Bốn mươi lăm -
Tôi đạp mạnh gót chân, gào lên “Đi!” lớn tiếng hết sức có thể. Khoai Lang ra sức lao nhanh!
Chỉ trong hai giây, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Có thứ gì đó khiến con ngựa số 1 kinh hoảng, nên nó vọt đi sai hướng. Kỵ sĩ số 4 và số 6 với đôi mắt toan tính giật ngựa của mình sang bên, hạ gục số 3 và số 5, ngựa của hai nạn nhân này suýt nữa ngã quỵ.
Đúng như Joseph hoài nghi, số 4 và số 6 đang hành động gian trá, và thật khó mà dự đoán được họ dự định làm gì tiếp theo.
Chúng tôi lao qua khu của Noemi và hội Hoa Chuông, họ đang điên cuồng la hét và nhảy lên nhảy xuống. Trên khán đài, hội tán thành mở rộng quyền bầu cử đồng loạt đứng dậy, cũng thét to như thế; tôi chợt nhận ra rằng, tiếng cả tập thể gầm rú vang rền hơn hẳn tiếng từng phần trong nó gộp lại. Bà Bullis ôm chặt lấy mặt, ánh mắt lướt ra xa hết sức có thể.
Sắp đến khúc cong đầu tiên, Khoai Lang và tôi cách xa người dẫn đầu, nhưng ít ra thì, con Đạo Tặc vẫn ở phía sau chúng tôi. Ameer và số 11 dẫn đầu đoàn, số 4 bám sát gót, còn Sunday Surprise phía sau nó. Tôi lao Khoai Lang vào vị trí ngay sau Sunday Surprise, hy vọng chiến sĩ của ông Buxbaum sẽ dọn sạch đoạn đường phía trước, xác lập vị trí dẫn trước mong manh của chúng tôi so với con Đạo Tặc. Số 4 dạt sang phải, chừa lại khoảng trống mà Sunday Surprise hối hả luồn lên. Nhưng rồi số 4 lại đánh về phía rào chắn, ép Sunday Surprise phải tránh sang phải. Số 6 áp sát, vây lấy Sunday Surprise; và tất cả chúng tôi bị dồn lại phía sau họ. Hóa ra, đó chính là những gì Ben Abner đã nói!
Từ vị trí của tôi phía sau con Sunday Surprise, rõ ràng, số 4 và số 6 đang hợp tác với nhau, nhưng vì lợi ích của ai chứ? Chỉ có đúng một người chiến thắng mà thôi.
Qua khóe mắt tôi, một thoáng màu xanh lục lượn vòng rất rộng quanh khúc cong, tránh khỏi mớ hỗn độn, và rồi vọt tới trước. Đó là gã lùn cưỡi con Đạo Tặc! Không biết bằng cách nào, ngài Q đã gian lận để Đạo Tặc giành chiến thắng. Nhưng làm sao hắn ta có thể mua chuộc không chỉ một, mà hai người dự thi? Chắc chắn, thế lực có thể lan rất xa. Tôi nhớ lại hôm ở bách hóa Buxbaum. Robby kể rằng Billy đã đề nghị “gây ảnh hưởng” tới cuộc đua để có lợi cho con ngựa của ông Buxbaum, con Sunday Surprise. Billy có đủ tiền để gây ảnh hưởng tới cuộc đua này. Hắn không thành công với ông Buxbaum; nhưng cứ mỗi con đường thẳng, thì lại có hàng chục con đường ngoằn ngoèo, đặc biệt là con đường mà người ta ghi danh con tuấn mã của mình như một tên tội phạm đê hèn. Tôi chợt nhận ra, số 9 báo danh của con Đạo Tặc là tổng hai xúc xắc may mắn của Billy, 4 và 5, chính là con số trên cửa “văn phòng” của hắn. Tôi đã bị chơi khăm. Billy sẽ không bao giờ để món đồ trang sức rẻ tiền hắn yêu thích ra đi dễ dàng.
Như dự đoán, kỵ sĩ số 4 và số 6 tận dụng cạn kiệt năng lượng ngựa của mình nên bắt đầu tụt lại phía sau. Nhưng mối hại đã gây xong, nên mặc dù Sunday Surprise đang cố hết sức để bắt kịp, thì toàn bộ thao tác lắt léo né tránh cũng đã khiến nó phải trả giá đắt. Phía trước, số 11 chậm chạp vì một tình huống khó khăn, đủ lâu để con Đạo Tặc rút ngắn khoảng cách giữa chúng, với phần lớn người dự thi cách hai thân phía sau.
