cho chúng tôi ở Atlanta này, đó nhất định phải là hòn đảo bí mật như Avalon; nhưng nếu có ai đó phát hiện ra, tòa báo sẽ bị hủy hoại.
Già Gin săm soi cặp lều được ông tạo bằng bàn chân của mình rồi nhún vai. “Khúc sông xiết nhất là đoạn chảy qua ghềnh đá. Nhưng đôi khi, đá cũng phải thẳng thắn đối mặt với vấn đề. Ai mà biết được chứ? Có đủ động lực, đường sẽ quang, hử?”
“Ông có nghĩ chúng ta nên chấp nhận lời đề nghị của nhà Bell không?”
“Ta nghĩ con rất giỏi thiết lập luật lệ của chính mình.”
•Nathan bước vào khoảng không gian nhỏ bé quanh khu đón tiếp khách của nhà Bell, nơi Bear, mẹ anh và tôi đang đứng, cuốn sách Đua ngựa hiện đại mở rộng trước mắt anh. “Anh định nói chúc may mắn, nhưng theo sách này thì, các kỵ sĩ rất cầu kỳ trong những chuyện như thế. Anh có thể tặng em một đồng xu may mắn hoặc một viên đá trong bộ sưu tập của anh. Thôi bỏ đi, anh không có bộ sưu tập…”
“Em biết bộ sưu tập đó.”
Anh trao cho tôi một nụ cười ngượng nghịu. Với chiếc áo khoác bằng vải lanh, quần dài là phẳng, và đôi giày Wingtips, anh có thể dễ dàng hóa thành một trong những chàng trai đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến vì những quý cô lần đầu ra mắt. Duy có chiếc mũ Homburg vô tâm đánh dấu anh là một kẻ ngoài cuộc. Hoa cúc bọc đăng ten anh gói cho Lizzie vẫn tràn đầy hương sắc, bất chấp tiết trời ẩm ướt. Tôi thấy bản thân đang nhăn nhó nên phải ép dòng suy nghĩ của mình hướng tới những lối đi khác.
Ánh mắt tôi lướt tới phòng của Già Gin; ở đó, ông đang lơ mơ ngủ. Da ông rất nóng khi tôi rời đi, mắt ông lại bắt đầu chảy máu. Liệu ông có yếu đi trong khi tôi vắng mặt không? Tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình mất.
Bà Bell đưa cho tôi chiếc mũ của Già Gin mà bà đã giặt sạch. “Đừng lo lắng. Ông của cháu sẽ được chăm sóc chu đáo.”
“Cảm ơn bà, thưa bà.” Tôi chỉnh mũ của Già Gin trên đầu mình rồi gật gật với Nathan. “Hẹn gặp anh ở cuộc đua.” Sau đó, tôi rời đi. Có một trận chiến khác cần tôi chú ý.
•Đôi bốt cưỡi ngựa đem lại cảm giác thanh lịch lạ lẫm trong từng bước chân khi tôi dẫn Khoai Lang tới công viên Piedmont. Nhờ thói quen đi giày cẩn thận của Caroline, đôi bốt di chuyển rất êm chân, tôi có lẽ chẳng bao giờ tháo ra nữa.
Thật khó mà không nhìn tới tất cả những cặp đôi phục sức lộng lẫy bên trong những cỗ xe hở mui và xe kéo tiêu khiển. Chỉ riêng mũ thôi đã hoa cả mắt rồi. Những chiếc mũ xếp bằng sa tanh dài đính nơ nhung dập hoa văn, mũ bánh ngọt với tầng tầng lớp lớp ruy băng, và đương nhiên, mũ Quý cô Ngọt ngào với màu sắc tươi rói như màu dâu tây và chanh vàng. Quý bà Anh Quốc chắc hẳn đang tự rót cho mình một ly rượu mùi coca ngay lúc này.
Còn có vô số những khuôn mặt da đen trong đám đông. Nhà Payne, chứ không phải Câu lạc bộ Lái xe của Quý ông, quy định luật lệ cho ngày hôm nay; và chỉ cần người da màu có thể trả phí, bà Payne sẽ không từ chối nhận các khoản đóng góp cho hoạt động từ thiện của bà.
