Chương 7 ĐẢO CORSE-
NGƯỜI DÂN TRÊN đảo Corse truyền rằng khi tới gần hòn đảo của mình bằng tàu thuyền, họ có thể ngửi thấy loại mùi độc nhất vô nhị của thảm thực vật chỉ toàn những cây thấp lè tè và bụi rậm, thật lâu trước khi thoáng thấy cái bờ lởm chởm đá của nó nổi lên trên mặt biển. Gabriel không có cơ hội được trải nghiệm điều này về đảo Corse vì hành trình của ông tới hòn đảo bằng máy bay, trên chuyến bay sáng sớm nhất từ sân bay Orly. Chỉ khi ngồi vào sau tay lái của một chiếc Peugeot thuê được, hướng từ sân bay về phía Nam thị trấn Ajaccio, lần đầu tiên ông có thể ngửi được hương thơm của kim tước, thạch thảo, hồng leo và hương thảo từ những ngọn đồi phía xa. Người đảo Corse gọi đó là macchia [1]. Họ nấu ăn với nó, sưởi ấm nhà cửa với nó và ẩn náu trong đó vào thời chiến hay những khi xảy ra vendetta [2]. Theo truyền thuyết của đảo Corse, một người bị săn lùng có thể tìm đến macchia và nếu muốn, có thể ở lại mãi mãi trong đó mà không hề bị phát hiện. Gabriel quả có biết một người như thế. Đây là lý do vì sao ông đeo một bàn tay bằng san hô đỏ trên một sợi dây da lên cổ.
Sau nửa giờ lái xe, ông đã rời khỏi con đường ven biển và tiến vào nội địa. Mùi hương của macchia càng nồng nàn hơn, và cũng bền lâu như tường thành bao quanh thị trấn nhỏ trên đồi. Đảo Corse cũng như miền đất xa xưa của Israel đã nhiều lần bị xâm lăng: thật vậy, từ khi Đế chế La Mã sụp đổ, người Vandal đã cướp phá đảo Corse quá tàn ác tới nỗi hầu hết dân cư của đảo trốn khỏi bờ biển và rút lui lên vùng rừng núi an toàn. Ngay cả bây giờ, họ vẫn còn sợ người nơi khác đến vô cùng. Trong một ngôi làng hẻo lánh, một bà già đã chỉ tay vào Gabriel bằng ngón trỏ và ngón út để phòng tránh ảnh hưởng của tà thuật, occhju.
Bên kia làng, con đường chỉ hơi lớn hơn đường hẻm một làn xe một chút, hai bên được bao bọc bởi bức tường thành phủ đầy macchia. Sau một dặm đường trường, ông đã tới lối vào của một đồn điền tư nhân. Cánh cổng mở toang, nhưng lại có một chiếc xe địa hình chở hai nhân viên bảo vệ đứng chắn ngang. Gabriel tắt máy rồi đặt hai bàn tay trên tay lái, chờ hai gã ấy tới gần. Sau cùng một gã trèo ra khỏi xe và từ từ đi tới. Gã lăm lăm trong tay một khẩu súng, còn một khẩu nữa giắt vào dây thắt lưng quần dài. Chỉ với một cái nhíu hàng lông mày rậm rạp, gã gặng hỏi mục đích của chuyến viếng thăm.
“Tôi muốn gặp ông trùm,” Gabriel nói tiếng Pháp.
“Ông trùm rất bận,” gã đáp lại với giọng địa phương đảo Corse.
Gabriel cởi cái bùa ra khỏi cổ rồi trao cho gã. Người đảo Corse mỉm cười.
“Để xem thử tôi có thể làm gì với nó.”
Chưa bao giờ phải mất nhiều thời gian để châm ngòi cho một cuộc trả thù truyền kiếp đẫm máu trên đảo Corse. Một lời nhục mạ. Một lời buộc tội lừa đảo ngoài chợ. Một hôn ước bị hủy bỏ. Một phụ nữ chưa chồng mang thai. Sau khi tia lửa đầu tiên nảy ra, tiếp theo đó là bất ổn không tránh khỏi. Một con bò sẽ bị giết, một cây ô liu quý giá sẽ đổ ngã, một nhà tranh sẽ bốc cháy. Rồi các cuộc tàn sát sẽ bắt đầu. Chúng cứ tiếp diễn mãi, có khi cả một thế hệ hay hơn nữa, cho tới khi các băng nhóm đã dàn xếp các bất đồng hay từ bỏ cuộc đấu đá vì kiệt sức.
