← Quay lại trang sách

Chương 14 THÀNH PHỐ AIX-EN-PROVENCE, PHÁP-

THÀNH PHỐ CỔ Aix-en-Provence đã được người La Mã xây nên, bị người Visigoth chinh phục và được các ông vua tô điểm trang hoàng, có rất ít điểm chung với Marseilles là láng giềng gan góc của nó ở phía Nam. Marseilles có ma túy, tội phạm và một khu phố Ả Rập ở đó ít ai nói tiếng Pháp; Aix có các viện bảo tàng, các nơi mua sắm và một trong những trường đại học có chất lượng nhất cả nước. Người Aix có khuynh hướng nhìn Marseilles với vẻ khinh miệt. Họ hiếm khi đánh liều đến đó, chủ yếu dùng sân bay, rồi chuồn đi càng nhanh càng tốt mới mong vẫn còn giữ được những thứ quý giá của mình.

Đường phố sầm uất chính của Aix là Cours Mirabeau, một đại lộ rộng và dài có một dãy quán café và được che mát bởi hai hàng cây tiêu huyền song song rợp lá. Ngay phía Bắc là một khu phố chằng chịt những con đường chật hẹp và những quảng trường nhỏ xíu gọi là Khu phố Cổ (Quartier Ancien). Chủ yếu đó là một khu phố đi bộ, ngoài các con đường rộng lớn nhất đều cấm xe cộ lưu thông. Gabriel thực thi một loạt thủ thuật đã thử thách qua thời gian của Văn phòng để xem có phải mình đang bị theo dõi hay không. Rồi sau khi xác định chỉ có một mình, ông đi về phía một quảng trường nhỏ nhộn nhịp dọc theo đường Espariat. Ở trung tâm quảng trường, có một cây cột cổ với đầu cột kiểu kiến trúc La Mã; và ở góc Đông Nam, quán Le Provence bị một cây cao lớn che phủ một phần. Có vài bàn kê trên quảng trường, và thêm nhiều bàn dọc theo đường Espariat, ở đó hai ông già ngồi đăm đăm nhìn vào khoảng không, một chai rượu pastis để giữa hai người. Gabriel thầm nghĩ đó là một nơi dành cho dân địa phương chứ không phải cho du khách, nơi mà một gã như René Brossard sẽ cảm thấy thoải mái.

Vào quán, Gabriel đi tới quầy tabac hỏi mua một gói thuốc lá Gauloises và một tờ báo Nice-Matin; rồi trong khi chờ thối tiền, ông khảo sát kỹ bên trong quán để biết chắc chỉ có một lối ra vào. Sau đó ông ra ngoài, chọn một chốt quan sát cố định cho phép ông trông thấy các bàn ăn ở cả hai phía bên ngoài nhà hàng. Trong lúc đang đắn đo lựa chọn, một cặp choai choai người Nhật tiến tới gần và bằng một thứ tiếng Pháp kinh khủng hỏi ông có muốn chụp ảnh với chúng hay không. Gabriel giả vờ không hiểu. Sau đó ông xoay người đi dọc theo đường Espariat ngang qua hai ông già người Provence với ánh mắt đăm đăm vô hồn, tới tận Quảng trường Tướng de Gaulle.

Tiếng gào rú của những chiếc xe hơi đua nhau phóng chạy quanh vòng xoay giao thông tấp nập đang quấy nhiễu cảnh tĩnh lặng của Khu phố Cổ dành cho người đi bộ. Gabriel nghi ngờ về khả năng Brossard sẽ rời Aix theo một lộ trình khác; không có lộ trình nào để một chiếc xe hơi tới quán Le Provence gần hơn con đường đi qua Quảng trường Tướng de Gaulle, chuyện đó sẽ nhanh chóng xảy ra, ông nghĩ, và nếu không chuẩn bị trước thì sẽ mất dấu hắn ta. Ông chăm chú nhìn tán lá trên những cây tiêu huyền xuôi theo đại lộ Mirabeau đang phất phơ trong làn gió dịu nhẹ, và nhẩm tính số đặc vụ và xe cộ cần phải có để làm việc này một cách đàng hoàng. Ít nhất mười hai người với bốn chiếc xe để tránh khỏi bị phát hiện trong khi truy đuổi tới tận sào huyệt hẻo lánh, nơi chúng đang giam giữ cô gái. Lắc đầu chầm chậm, ông đi bộ tới một quán café ở ven vòng xoay giao thông nơi Keller ngồi uống cà phê một mình.