Mọi người xếp hàng kế bên tấm vải bạt sơn chữ ĐẶT CƯỢC, ô che nắng xòe rộng. Gần đó, một nhóm phụ nữ với khăn quàng vai hình cúc vạn thọ đang thu hút sự chú ý của đám đông. “Quyền bầu cử! Dành cho! Phụ nữ!” Bà Bullis vung nắm đấm theo từng từ, khiến một nửa tờ biểu ngữ rung rung. Tôi không thể không chú ý tới phần thân sau của con ngựa được thêu tinh xảo hơn hẳn phần thân trước.
“Đó là tranh cổ động của chúng ta đấy,” tôi bảo Khoai Lang, cô nàng đang gặm chiếc mũ rơi khỏi đầu tôi.
Đám đông tách ra, và cảnh tượng một nhóm khác đang hành quân khiến tôi bủn rủn. Những người diễu hành này đeo khăn quàng vai màu xanh tím và đang hát vang. Một phụ nữ cưỡi xe đạp dẫn đầu đoàn: Noemi. Phía sau chị, Rose và Mary trưng lên biểu ngữ trắng thêu dòng chữ HỘI HOA CHUÔNG ATLANTA: QUYỀN BẦU CỬ DÀNH CHO MỌI PHỤ NỮ. Thêu xung quanh dòng biểu ngữ là muôn loài hoa rực rỡ, không chỉ có hoa chuông.
Tiếng hô của hội tán thành mở rộng quyền bầu cử Atlanta tắt ngúm, khuôn mặt như ấm trà của bà Bullis trông như thể đang tụ đầy hơi nước.
Noemi đạp xe tới chỗ tôi rồi đứng thẳng dậy, August nghiêng dưới chân chị. Một chiếc giỏ mới được buộc vào tay lái, và được bọc bằng mảnh chăn dã ngoại. Trên chiếc mũ rơm, chiếc nơ hình chim ưng Farney của chị kẹp một nhành hoa chuông.
“Em sẽ chẳng có mặt ở đây nếu không có chị.”
Chị cười rạng rỡ. “Em có kế hoạch để chạy hết vòng đua chưa?”
Sau khi đọc xong cuốn sách về đua ngựa, Nathan đã trao đổi chiến thuật với tôi, nhưng chẳng có điều gì đọng lại. “Ngay khi chuông reo, chạy nhanh hết sức.” Tôi chỉ cần đánh bại một con ngựa trong hôm nay thôi. Chắc là, tôi có thể duy trì vị trí chỉ bằng cách tập trung vào con Đạo Tặc. Tôi chưa bao giờ trông thấy con ngựa khoang ấy chạy hết tốc lực; mặc dù, tôi vẫn tưởng tượng ra nó có thể đốt cháy đường đua, với từng đường nét trên thân thể bóng mượt và thon thả họa nên chuyển động.
Noemi cười vang, ánh mắt chị lướt tới sau vai tôi. “Ông Buxbaum nói Robby có thể giữ vị trí nhân viên bán hàng.”
Tôi thốt lên một tiếng reo hò, tự hỏi liệu bài “Thói quen” có liên quan gì tới quyết định của ông không. “Gửi lời chúc mừng của em tới anh ấy nhé.”
“Gửi cho chính em đi.”
Robby sải bước tới, trông hết sức bảnh bao trong bộ đồ lễ ngày Chủ nhật bằng vải bông chải mượt. “Xin chào, Jo!”
“Xin chào anh. Em nghe nói em nợ anh chai nước súc miệng.”
“Chúng ta nâng cốc chúc mừng vụ đó sau khi em cán đích, thấy thế nào? Bọn anh thực sự tự hào về em.”
Noemi gật đầu. “Chỉ chạy hết quãng đường đó thôi đã là một chiến thắng rồi.”
Robby nghiêng tới, đôi mắt tươi cười của anh lóe sáng. “Nhưng nhớ mang về nhà con cá to, nhé?” Anh vẫy vẫy một tấm vé trước mặt tôi. “Anh đã đặt cược cho con Sunday Surprise. Nhưng anh cũng đặt cược cho cả em nữa.” Anh nháy mắt.