Hầu hết đàn ông đảo Corse đều rất muốn tự ra tay giết người. Nhưng có một số lại cần kẻ khác làm thay việc gây đổ máu cho họ: những người có danh vọng địa vị rất cẩn thận để đảm bảo không làm bẩn tay mình, hay chẳng dám liều lĩnh để rồi bị bắt hay bị lưu đày; những phụ nữ không thể tự tay giết người hay không có họ hàng là đàn ông để thay họ làm việc đó. Những kẻ như thế dựa vào bọn giết người chuyên nghiệp, bọn taddunaghiu. Thường họ quay sang nhờ băng đảng Orsati.
Dòng họ Orsati này có đất đai màu mỡ, rất thuận lợi để trồng nhiều cây ô liu, và dầu của bọn chúng được xem là ngon nhất trên toàn đảo Corse. Nhưng chúng còn làm nhiều việc khác ngoài sản xuất dầu ô liu. Chẳng ai biết có bao nhiêu người đảo Corse đã chết bởi bàn tay bọn sát thủ trong băng đảng ác ôn ấy qua các thời đại, chính bọn chúng còn không rõ, nhưng theo thông tin mà mọi người truyền nhau thì con số đã lên đến hàng ngàn người. Con số đó có thể cao hơn một cách đáng kể nếu như gia tộc này không có quy trình xét duyệt một cách nghiêm ngặt. Bọn chúng hoạt động theo những quy tắc khắt khe. Chúng từ chối hành vi giết người trừ khi xác minh rõ băng nhóm trước mặt chúng quả thật đã sai trái và cần phải trả thù đẫm máu.
Tuy nhiên điều đó đã thay đổi với ông trùm Anton Orsati. Lúc nắm được quyền điều hành dòng họ, kẻ cầm quyền người Pháp đã xóa bỏ được mối hận thù truyền kiếp trên đảo ngoại trừ các hang ổ biệt lập nhất, và chỉ còn lại vài người dân đảo Corse cần thuê bọn taddunaghiu của hắn. Do nhu cầu địa phương tuột dốc thê thảm, hắn chẳng còn chọn lựa nào ngoài việc tìm kiếm cơ hội ở nơi khác, tức là vượt biển để đến với lục địa châu Âu. Giờ đây, hắn chấp nhận hầu như mọi lời đề nghị được gửi đến mình, bất kể yêu cầu đó có ghê tởm đến mức nào, và các sát thủ của hắn được xem là đáng tin cậy nhất và chuyên nghiệp nhất trên đất liền. Thật vậy, Gabriel là một trong chỉ hai người còn sống sót, thoát khỏi hợp đồng của dòng họ Orsati.
Mặc dù Orsati xuất thân từ một danh gia vọng tộc trên đảo Corse, nhưng vẻ ngoài của hắn chẳng có gì có thể phân biệt với một paesano - người canh gác lối vào đồn điền của hắn. Bước vào văn phòng rộng lớn của tên trùm, Gabriel thấy hắn đang ngồi ở bàn giấy, mặc một cái áo Sơ mi trắng đã ngả màu, một quần dài rộng thùng thình bằng vải cotton màu xanh xám, và mang một đôi xăng đan dính đầy bụi bẩn trông như thể vừa tậu được từ một cái chợ trời nào đó. Hắn đang chăm chú nhìn xuống một sổ cái kế toán kiểu cũ, khuôn mặt nặng nề đang nhăn nhó. Gabriel thắc mắc không rõ nguyên do nào khiến tên trùm băng đảng không vừa lòng. Cách đây đã lâu, Orsati từng sáp nhập hai thương vụ của hắn để thành lập một doanh nghiệp duy nhất. Các taddunaghiu của hắn, ngày nay đều làm công cho Công ty Dầu ô liu Orsati, và các án mạng chúng tiến hành đều được ghi sổ như đặt mua sản phẩm.
Hắn đứng dậy, chìa bàn tay cứng như đá hoa cương về phía khách không một chút sợ sệt. “Hân hạnh được gặp, ông Allon,” hắn nói tiếng Pháp. “Thật tình tôi mong được gặp ông đã lâu lắm rồi. Ông nổi tiếng là đối xử với kẻ thù rất tàn nhẫn.”
“Kẻ thù của tôi là các chủ ngân hàng Thụy Sĩ đã thuê ông giết tôi, Ông trùm Orsati à. Ngoài ra,” Gabriel nói thêm, “thay vì cho tôi một viên đạn vào đầu, sát thủ của ông đã đưa tôi cái đó.”
