Chương 12 NGOÀI KHƠI MARSEILLES-
CÓ HAI CÁI ghế xoay đối diện nhau trên boong ở đuôi thuyền. Gabriel đặt Lacroix ngồi vững vàng trên cái ghế phía mạn phải của con thuyền rồi hạ mình ngồi xuống cái ghế còn lại. Lacroix vẫn đang bị bịt mắt, bộ đồ thể thao ướt sũng do bơi lội một thời gian ngắn dưới đại dương. Run rẩy như cầy sấy, hắn van nài xin được thay quần áo hoặc cho hắn một cái mền. Rồi sau khi không nhận được câu trả lời, hắn thuật lại chi tiết về một buổi tối ấm áp giữa tháng Tám khi một gã đàn ông xuất hiện không báo trước trên chiếc Vũ Điệu Ánh Trăng y hệt Gabriel vừa xuất hiện chiều hôm ấy.
“Paul à?” Gabriel hỏi.
“Phải, là Paul.”
“Trước đó anh có bao giờ gặp hắn hay chưa?”
“Chưa gặp, nhưng từng trông thấy hắn.”
“Ở đâu?”
“Cannes.”
“Lúc nào?”
“Liên hoan phim.”
“Năm nay?”
“Phải, vào tháng Năm.”
“Anh đã tới Liên hoan phim Cannes?”
“Tôi không có tên trên danh sách khách mời, chắc ông muốn hỏi điều này đúng không. Tôi đến để làm việc.”
“Kiểu công việc gì?”
“Ông nghĩ là công việc gì?”
“Ăn cắp của các ngôi sao điện ảnh và các người đẹp?”
“Đấy là một trong những tuần bận rộn nhất của bọn tôi trong năm, một mối hời thật sự với kinh tế địa phương. Bọn đến từ Hollywood hoàn toàn ngu xuẩn. Bọn tôi cướp của chúng như cướp của một lũ mù mỗi khi chúng đến đây, và thậm chí chúng dường như chẳng bao giờ để ý đến.”
“Lúc đó Paul đang làm gì?”
“Hắn quanh quẩn bên các người đẹp. Tôi nghĩ mình thực sự trông thấy hắn vào sảnh hai lần để xem phim.”
“Anh nghĩ vậy sao?”
“Hắn luôn trông có vẻ khác biệt.”
“Hắn luôn giở trò lường gạt từ bên trong ở Cannes?”
“Ông phải hỏi hắn. Bọn tôi không bàn chuyện ấy khi hắn đến gặp tôi. Bọn tôi chỉ nói chuyện việc làm thôi.”
“Hắn muốn thuê anh và con thuyền của anh chở cô gái từ đảo Corse vào đất liền.”
“Không,” Lacroix lắc đầu kịch liệt. “Hắn chẳng nói một lời nào về cô gái cả.”
“Hắn đã nói gì?”
“Nói là hắn muốn tôi giao một bao hàng.”
“Anh không hỏi là bao hàng gì sao?”
“Không.”
“Có phải đó là cách anh vẫn luôn tiến hành công việc?”
“Còn tùy.”
“Tùy gì?”
“Tùy bao nhiêu tiền ở trên bàn.”
“Đã có bao nhiêu?”
“Năm mươi nghìn.”
“Có hậu hĩnh không?”
“Rất hậu hĩnh.”
“Hắn có đề cập chuyện hắn lấy tên anh ở đâu không?”
“Hắn lấy từ ông trùm.”
“Tên trùm đó là ai vậy?”
“Ông trùm Orsati, người đảo Corse.”
“Tên trùm đó làm công việc gì?”
“Ông ta nhúng tay vào mọi việc,” Lacroix đáp, “nhưng chủ yếu là giết người. Thỉnh thoảng, tôi có cho người của ông ấy quá giang. Và đôi khi tôi giúp làm biến mất đồ này, vật nọ.”
Cách điều tra của Gabriel đồng thời nhằm hai mục đích. Vừa giúp ông kiểm tra tính chân thật trong phản ứng của Lacroix, vừa che giấu đường đi nước bước của mình. Giờ đây, hắn đã có ấn tượng rõ ràng rằng Gabriel chẳng hề thích thú gì khi quen biết một gã sát nhân người đảo Corse tên là Orsati. Và ít ra vào thời điểm này hắn đã thành thật trả lời các câu hỏi của ông.
