Chương 26 MIỀN BẮC NƯỚC PHÁP-
TRONG CHÍN NGÀY, Gabriel đã gắng sức vẽ lại khuôn mặt cô gái rõ ràng trong tâm tưởng. Cô là một phác họa bằng bút chì, một cái tên trong một hồ sơ gây ấn tượng, một ân huệ đối với một người bạn cũ, và giờ đây cuối cùng sau một thời gian dài cô ngồi trước mặt ông, một tù nhân, vì cô mà ông đã tra tấn và giết người. Cô ấy đang trong tư thế để vẽ chân dung. Cô mặc một bộ đồ thể thao màu xanh sẫm và mang một đôi giày vải không có dây buộc. Cô ốm hơn trong đoạn băng ghi hình - ốm hơn cả trong tấm hình cuối cùng làm bằng chứng còn sống sót - tóc cô đã dài ra ít nhất 2,5 cm từ lúc cô mất tích. Nó được chải thẳng từ trán ra sau và lưa thưa xõa xuống tới giữa lưng. Có gờ cứng trên hai xương gò má và quầng thâm như vết bầm tím dưới đôi mắt xám xanh. Hai bàn tay đan vào nhau, đặt gọn gàng trên đùi. Hai cổ tay chỉ toàn xương và gân; móng tay bị gặm sát cả. Ngay cả như thế, cô vẫn biểu lộ được phong thái uy nghi đầy nghị lực. Rõ ràng vì vậy mà Jeremy Fallon mới có ý định đưa cô vào một ghế trong Nghị viện, và vì vậy mà Jonathan Lancaster mới đánh liều mọi thứ vì cô. Bất chợt ông nhận ra chính mình cũng vậy.
Tôi tới đây để đưa cô ra ngoài, Madeline à,” cuối cùng ông đáp lại câu hỏi ban đầu của cô. “Đây là một phần của hồi kết.”
“Ông muốn thấy liệu tôi vẫn còn sống hay không?”
Ông ngần ngừ một lát rồi gật đầu.
“À, tôi còn sống,” cô nói. “Ít ra là tôi nghĩ thế. Đôi khi tôi không chắc chắn lắm. Tôi chẳng biết là mấy giờ, ngày nào trong tuần hay tháng nào. Tôi không rõ ngay cả mình đang ở đâu nữa.”
“Tôi nghĩ cô đang ở nước Pháp,” Gabriel nói. “Nơi nào đó ở miền Bắc.”
“Ông nghĩ thế ư?”
“Tôi được đưa tới đây trong một cốp xe.”
“Tôi từng trải qua rất nhiều thời gian trong một cốp xe hơi,” cô tỏ vẻ thông cảm. “Và tôi nghĩ mình nhớ một chiếc thuyền đã chở tôi đi vài giờ sau khi bọn chúng bắt cóc tôi, nhưng không chắc chắn. Bọn chúng tiêm cho tôi thứ thuốc gì đấy. Sau đấy toàn những chuyện lờ mờ.”
Gabriel đoán cuộc trò chuyện của họ đang bị theo dõi trên màn hình. Vì vậy, ông không cho Madeline biết cô từng bị đưa từ đảo Corse vào đất liền trên chiếc thuyền buồm có động cơ dài chừng mười một mét gọi là Vũ Điệu Ánh Trăng, do một gã buôn lậu tên là Marcel Lacroix lái, và cùng đi với gã đàn ông trước đó cô cùng dùng bữa vào buổi chiều ở nhà hàng Les Palmiers. Gabriel muốn hỏi cô nhiều câu về gã đàn ông mà ông chỉ biết là Paul. Cô đã gặp hắn lúc nào? Tính chất của quan hệ giữa hai người là gì? Thay vì vậy ông hỏi cô có nhớ hoàn cảnh mình bị bắt cóc hay không.
“Chuyện ấy xảy ra trên con đường từ làng Piana đến thị trấn Calvi.” Cô ghim mình lại. “Ông đã từng đến đấy chưa?”
“Tới đảo Corse sao?”
“Phải.”
“Tôi chưa bao giờ đặt chân tới đó.”