Gabriel hất hàm nhìn về phía cái bùa đang nằm trên mặt bàn giấy của Orsati kế bên quyển sổ cái. Tên trùm nhăn mặt. Rồi hắn cầm sợi dây da làm bùa hộ mạng lên, cho bàn tay san hô đỏ lắc qua lắc lại y như quả lắc của một chiếc đồng hồ.
“Đó là một việc làm thiếu cân nhắc,” cuối cùng tên trùm nói.
“Quên cái bùa đi, hay để cho tôi sống?”
Orsati mỉm cười không rõ ý tứ thế nào. “Ở đây trên đảo Corse chúng tôi có một tục ngữ cổ xưa. I solda un vènini micca cantendu: Tiền không đến nhờ ca hát. Nó đến nhờ công việc. Và ở đây, công việc tức là hoàn thành các hợp đồng, ngay cả khi đó là hợp đồng trả thù nhạc sĩ vĩ cầm lừng danh và sĩ quan tình báo Israel.”
“Như vậy ông đã trả tiền lại cho những kẻ thuê mướn ông?”
“Họ là những chủ ngân hàng Thụy Sĩ. Tiền là thứ cuối cùng họ cần.” Tên trùm gấp quyển sổ cái lại rồi đặt cái bùa lên trên bìa sổ. “Như ông có thể mong đợi, tôi đã luôn để mắt đến ông thật sát sao suốt nhiều năm qua. Ông đã là một người rất bận rộn từ khi đường chúng ta đi giao nhau. Quả thật một số công việc tốt nhất của ông đã được hoàn thành trên địa bàn của tôi.”
“Đây là lần đầu tôi đến đảo Corse,” Gabriel do dự.
“Ý tôi nhắc đến miền Nam nước Pháp,” Orsati đáp lại. “Ông đã giết tên khủng bố người Ả Rập Saudi tên là Zizi al-Bakari ở bến cảng Old Cannes. Và rồi đã có một chút chuyện không vui với Ivan Kharkov ở Saint-Tropez cách đây vài năm.”
“Theo hiểu biết của tôi thì Ivan đã bị nhóm người Nga nào đó giết,” Gabriel lảng tránh đi.
“Ông đã giết Ivan, Allon ạ. và ông giết hắn vì hắn đã bắt vợ ông đi.”
Gabriel nín lặng. Người đảo Corse lại mỉm cười, lần này với sự quả quyết của một kẻ biết mình nói đúng. “Macchia không có mắt,” hắn nói, “nhưng nó có thể nhìn thấy tất cả.”
“Chính vì vậy tôi mới tới đây.”
“Tôi đoán là vụ án ấy. Dù sao một người như ông chắc chắn chẳng cần đến một kẻ giết người chuyên nghiệp. Ông chỉ có một mình nhưng cũng tự làm việc ấy rất giỏi.”
Gabriel rút một xấp tiền mặt từ túi áo khoác của mình ra rồi đặt lên trên quyển sổ tử thần của Orsati kế bên cái bùa. Tên trùm làm bộ ngó lơ đi.
“Tôi có thể giúp ông như thế nào, Allon?”
“Tôi cần một số thông tin.”
“Về chuyện gì?”
Chẳng nói chẳng rằng, Gabriel đặt tấm hình chụp Madeline Hart kế bên xấp tiền.
“Cô gái người Anh sao?”
“Dường như ông không ngạc nhiên, ông trùm Orsati.” Gã người đảo Corse không nói gì.
“Ông có biết cô ta ở đâu không?”
“Không,” Orsati đáp. “Nhưng tôi biết rõ ai bắt cô ấy”
Gabriel giơ lên tấm hình chụp người đàn ông ở nhà hàng Les Palmiers. Tên trùm gật đầu một cái.
“Hắn là ai vậy?” Gabriel hỏi.
“Tôi không biết, chỉ gặp hắn một lần thôi.”
“Ở đâu?”
“Chính là trong văn phòng này, một tuần trước khi cô gái người Anh mất tích. Hắn đã ngồi cũng trên chính chiếc ghế bây giờ ông đang ngồi,” Orsati nói tiếp. “Nhưng hắn có nhiều tiền hơn ông, Allon ạ. Hơn rất nhiều.
Chú thích:
[1] Từ gốc Ý: nơi chốn, có bụi rậm
[2] Từ gốc Ý: cuộc trả thù rửa hận truyền kiếp giữa các dòng họ, một đặc trưng của đảo Corse.