← Quay lại trang sách

Chương 11 NGOÀI KHƠI MARSEILLES-

MƯA ĐÃ TẠNH hẳn lúc mặt trời lặn, nhưng gió mistral vẫn cứ thổi ào ạt rất lâu sau khi trời sập tối. Gió hát ca trong những cánh buồm và dây căng của những con thuyền chen chúc trong bến cảng Old Port, và rượt đuổi quanh boong thuyền Vũ Điệu Ánh Trăng trong lúc Keller lái nó ra khơi thật thành thạo. Gabriel vẫn ở bên trong khoang lái trên cao cho tới khi họ không còn nhìn thấy bến cảng nữa. Sau đó, ông xuống thang tới phòng tiếp khách, chính nơi chủ thuyền đang nằm sấp trên sàn, bị trói chặt, nhét giẻ vào miệng và bịt mắt bằng băng keo dán ống nước màu bạc. Gabriel lật ngửa hắn, rồi giật phắt lớp băng dán mắt ra chỉ bằng một động tác thô bạo. Lacroix đã hồi tỉnh; trong ánh mắt hắn chẳng có dấu hiệu sợ hãi, chỉ là giận dữ điên cuồng. Keller đã nói đúng. Tên người Pháp này không dễ gì sợ hãi.

Gabriel dán trở lại lớp băng keo bịt kín mắt rồi ra lệnh khám xét toàn diện khắp con thuyền, bắt đầu từ phòng tiếp khách chính và kết thúc ở buồng ngủ của Lacroix. Kết quả đã tìm thấy chỗ giấu ma túy bất hợp pháp, khoảng chừng sáu chục ngàn euro tiền mặt, những hộ chiếu và bằng lái xe giả của Pháp mang bốn cái tên khác nhau, một trăm thẻ tín dụng ăn cắp, chín điện thoại di động có thể sử dụng được ngay, một bộ sưu tập phong phú những phim ảnh, sách báo khiêu dâm được in ấn hay lưu trữ dưới dạng dữ liệu điện tử, và một hóa đơn ở mặt sau có ghi nguệch ngoạc một số điện thoại. Tờ hóa đơn đó từ một nơi gọi là Bar du Haut trên Đại lộ Jean Jaurès ở Rognac, một thị trấn của dân lao động phía Bắc Marseilles, không xa sân bay. Gabriel đã từng đi ngang qua nơi này một lần nào đó trong đời. Rognac là một kiểu thị trấn đặc biệt, đây là một trạm dừng chân trên tuyến đường đến một nơi nào khác.

Gabriel kiểm tra ngày tháng ghi trên hóa đơn. Sau đó ông kiểm tra danh sách các cuộc gọi trên chín chiếc điện thoại để tìm số ghi ở mặt sau. Ông tìm thấy nó trên ba chiếc điện thoại. Quả thật, Lacroix đã thực hiện hai cuộc gọi vào sáng hôm ấy trên những thiết bị khác nhau.

Gabriel nhét hết mấy chiếc điện thoại, tờ hóa đơn và tiền mặt vào một cái ba lô ni lông rồi trở về phòng tiếp khách chính. Một lần nữa, ông giật băng keo dán ống nước ra khỏi cặp mắt của gã buôn lậu, nhưng lần này ông lôi ra cả miếng giẻ nhét trong miệng. Mặt Lacroix bây giờ méo xệch hẳn đi vì sưng phù do cái quai hàm bị nứt. Gabriel vừa siết nó thật chặt vừa nhìn chằm chằm vào mắt gã người Pháp.

“Tôi sẽ hỏi anh vài câu, Marcel à. Anh chỉ có một cơ hội để nói ra sự thật. Anh có hiểu không?” Gabriel vừa hỏi vừa bóp mạnh hơn một chút. “Một cơ hội.”

Chủ thuyền không có phản ứng nào khác, chỉ rên rỉ vì đau đớn.

“Một cơ hội,” Gabriel lại nói, giơ một ngón tay trỏ lên để nhấn mạnh. “Có nghe không?”

Lacroix chẳng nói gì.

“Cứ coi như anh nói là có đi,” Gabriel nói. “Marcel, bây giờ, tôi muốn anh cho tôi biết tên gã đàn ông đang giữ cô gái. Rồi sau đó tôi muốn anh cho tôi biết có thể tìm họ ở đâu.”

“Tôi chẳng biết gì về cô gái cả.”

“Anh đang nói dối, Marcel.”

“Không, tôi xin thề đấy.”