Hội tán thành mở rộng quyền bầu cử Atlanta lại bắt đầu hô vang lời kêu gọi chiến đấu, nhấn chìm bài hát của hội Hoa Chuông. Bà Bullis cau mày trừng chúng tôi, tôi liền khẽ vẫy tay nhưng bà ta không đáp lại. Bà ta giao phần biểu ngữ của mình cho một phụ nữ rồi vênh váo đi tới. “Cô.” Bà ta giơ ngón út chỉ Noemi. “Nhóm của cô đang khiến chúng tôi trở nên lố lăng. Còn cô.” Ngón út xoay tới phía tôi. “Cô sắp đặt những chuyện này để xúc phạm tôi.” Bà ta nhăn nhó nhìn Khoai Lang đang nhễu nước dãi bên cạnh tôi.
“Tôi ước gì mình có sức ảnh hưởng đến thế, thưa bà.” Tôi vòng cánh tay ôm cổ Khoai Lang. “Hãy yên tâm, tôi và nàng ngựa của tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Nàng ngựa?” Ánh mắt bà ta quét xuống dưới thân Khoai Lang. “Ôi, đòn càn quét ghê gớm nhỉ. Chúng tôi sẽ trở thành trò cười!” Mặt bà ta co rúm lại, còn tôi cảm thấy lòng mình dịu xuống. Trái tim mềm như sáp của tôi thật đáng nguyền rủa.
“Nếu bà cho rằng nữ giới ngang bằng nam giới, thì phải có niềm tin, thưa bà.”
Khuôn mặt giãn ra, bà ta phun một tiếng “Được!” phẫn nộ rồi ầm ầm lao về với nhóm ủng hộ của mình, rít lên với hội Hoa Chuông khi lướt qua, “Các cô làm ơn im đi chứ?”
Hội Hoa Chuông ngừng khúc hát. Noemi thở dài. “Chị nên cho đội quân của mình di chuyển, trước khi họ tống cổ tụi chị. Nhưng trước hết, chị đã làm cho em một thứ có thể giúp em vượt qua con Đạo Tặc.” Từ trong túi, chị rút ra một gói bọc giấy nến.
“Bánh quy ạ?” Tôi định với lấy, nhưng chị tránh đi.
“Không phải cho em.” Chị giơ nó về phía Khoai Lang, cô nàng chộp lấy ngay, hết cả giấy nến. “Trong đó có nguyên liệu bí mật của chị. Không hại gì đâu.” Chị cười tươi tắn, và tất cả những đóa hoa chuông trên vành mũ chị cũng rạng rỡ cười.
“Chị còn khăn quàng vai nào không?”
“Không, nhưng em có thể dùng khăn của chị.” chị cởi khăn quàng ra, rồi ngắm nhìn tôi buộc nó quanh thắt lưng. Có vẻ gì đó rất ung dung và tràn đầy hy vọng lướt quanh khuôn mặt chị. “Chúc may mắn, em gái.”
Những màn đua nước rút đã bắt đầu để hâm nóng đám đông trước sự kiện chính. Tấm bảng ghi dòng chữ NGƯỜI DỰ THI chỉ về phía khu chuồng ngựa ở tít đầu kia khán đài. Dòng chữ ấy thổi một cơn ớn lạnh quẩn quanh khắp sống lưng tôi.
Tôi lờ đi những ánh nhìn chằm chằm, như vẫn làm suốt cuộc đời. Tiếng huyên náo của những người tham dự dồn ứ trong tai tôi, khiến trái tim tôi nện thình thịch như thể Etta Rae đang đánh nó bằng đôi bàn tay như vỉ đập thảm.
Một con ngựa xám lướt qua tôi, hất hất cái đầu hình đe và chóp chép hàm. Tấm yên màu tím đề số 4 phủ giữa thân nó. Tôi phải đi lấy số hiệu ở đâu đây? Có lẽ, đây là lúc cần một đội hỗ trợ.
