← Quay lại trang sách

Phần Kết BA THÁNG SAU-

Tấm rèm có hình đàn ngựa giờ được trang trí trên bức tường nơi tầng hầm, mở ra gian bếp trước đây của chúng tôi. Một chiếc bàn cũ đã thay thế chiếc giường của tôi kê trong góc, và một trong những tấm thảm kỳ lạ của nhà Bell giúp cho nửa trong phòng trở nên mềm mại, trông lộng lẫy hơn hẳn tấm thảm lốm đốm cũ kỹ dưới chân tôi. Bên chiếc bàn tròn, những ngón tay tôi đan kết dải lụa thành chiếc nơ hình con ngựa. Ông Buxbaum nói ông không giữ nổi chúng trên giá. Bất cứ thứ gì liên quan đến ngựa đều trở thành sản phẩm bán chạy kể từ sau cuộc đua.

Hình ảnh chiếc ghế vắt sữa của Già Gin sưởi ấm trái tim tôi. Ông đã ra ngoài với Khoai Lang. Cưỡi ngựa hằng ngày giúp ích rất nhiều cho sức khỏe của ông.

Lọ thuốc bột của bà Vầng Trăng Duyên Dáng chiếm một vị trí trang trọng trên cùng giá treo tường mới của chúng tôi, kế bên huy chương dành cho người thắng cuộc, một cặp song sinh với chiếc của Johnny Fortune. Nhờ nửa số tiền thắng cược từ cuộc đua, chúng tôi có thể chi trả tiền chuồng cho Khoai Lang ở trại gia súc dưới phố, và tiết kiệm cho tương lai, bất cứ khi nào tương lai ấy xuất hiện.

Tôi quấn dải dây ba vòng quanh ngón tay rồi đan một đầu qua vòng cuộn. Dây lụa vốn đã đáng giá, nhưng phải có một bàn tay kiên nhẫn mới có thể tạo hình nó thành thứ gì đẹp đẽ hơn. Nhiệm vụ của một bậc phụ huynh là gì nếu không phải là dạy con cái của mình rằng cô bé rất đáng quý trọng, vì thế, một ngày nào đó, cô bé có thể trở thành bất cứ ai cô bé muốn. Già Gin chính là bậc phụ huynh như thế đối với tôi, mẹ và cha, thầy giáo và bạn bè. Một ngày nào đó - hy vọng trong tương lai rất xa - ông và bà Vầng Trăng Duyên Dáng sẽ được cưỡi ngựa bên nhau trên thiên đường, khuôn mặt không còn phải hướng lên trời nữa, mà trở thành một phần trong đó.

Còn Shang, tôi hy vọng ông tìm được thứ ông tìm kiếm, dù đó là bạc hay tự trọng. Dù hành trình của ông đưa ông tới bất cứ đâu, chỉ cần trái đất này tròn, cầu mong sao con đường sẽ đưa ông về nhà vào một ngày nào đó.

“Ới này!” Giọng Nathan bất ngờ vọng xuống qua ống nghe, giờ đây, cũng đã trở thành ống nói.

Bear sủa vang.

Tôi bước tới chỗ bàn. “Ới!”

“Em có muốn ít trà hay sô cô la không? Bear còn mời cả xương của cô nàng đấy.”

“Không đâu, cảm ơn anh. Em sắp tới tiệm bách hóa Buxbaum. Em mua gì cho anh nhé? Bút lông? Nến? Hay Bao lạc to choáng váng?”

“Anh muốn đám lạc của mình thấy thoải mái. Để chúng tiêu hóa dễ hơn. Em có chắc em không cần bầu bạn không?”

“Em ổn mà. Nói với mẹ anh rằng em sẽ trở lại trong một giờ tới để giúp bà nướng gà nhé.”

“Anh chờ mong lắm đấy.”

“Gà nướng hả?”

“Không. Chờ em về.”

Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,

Kể từ khi cô gái Trung Quốc tham gia cuộc đua đó, con gái tôi cũng muốn đua ngựa. Tôi nghĩ đó chỉ là nhất thời thôi, nhưng con bé và bạn bè nó đã thành lập một câu lạc bộ cưỡi ngựa riêng “Chỉ dành cho nàng ngựa non”. Tôi thậm chí còn bắt gặp con bé khâu quần ống túm cưỡi ngựa. Làm sao tôi thuyết phục được con gái mình rằng cô nàng Trung Quốc kia chỉ gặp may thôi?

Thương mến,

Rất Bối Rối

Rất Bối Rối thân mến,

Một người đàn ông vĩ đại từng nói với tôi rằng, May Mắn cưỡi con ngựa kéo tên là Vui Sướng. Cứ để con gái bạn cưỡi ngựa đi.

Thương mến,

Quý cô Ngọt ngào