“Ổn không?” gã người Anh hỏi.

“Chúng ta cần một xe máy.”

“Tiền ông lấy của Lacroix trước khi tôi giết hắn đâu rồi?” Gabriel nhăn nhó vỗ nhẹ giữa ngực và bụng. Keller để vài tờ euro lên mặt bàn rồi đứng dậy

Có một nhà buôn cách đó không xa trên Đại lộ République. Sau khi xem xét kỹ kho hàng, Gabriel chọn một chiếc scooter hiệu Peugeot Satelis 500 phiên bản cao cấp mà Keller trả bằng tiền mặt và đăng ký bằng một trong những căn cước giả của y khai ở đảo Corse. Trong lúc nhân viên lo làm giấy tờ, Gabriel băng qua đường tới một cửa hàng bán quần áo nam, mua một áo khoác da, một quần jean đen và một đôi bốt da. Ông thay đồ trong một gian phòng của cửa hàng, rồi nhét quần áo cũ vào cốp xe scooter. Sau khi nhanh tay đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen, ông leo lên chiếc xe hai bánh và theo sau Keller đi qua đại lộ để tới Quảng trường Tướng de Gaulle.

Lúc đó đã gần tới năm giờ. Gabriel để lại chiếc xe hai bánh ở cuối đường Espariat rồi cặp theo chiếc mũ bảo hiểm, ông đi ngược con đường tới quảng trường nhỏ xíu có cây cột La Mã ở trung tâm. Hai ông già đã rời khỏi bàn của mình ở quán Le Provence. Gabriel ngồi vào một cái bàn trong quán nhậu Ireland bên kia đường rồi gọi cô tiếp viên mang tới một chai bia Đức; và trong phút chốc ông tự hỏi vì sao ai đó lại vào một quán nhậu Ireland ở miền Nam nước Pháp. Những ý nghĩ của ông bị gián đoạn khi thấy một gã đàn ông rất vạm vỡ đang ngược đường ngang qua những bóng người, bàn tay phải đung đưa một cái cặp giấy tờ nhỏ bằng kim loại. Gã vào bên trong quán Le Provence và một lát sau lại xuất hiện với một tách cà phê kem và một ly nhỏ đựng thứ gì đó mạnh hơn. Mắt hắn chầm chậm quét qua quảng trường trong lúc ngồi vào một cái bàn trống, dừng lại ở vị trí Gabriel trong chốc lát rồi lại tiếp tục nhìn đi nơi khác. Gabriel nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng năm giờ mười, ông lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác và bấm phím tắt gọi cho Keller.

“Tôi đã bảo ông hắn sẽ đến mà,” gã người Anh nói.

“Tới bằng cách nào?”

“Xe Mercedes đen.”

“Loại nào hả?”

“Dòng E.”

“Bảng số xe?”

“Thử đoán xem!”

“Cũng chiếc xe đợi ở bến tàu à?”

“Rồi chúng ta sẽ sớm biết thôi.”

“Ai đang lái?”

“Một phụ nữ chừng hai mươi mấy tuổi, có lẽ hơn ba mươi một chút.”

“Người Pháp?”

“Có thể. Tôi sẽ hỏi ả nếu ông muốn.”

“Bây giờ ả đó đang ở đâu?”

“Lái xe chạy vòng vòng.”

“Anh đang ở đâu?”

“Cách hai xe đằng sau ả.”

Gabriel ngắt kết nối rồi đút điện thoại trở vào túi áo khoác. Sau đó, từ túi áo bên kia ông rút ra một trong những chiếc điện thoại lấy được từ con thuyền của Marcel Lacroix, chuyện đó sẽ nhanh chóng xảy ra, ông lại nghĩ, và nếu không chuẩn bị trước thì sẽ mất dấu hắn ta. Mười hai đặc vụ và bốn chiếc xe là điều ông cần để thực hiện công việc một cách thuận lợi. Tuy vậy, ông chỉ có hai chiếc xe, và thành viên duy nhất còn lại trong đội của ông lại là một gã chuyên giết mướn từng cố sát hại mình. Ông uống một ít bia, chỉ để tự che đậy mà thôi. Sau đó ông nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của người đã chết và theo dõi từng giây phút đang chầm chậm trôi qua.