Khán đài bắt đầu đông kín. Chắc chắn đã có tới năm trăm người đang ngồi xem những màn đua nước rút, và vẫn còn chỗ cho năm trăm người nữa. Kế bên khán đài, thêm một nhóm đang tụ tập dưới tán cây mộc lan, trên đó gắn tấm biển đề DA MÀU. Không có ghế, nhưng một số người đã mang thảm dã ngoại rồi trải trên đất. Tôi tưởng tượng cảnh Già Gin đứng dưới bóng cây ấy, không ốm yếu hay bị đánh đập, vẫn với dáng vẻ bình thường của ông, trầm tĩnh và toàn vẹn. Bộ trang phục cũ sờn vẫn được ông vận lên tươm tất, và ông đối diện với thế giới bằng vẻ thanh thản, như thể ông đã đáp xuống đúng chỗ mình nên đặt chân. Ông sẽ vẫy lá cờ với tôi, hướng về phía trước.
Sau hàng cây, khu chuồng ngựa hai dãy đầy tràn một đám đông nam giới ồn ào và rền rĩ đang tụ quanh lũ ngựa. Con ngựa với đầu hình đe màu xám ban nãy lướt qua chúng tôi đang chồm chồm thân sau lên; còn kỵ sĩ của nó, một người đàn ông có khuôn mặt vặn vẹo, đang chửi rủa. Già Gin không bao giờ chửi rủa một con ngựa. Loài ngựa chỉ cho đi, không bao giờ nhận lấy, nên đáng được đối xử bằng lòng tôn trọng. Một con ngựa khác rú lên, và tôi nhận ra đó là tiếng của một con ngựa Ả Rập, Ameer. Johnny Fortune cưỡi cậu chàng vào trường đấu, trông thật oai vệ trong bộ đồ lụa vàng, cán roi da kẹp dưới cánh tay. Tôi không thấy con Đạo Tặc.
Khoai Lang và tôi sải bước tới chỗ một người đàn ông có vẻ là nhân viên, ông ta đội chiếc mũ đỏ rất xứng với chóp mũi bóng loáng của mình. “Chào buổi sáng, thưa ngài. Tôi là Jo Kuan, còn đây là Khoai Lang. Chúng tôi tới đây để ghi danh tham gia cuộc đua.”
“Cô ư? Chỉ có mười hai ngựa trong cuộc đua này, và chắc chắn không có giống cái.” Ông ta phun ra từ cuối cùng như thể nó là cái hạt mắc kẹt trong răng ông ta vậy.
“Nhưng… ông có thể làm ơn kiểm tra lại được không?” Tôi nhìn cuốn sổ ông ta khép chặt vào chiếc áo khoác buổi sáng bằng nhung của mình. “Chính bà Payne đã thêm tên tôi vào danh sách người dự thi.” Chí ít thì, bà ta nói bà ta đã thêm vào. Đừng khiến tôi thất vọng. Không phải hôm nay.
“Tôi đã học thuộc cả bảng danh sách. Mười hai con ngựa, tất cả đều đã ghi danh. Nào, đi đi, không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
“Nhưng tôi… nhưng chúng tôi…”
Một người trong bộ lễ phục kiểu cách được cắt may rất khéo oai vệ bước tới trên đôi giày ống lông chồn bóng loáng. “Cô đây rồi, cô Kuan. Chúng tôi đang đợi cô. Ông đang gây khó khăn cho kỵ sĩ cuối cùng của chúng tôi đấy à, ông Thorne?”
Merritt Payne xoắn xoắn đuôi ria mép “ba giờ bốn mươi lăm phút” của mình, hếch chiếu mũi quý tộc nhìn xuống gã nhân viên.
Ông Thorne lật từng trang trong cuốn sổ, suýt đánh rơi trong cơn bối rối. “Ơ, xin lỗi, thưa ngài Payne. Tôi chắc chắn là mình biết rõ mọi thí sinh tham dự. Mười hai, tôi nghĩ hẳn là…”
“Xin thôi cho.” Merritt lắc lắc ngón tay. “Hiện giờ ông đang lãng phí thời gian của chúng tôi đấy. Đi thôi, cô Kuan, Khoai Lang. Nhóc coi sóc chuồng của cô đang đợi, và người ta sắp gọi vào hàng rồi.”