“Thật sự tuyệt đẹp,” cô nói với giọng rõ ràng là người Anh chính gốc. “Bất cứ tình huống nào tôi vẫn luôn cưỡi xe chạy nhanh hơn bình thường một chút, và tôi đã phóng nhanh như thế. Một chiếc xe hơi đậu lại trước mặt tôi sau khi đột nhiên rẽ ngang. Tôi đã kịp siết phanh nhưng vẫn đụng vào hông xe hơi thật mạnh. Phải mất một thời gian, chắc là rất lâu để các vết xây xước và thâm tím mới lành hẳn đấy.” Cô xoa mu bàn tay rồi hỏi tiếp, “Đã bao lâu rồi? Chúng cầm giữ tôi bao lâu rồi?”
“Năm tuần.”
“Chỉ bấy lâu thôi sao? Dường như lâu hơn thế.”
“Chúng đối xử với cô có tốt hay không?”
“Trông tôi có vẻ được đối xử tốt sao?”
Ông không trả lời cô.
“Tôi không ăn gì ngoài bánh mì với phô mai và rau đóng hộp. Có một lần chúng cho tôi vài miếng thịt gà,” cô nói thêm, “nhưng nó khiến tôi buồn nôn nên bọn chúng chẳng bao giờ cho tôi ăn món ấy nữa. Tôi đòi một cái máy radio song bọn chúng từ chối. Tôi yêu cầu sách để đọc hay một tờ nhật báo để có thể theo kịp những gì đang diễn ra trên thế giới, nhưng bọn chúng cũng từ chối nốt.”
“Chúng không muốn cô đọc về chính mình.”
“Thế giới biết gì về tôi?”
“Cô đang mất tích - chỉ có vậy thôi.”
“Còn đoạn phim kinh khủng chúng đã cưỡng ép tôi phải làm ấy thì sao?”
“Không ai từng xem nó hết,” ông đáp. “Không có ai ngoài Thủ tướng và các trợ lý thân cận nhất của ông ta.”
“Jeremy à?”
“Phải.”
“Simon nữa?”
Gabriel gật đầu.
“Còn ông thì sao? Tôi cho rằng ông cũng đã xem rồi.”
Gabriel chẳng nói gì cả. Madeline đang chà xát mu bàn tay đang mọc da non của mình như thể đang tự trừng phạt. Ông muốn ngăn cô lại nhưng không thể được - không được vì hai bàn tay ông đã bị còng lại sau lưng.
“Tôi không có lựa chọn nào ngoài việc thực hiện đoạn phim ấy,” cuối cùng cô nói.
“Tôi biết.”
“Bọn chúng nói sẽ giết tôi.”
“Tôi biết “
“Tôi đã nói dối... ông phải tin tôi. Tôi đã nói bọn chúng rằng giữa tôi và Jonathan, hai chúng tôi không có gì cả, nhưng bọn chúng đã biết mọi chuyện. Giờ giấc, ngày tháng, nơi chốn... mọi chuyện.”
Cô ghìm mình lại và nhìn ông một cách kỳ quặc.
“Ông không phải người Anh.”
“Rất tiếc,” Gabriel đáp.
“Ông là cảnh sát?”
“Tôi là bạn của Thủ tướng.”
“Thế thì ông là điệp viên, đúng không?”
“Gần như vậy.”
Giờ đây một nụ cười thoáng hiện trên môi cô. Đó từng là một nụ cười rất đẹp, nhưng giờ đây có gì đó hơi điên dại. Rồi cô ta sẽ khỏe lại thôi, ông thầm nghĩ, nhưng phải mất nhiều thời gian.
“Cô làm ơn dừng lại đi,” ông nói.
“Dừng cái gì?”
“Hai bàn tay cô đó.”
Cô nhìn xuống chúng. Cô đã làm chảy máu.
“Xin lỗi.” Giọng cô đầy vẻ cam chịu. Cô chụm hai bàn tay lại thành một cái nút thắt chặt rồi siết mạnh cho tới khi các đốt ngón tay trắng ra. “Sao bọn chúng lại làm chuyện này với tôi chứ?”
“Tiền,” Gabriel đáp.
“Bọn chúng đang tống tiền Jonathan sao?”
Ông gật đầu.
“Bao nhiêu thế?”
nhưng phải mất nhiều thời gian.
“Cô làm ơn dừng lại đi,” ông nói.
“Dừng cái gì?”
“Hai bàn tay cô đó.”