“Paul có cho anh biết khi nào hắn định tiến hành công việc đó hay không?”
“Không,” chủ thuyền lắc đầu. “Hắn nói sẽ báo trước hai mươi bốn giờ, có lẽ tôi sẽ nhận được tin một tuần sau đấy, nhiều nhất là mười ngày.”
“Hắn định liên lạc bằng cách nào?”
“Bằng điện thoại.”
“Anh vẫn còn giữ cái máy điện thoại đã dùng?”
Lacroix gật đầu rồi đọc số của cái máy đó.
“Hắn đã gọi như dự tính?”
“Vào ngày thứ tám.”
“Hắn đã nói gì?”
“Hắn muốn tôi đón hắn sáng hôm sau ở cái vũng ngay phía Nam Capo di Feno.”
“Lúc mấy giờ?”
“Ba giờ sáng.”
“Việc đón hắn dự định tiến hành ra sao?”
“Hắn muốn tôi để một chiếc xuồng trên bãi biển rồi đợi hắn ở xa bờ.”
Gabriel ngước mắt nhìn về phía khoang lái, nơi Keller vẫn đứng theo dõi cuộc điều tra. Gã người Anh gật đầu như muốn nói quả thật có một vũng kín gió phù hợp ở Capo di Feno và kịch bản như chủ thuyền mô tả hoàn toàn hợp lý.
“Anh đã tới đảo Corse lúc nào?” Gabriel hỏi.
“Vài phút sau nửa đêm.”
“Anh đi một mình?”
“Phải.”
“Anh có chắc không?”
“Chắc, tôi xin thề.”
“Anh để chiếc xuồng lại trên bờ biển lúc mấy giờ?”
“Hai giờ.”
“Anh trở lại chiếc Vũ Điệu Ánh Trăng bằng cách nào?”
“Tôi đi bộ,” Lacroix buột miệng nói ra, “y hệt đức Chúa Giêsu.”
Gabriel thò tay giật bông tai ra khỏi vành tai phải của hắn.
“Tôi chỉ nói đùa thôi,” gã người Pháp thở hổn hển khi máu chảy ra từ vành tai bị toạc.
“Nếu tôi là anh,” Gabriel đáp lại, “Tôi sẽ không nói đùa về Chúa vào một lúc như thế này. Thật tình, hẳn tôi sẽ làm mọi việc có thể làm để được gần bên Ngài.”
Gabriel lại liếc nhìn lên khoang lái và thấy gã người Anh đang cố nhịn cười. Sau đó, ông yêu cầu chủ thuyền mô tả lại các sự kiện tiếp theo. Hắn nói Paul đã đến nơi như dự định, lúc ba giờ đúng. Lacroix đã thấy một chiếc xe nhỏ bốn bánh đơn sơ đang bị dằn xóc trên con đường dốc từ đỉnh mỏm đá xuống cái vũng, chỉ cháy sáng những ngọn đèn lúc đậu xe. Rồi hắn đã nghe tiếng nổ phành phạch của cái máy trên xuồng vọng tới chỗ hắn qua mặt nước. Sau đó, khi chiếc xuồng thúc vào đuôi thuyền Vũ Điệu Ánh Trăng, hắn mới trông thấy cô gái.
“Paul đi với cô ta?” Gabriel hỏi.
“Phải.”
“Có ai khác không?”
“Không, chỉ có Paul.”
“Cô ta vẫn tỉnh táo?”
“Rõ là như thế.”
“Cô ta mặc đồ gì?”
“Váy áo màu trắng, mũ đen trùm đầu.”
“Anh có thấy mặt cô ta không?”
“Chưa từng thấy.”
“Có thương tích gì không?”
“Hai đầu gối cô ta đẫm máu và cô ta đã cào khắp hai cánh tay. Cũng có những vết thâm tím.”
“Có bị còng hay không?”
“Hai bàn tay.”
“Đằng trước hay đằng sau?”
“Đằng sau.”
“Còng kiểu nào?”
“Còng răng cưa, rất chuyên nghiệp.”
“Nói tiếp đi.”
“Paul đặt cô gái xuống ghế bành trong phòng tiếp khách chính rồi tiêm cho cô ta một mũi thuốc gì đấy để giữ cho cô ta im lặng. Sau đó, hắn lên khoang lái cho tôi biết hắn muốn tôi đi đâu.”