Sét rạch ngang bầu trời, và thoáng chốc sau, sấm đánh mây tan tác. Một con ngựa thiến lông màu da hoẵng ở phía trước chồm lên trước âm thanh vang rền, sau đó lao đi sai hướng. Mưa trút xuống rào rào, trong vài giây đã khiến chúng tôi ướt sũng. Thêm nhiều ngựa loạng choạng, nhưng Khoai Lang thì không, thật đáng ngạc nhiên trước bốn chân vững vàng của nó, bốn chân mà chính tay Già Gin đã xoa bóp và huấn luyện. Ông đã không từ bỏ cô nàng, cho nên tôi cược rằng cô nàng sẽ không từ bỏ tôi.
Tôi xé toạc cơn mưa đang che mờ mắt tôi, trái tim tôi chao đảo khi tôi trượt trên yên. Bùn văng tung tóe khắp nơi. Mặt đất hiện ra rất gần và đầy nguy hiểm, càng lúc càng trở nên trơn và dính hơn. Bên cạnh chúng tôi, một con ngựa trượt chân, khiến con phía sau nó chạy loạn về phía rào chắn thành một mớ bờm và cơ bắp nhòe nhoẹt. Khoai Lang tạt sang phải, khiến tôi lại mất thăng bằng.
Không biết làm thế nào, tôi xoay xở giữ vững được vị trí. Tôi phát hiện ra, mưa rào đã hạ gục nhiều đối thủ cũng có thể báo hiệu hồi kết cho tôi. Con Đạo Tặc đã thành công duy trì vị trí dẫn đầu đoàn thú toán loạn chỗ chúng tôi, với Ameer và số 11 vẫn lao đi vững vàng phía trước nó.
Tận dụng quãng đường thẳng tắp kéo dài, tôi chồm người lên, cúi sâu hết mức có thể xuống cổ Khoai Lang để tiếp thêm sức mạnh cho cô nàng tiến tới. Từng cú hạ chân của cô nàng khiến toàn thân tôi xóc nảy, nhưng tôi vẫn bám chặt, cảm thấy mình giống túi đeo bên yên chứ không phải một người cưỡi ngựa. Ameer lao qua khúc cua ngay phía trước với Johnny Fortune ướt sũng nhưng vẫn di chuyển dễ dàng như một cái chớp mắt.
Bằng cách nào đó, Khoai Lang rút ngắn khoảng cách với Đạo Tặc chỉ còn một thân. Đuôi con Đạo Tặc quất như lá cờ của tên hải tặc khi chúng tôi tiến tới khúc cua, và giờ là trận chiến vật lộn với rào chắn của hai con ngựa. Đây là cơ hội để chúng tôi vượt lên! Gã lùn ghì con Đạo Tặc hướng vào làn trong, nơi có rào chắn bằng gỗ chỉ cách bên trái gã bốn foot. Bốn foot là độ rộng của một ngăn chuồng - đủ rộng để một con ngựa dũng cảm vượt qua, dù đang chạy rất nhanh, nhưng ít con ngựa nào dám. Có điều, ngựa của tôi nhỏ hơn, nên cô nàng dám.
“Sẵn sàng chưa, cô gái? Đi nào!” Tôi đạp nhẹ Khoai Lang bằng gót chân, cô nàng vọt lên phía trước, lướt qua khoảng trống giữa Đạo Tặc và rào chắn mượt như sợi ruy băng màu đen đeo quanh cổ. Chúng tôi lên ngang hàng với Đạo Tặc, mùi ngựa chua nồng xộc vào mũi tôi.
“Con điếm!” Gã lùn phun ra khi chúng tôi vượt qua hắn. Hắn giơ cánh tay ra rồi giáng cán roi da xuống chân tôi, đau nhói đến nỗi tôi nghĩ hắn đã cắt lìa chân tôi ra. Tôi đáng lẽ phải hét lên, nhưng phổi tôi rỗng tuếch và tất cả những gì bật ra là tiếng kêu khàn khàn. Cơn đau không hề giống bất cứ cảm giác nào tôi từng có và khiến tôi cắn chặt đến nỗi tôi thề rằng mình hẳn đã cắn vỡ cả răng. Cả người tôi rạp xuống, hủy hoại mọi lợi thế mà chúng tôi vừa giành được.