Lacroix chưa kịp thốt ra thêm một lời nào, Gabriel đã làm hắn câm nín bằng cách bịt kín miệng hắn lại một lần nữa. Kế tiếp, ông dán thêm rất nhiều băng keo kín mít cả cái đầu của gã người Pháp, chỉ còn thấy được hai lỗ mũi. Bên dưới boong thuyền ông tìm được một sợi dây thừng ni lông dài từ một cái tủ trong kho. Sau đó, ông lại leo thang lên khoang lái. Keller đang nắm chặt tay lái với cả hai bàn tay và liếc nhìn biển động qua cửa sổ.

“Dưới ấy sao rồi?” Keller hỏi.

“Thật đáng ngạc nhiên, tôi không thể thuyết phục hắn hợp tác.”

“Dây thừng để làm gì?”

“Để thuyết phục thêm nữa.”

“Tôi có thể làm gì giúp ông không?”

“Giảm tốc độ và cho tàu lái tự động đi!”

Keller làm theo chỉ dẫn rồi theo Gabriel xuống phòng tiếp khách chính, ở đó, họ thấy Lacroix hiển nhiên đang trong tình trạng nguy kịch, cái ngực phập phồng trong khi hắn cố hết sức hít thở qua cái mũ chụp bằng băng keo dán ống nước. Gabriel lật hắn nằm sấp, luồn sợi dây thừng ni lông qua các chỗ nối giữa mắt cá và bàn chân. Sau khi bảo đảm dây buộc chắc chắn bằng một cái gút thật chặt, ông lôi hắn lên boong ở đuôi thuyền như thể hắn là một con cá voi vừa bị đâm bằng lao móc. Sau đó nhờ Keller giúp đỡ, ông hạ hắn xuống bậc cấp ngập nước rồi lăn hắn ra khỏi con thuyền. Lacroix va chạm mặt nước đen ngòm với một tiếng rơi phịch nặng nề và bắt đầu quẫy đập như điên để cố ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Gabriel quan sát hắn một lát, rồi xem xét kỹ đường chân trời ở mọi phương hướng. Không thấy một chút ánh sáng nào. Dường như họ là ba người đàn ông cuối cùng trên trái đất.

“Làm sao ông biết được lúc nào là vừa đủ với hắn?” Keller hỏi khi quan sát Lacroix đang vùng vẫy cố tìm lấy sự sống.

“Khi hắn bắt đầu chìm,” Gabriel thản nhiên đáp lại.

“Hãy nhắc tôi đừng bao giờ bắt gặp mặt xấu của ông đấy.”

“Đừng bao giờ bắt gặp mặt xấu của tôi.

Sau bốn mươi lăm giây ở dưới nước, Lacroix đột nhiên bất động. Gabriel và Keller lanh lẹ lôi hắn trở lên thuyền rồi gỡ băng keo dán ống nước ra khỏi miệng hắn. Trong rất nhiều phút kế tiếp, gã người Pháp không nói được, chỉ luân phiên thở gấp để lưu thông không khí và khạc nước biển ra khỏi phổi. Khi hắn đã hết nôn mữa, Gabriel nắm cái quai hàm nứt gãy của hắn và siết chặt.

“Có thể lúc này anh không nhận thấy, nhưng đây là ngày anh gặp may đó, Marcel à. Bây giờ ta hãy thử lại lần nữa! Hãy cho tôi biết có thể tìm cô gái đó ở đâu!”

“Tôi không biết.”

“Anh đang nói dối tôi, Marcel.”

“Không,” hắn lắc đầu thật mạnh từ bên này qua bên kia. “Tôi đang nói sự thật với ông. Tôi không hề biết cô ta ở đâu cả.”

“Nhưng anh biết một trong những kẻ đang bắt giữ cô ta. Thực tế là anh đã uống rượu với hắn trong một quán rượu ở Rognac một tuần sau khi cô ta mất tích, và kể từ đó vẫn còn giữ liên lạc với hắn ta.”

Lacroix im lặng. Gabriel bóp cái quai hàm bị gãy mạnh hơn.

“Tên hắn, Marcel. Hãy cho tôi biết tên hắn!”

“Brossard,” hắn thở hổn hển vì đau đớn. “Tên hắn là René Brossard.”

Gabriel ngó Keller, y gật đầu.

“Tốt lắm,” ông nói với gã người Pháp, buông bàn tay đang bóp chặt ra. “Bây giờ thì tiếp tục nói đi! Và đừng có nghĩ tới chuyện nói dối với tôi! Bằng không anh sẽ quay xuống nước một lần nữa. Lần kế tiếp sẽ là vĩnh viễn.”