“Đi đâu?”
“Con lạch thủy triều ngay phía Tây Saintes-Maries-de-la-Mer. Có một bến neo đậu tàu thuyền. Trước đấy tôi có dùng đến nó. Đấy là một địa điểm rất tuyệt. Chắc hẳn Paul đã chuẩn bị một kế hoạch kỹ lưỡng ở đó.”
Một cái liếc nhìn Keller lần nữa. Lại một cái gật đầu.
“Anh đã vượt biển ngay à?”
“Không,” Lacroix trả lời. “Nếu đi như vậy, chúng tôi sẽ vào bờ giữa ban ngày, chúng tôi đã dành cả ngày trời ở ngoài khơi. Sau đấy, mới vào bến khoảng chừng mười một giờ đêm hôm ấy.”
“Paul đã giữ cô gái trong phòng tiếp khách suốt thời gian đó?”
“Hắn có dẫn cô ấy ra đầu thuyền một lần, còn không như thế thì...”
“Không thì sao?”
“Cô ta bị tiêm.”
“Ketamine?”
“Tôi không phải là bác sĩ.”
“Đúng vậy.”
“Ông hỏi tôi một câu thì tôi trả lời một câu mà.”
“Hắn đã đưa cô ta vào bờ trong một chiếc xuồng à?”
“Không. Tôi đi thẳng vào bến. Đấy là một chỗ mà ông có thể đậu xe hơi ngay sát bên chỗ neo đậu con thuyền. Paul có một chiếc xe hơi đang đợi. Một chiếc Mercedes màu đen.”
“Mercedes kiểu nào?”
“Dòng E.”
“Có đăng kiểm không?”
“Của Pháp.”
“Không ai trong đó à?”
“Không. Có hai gã đàn ông. Một gã đang tựa vào mui xe hơi khi chúng tôi đi vào. Gã kia thì ngồi sau tay lái.”
“Anh có biết gã dựa vào mui xe không?”
“Tôi chưa bao giờ gặp hắn trước đấy.”
“Nhưng không đúng như vậy với gã ngồi đằng sau tay lái, phải không Marcel?”
“Không phải,” Lacroix trả lời. “Gã ngồi sau tay lái là René Brossard.”
René Brossard là một tên lính bộ binh trong một dòng họ tội phạm rất giỏi xoay sở ở Marseilles có quan hệ với quốc tế. Gã chuyên về công việc cần đến cơ bắp: đòi nợ, cưỡng chế, bảo đảm an ninh. Lúc nhàn rỗi, gã làm bảo vệ ở một hộp đêm gần cảng Old Port, chủ yếu vì gã thích các cô gái tới đó. Lacroix biết gã từ vùng lân cận. Hắn còn biết số điện thoại của gã.
“Anh đã gọi hắn lúc nào?” Gabriel hỏi.
“Vài hôm sau khi tôi đọc câu chuyện đầu tiên trên nhật báo về cô gái người Anh mất tích trong lúc nghỉ hè ở đảo Corse. Tôi kết hợp hai chuyện với nhau và nhận ra cô ấy là người tôi đã bỏ xuống ở bến neo đậu gần Saintes-Maries-de-la-Mer.”
“Anh chắc cũng là thiên tài toán học phải không?”
“Tôi biết làm toán cộng,” chủ thuyền buột miệng nói ra.
“Anh đã nhận thấy Paul đòi rất nhiều tiền chuộc từ ai đó nên muốn tham gia một phần hành động đó.”
“Hắn đánh lạc hướng không cho tôi biết là thứ công việc gì,” Lacroix nói. “Hẳn tôi đã không chịu tham gia bắt cóc một nhân vật quan trọng mà chỉ được trả có năm mươi nghìn.”
“Bao nhiêu anh mới chịu?”
“Tôi cố bỏ cái tật cứ tự mặc cả với chính mình.”
“Khôn lắm,” Gabriel nói. Rồi ông hỏi hắn Brossard đã đợi bao lâu mới hồi đáp cuộc gọi của hắn.
“Hai ngày.”
“Anh đã mô tả chi tiết những gì qua điện thoại?”
“Đủ để làm sáng tỏ tôi đã làm việc gì sau đó. Brossard gọi lại cho tôi vài giờ sau đấy và bảo tôi đến Bar du Haut chiều hôm sau lúc bốn giờ.”