Khoai Lang lắc mạnh, và tôi nghĩ đến đây là kết thúc.
Nhưng khi chúng tôi qua khúc cua, cô nàng hí vang trút sạch phẫn nộ tôi cảm thấy trong lòng. Khi gã lùn tới gần bên cạnh chúng tôi, nàng ngựa hào hiệp của tôi cắn cắn hàm răng, cố ngoạm hắn một miếng, đôi mắt nâu của cô nàng long lên và bọt mép sùi ra khỏi miệng phì phì như nọc độc. Mũ của hắn không phải thứ cô nàng muốn nếm, mà là máu.
Gã lùn hét một tiếng, tránh cú tấn công của cô nàng, con Đạo Tặc sảy chân, đôi mắt đờ ra vì hoảng loạn. Tôi lại nhoài lên cổ Khoai Lang. Khi chúng tôi điều chỉnh hướng đi, tôi không hề nhìn lại. Một cô nàng can đảm!
Ở đoạn đầu cung đường thẳng, số 11 đã tụt lại phía sau, bị vấp vào bùn, nên trong chốc lát, chúng tôi vượt qua anh ta. Ameer, cách bốn thân phía trước, chậm rãi như nó vẫn thường làm khi nó không còn cảm thấy bị truy đuổi nữa. “Lười nhác khi dẫn đầu,” Johnny Fortune gọi nó như vậy.
Chỉ cần vượt qua vạch đích, cô gái, rồi chúng ta sẽ giành lại được lọ thuốc của Già Gin.
Hoặc biết đâu, chúng ta có thể làm được hơn thế.
Máu tươi thấm đẫm chiếc quần màu đỏ thắm của tôi, còn mặt tôi dính đầy bùn. Chỉ còn đúng một từ bắt đầu bằng chữ G cất lên, một từ khiến tôi bàng hoàng năm mười ba tuổi nhưng hiện giờ lại dẫn đường cho tôi.
Đi đi.
Khán đài lại hiện ra trước mắt tôi, nhưng tiếng hò reo của đám đông điên cuồng nhòa đi trong tai tôi. Ở đoạn đường thẳng cuối cùng trong vòng đua, tôi không còn thấy đám đông nữa, mà là gia đình đã nuôi dưỡng tôi, đang vẫy cao lá cờ. Tôi nâng một ly cảm kích dành tặng từng người.
Cho Noemi và Robby, vì tình bạn.
Cho nhà Bell, vì ngôn ngữ.
Cho chú Yip May Mắn, vì kỹ năng.
Cho chú Chân Búa, vì bảo vệ.
Và trên tất cả, cho ông, Già Gin, vì đã nghe thấy tiếng khóc lả đi của ai đó cần ông mà không quay lưng bỏ đi.
Bà Payne ngước cặp mắt đẫm lệ nhìn tôi, mảnh dăm từ hành động phản bội của bà ta tự rời khỏi trái tim tôi. Một đứa bé Trung Hoa, kết quả của vụ ngoại tình, thật ấn tượng, không có lời biện bạch dễ dàng nào cho cô. Nhưng khác với mẹ tôi, tôi sẽ không sống trong một cái lồng dát vàng; và như Khoai Lang, có nàng ngựa mẹ cũng chối bỏ mình, bằng cách nào đó, tôi đã tìm ra con đường phát triển.
Chúng tôi cố ý chậm lại như hồi ở đồng cỏ Sáu Bước, chờ Ameer buông lỏng tốc độ thêm nữa. Và khi đó, chúng tôi sẽ vọt lên, được tiếp sức nhờ tình yêu và có lẽ là cả một nhúm tiêu, thứ nguyên liệu bí mật. Cái đuôi thong dong của Ameer khiêu khích chúng tôi. Ba thân trở thành hai thân, rồi thành một, và sau đó, một vệt cát trắng gần như hiện rõ giữa bùn lầy.
Khoai Lang đẩy dũng khí lên tận trời cao. Với một tiếng nức nở, chúng tôi vượt qua Ameer về đích.