“Đó là một hành động rất ngu ngốc, Marcel.”
“Vì sao?”
“Vì có thể Paul đã tới đó chứ không phải là Brossard. Và có thể hắn cho anh một viên đạn vào giữa hai con mắt vì cái tội dám cả gan đòi thêm tiền.”
“Tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”
“Nếu đúng như vậy,” Gabriel nói, “anh đã không bị dán băng keo vào một cái ghế trên con thuyền của chính mình. Nhưng anh vừa nói với tôi về cuộc nói chuyện của anh với René Brossard mà.”
“Hắn nói với tôi Paul muốn làm cho hợp lý. Sau đấy, bọn tôi thương lượng một thời gian.”
“Thương lượng à?”
“Về cái giá tôi đã sắp xếp việc đưa đón. Paul đưa ra một đề nghị, còn tôi thì phản đối đề nghị. Bọn tôi bàn lui bàn tới rất nhiều lần.”
“Tất cả bằng điện thoại?”
Chủ thuyền gật đầu.
“Vai trò của Brossard trong vụ này là gì?”
“Hắn lưu trú trong ngôi nhà nơi chúng bắt giữ cô gái.”
“Paul có ở đó với hắn không?”
“Tôi chưa hề hỏi.”
“Có bao nhiêu đứa khác ở đó?”
“Tôi không biết. Tất cả những gì tôi biết là có một người đàn bà nữa ở đấy khiến bọn họ giống như một gia đình.”
“Brossard có bao giờ nhắc tới cô gái người Anh không?”
“Hắn nói cô ấy vẫn còn sống.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Hiện trạng cuộc thương lượng của anh với Paul và Brossard ra sao rồi?”
“Bọn tôi đã đạt được thỏa thuận sáng hôm nay.”
“Anh đục đẽo của chúng được bao nhiêu?”
“Thêm một trăm nghìn nữa.”
“Khi nào chúng định giao tiền cho anh?”
“Chiều mai.”
“Ở đâu?”
“Aix.”
“Nơi nào ở Aix?”
“Một quán café gần Quảng trường Tướng de Gaulle.”
“Quán đó tên gì?”
“Quán Le Provence... còn gì nữa không?”
“Cuộc gặp dự định diễn tiến ra sao?”
“Theo dự định Brossard sẽ đến trước lúc năm giờ mười, còn tôi sẽ gặp hắn lúc năm giờ hai mươi.”
“Hắn sẽ ngồi ở đâu?”
“Ở một cái bàn bên ngoài.”
“Còn tiền thì sao?”
“Brossard nói sẽ để trong một cặp hồ sơ nhỏ bằng kim loại.”
“Kín đáo quá!”
“Đấy là chọn lựa của hắn, chẳng phải tôi.”
“Có một chỗ khác thay thế nếu một trong hai người không thể xuất hiện không?”
“Quán Le Cézanne, ở ngay đầu phố.”
“Hắn sẽ đợi ở đó bao lâu?”
“Mười phút.”
“Còn nếu anh không lộ diện?”
“Giao dịch bị hủy bỏ.”
“Còn chỉ dẫn nào khác không?”
“Không gọi điện nữa,” Lacroix đáp. “Paul đang trở nên căng thẳng với tất cả các cuộc gọi.”
“Tôi chắc chắn hắn đang như vậy.” Gabriel ngước mắt nhìn lên khoang lái, nhưng lần này Keller đứng yên như trời trồng, một bóng dáng đen xì trên nền trời đen kịt, một khẩu súng vung vẩy trong bàn tay giơ tới. Một phát súng câm lặng nhờ có bộ phận hãm thanh đục một cái lỗ phía trên mắt trái của Lacroix. Gabriel giữ hai vai của gã người Pháp khi hắn chết. Sau đó, ông xoay vòng trong cơn giận dữ và chĩa vũ khí của mình về phía Keller.
“Ông nên bỏ súng xuống kẻo có người bị thương đấy,” gã người Anh thản nhiên nói.
“Vì cái quái quỷ gì mà anh lại làm vậy hả?”
“Hắn khiến tôi phải làm việc xấu xa. Hơn nữa,” Keller vừa nói vừa giắt khẩu súng vào thắt lưng quần dài của y, “chúng ta không cần đến hắn nữa.”