Cô nhìn xuống chúng. Cô đã làm chảy máu.
“Xin lỗi.” Giọng cô đầy vẻ cam chịu. Cô chụm hai bàn tay lại thành một cái nút thắt chặt rồi siết mạnh cho tới khi các đốt ngón tay trắng ra. “Sao bọn chúng lại làm chuyện này với tôi chứ?”
“Tiền,” Gabriel đáp.
“Bọn chúng đang tống tiền Jonathan sao?”
Ông gật đầu.
“Bao nhiêu thế?”
“Không quan trọng đâu.”
“Bao nhiêu?” cô nhấn mạnh.
“Mười triệu.”
“Lạy Chúa tôi,” cô thều thào. “Và ông ấy đồng ý trả tiền à?”
“Chẳng cần suy nghĩ.”
“Chuyện gì xảy đến bây giờ đây?”
“Chúng tôi tìm ra cách gì đó để trao đổi thỏa mãn yêu cầu của cả hai bên.”
“Bao lâu nữa?”
“Gần tới rồi.”
“Là bao lâu?” cô nhấn mạnh.
“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đưa cô ra khỏi đây trước khi trời sáng.”
“Tôi e rằng điều ấy không có nghĩa lý gì với tôi cả.”
“Vài giờ nữa.”
“Rồi sau đấy thì sao?”
“Chúng tôi sẽ đưa cô tới nơi nào đó an toàn để tẩy trần và để cô nghỉ ngơi. Rồi sau đó cô sẽ về nhà.”
“Về cái gì chứ?” cô hỏi. “Đời tôi sẽ bị hủy hoại, tất cả chỉ vì tôi đã phạm một sai lầm ngu xuẩn.”
“Sẽ không bao giờ có ai biết chuyện tiền chuộc hay quan hệ yêu đương. Sẽ như thể chưa từng xảy ra.”
“Cho đến khi báo chí phát hiện, và sau đấy họ sẽ xé tôi ra thành từng mảnh. Họ vẫn làm thế đấy. Đó là tất cả những gì họ làm.”
Gabriel vừa định đáp lại, nhưng ngay lúc đó có tiếng gõ cửa, hai tiếng nắm tay thình lình đập cửa nghe như tiếng búa gõ. Madeline giật nẩy mình khiến Gabriel cũng nôn nao như đang lộn ruột. Cô nhanh tay chụp cái mũ trùm màu đen che đầu ông lại. Ông cho rằng cô cũng tự trùm đầu mình, nhưng không thể chắc chắn; cái mũ trùm của ông hoàn toàn tối tăm.
“Ông chưa hề cho tôi biết tên ông,” cô bảo.
“Chuyện đó không quan trọng.”
“Tôi yêu ông ấy, ông biết đấy. Tôi yêu ông ấy rất nhiều.”
“Tôi biết.”
“Tôi chẳng thể chịu đựng chuyện này thêm nữa.”
“Tôi biết.”
“Ông phải đưa tôi ra khỏi đây.”
“Tôi sẽ làm.”
“Khi nào?”
“Sớm thôi,” ông đáp.
Chúng tháo còng răng cưa rồi mới bỏ Gabriel vào cốp xe và chạy đi ra trên con đường gồ ghề đầy bụi bẩn. Chiếc xe cũng dằn xóc ở cái ổ gà ấy rồi sau đó lướt tới êm ái và thật nhanh trên những con đường có trải nhựa. Chắc hẳn trời đã mưa rất nặng hạt vì tia nước dưới đường cứ bắn lên phía trên các bánh xe không ngừng. Tiếng đó nhanh chóng ru ông ngủ thiếp đi. Ông mơ thấy cô gái gãi bàn tay tới lộ cả xương ra.
“Tôi chẳng thể chịu đựng chuyện này thêm nữa.”
“Tôi biết.”
“Ông phải đưa tôi ra khỏi đây.”
“Tôi sẽ làm.”
Mười phút sau khi ông tỉnh giấc, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Máy tắt lịm, một cánh cửa mở ra, tiếng giày cao cổ gõ lóc cóc trên lề đường, nhỏ dần rồi không nghe thấy nữa. Sau đó, chỉ có tiếng mưa rơi, và xa xa có tiếng đổ ầm rối rít lên của một đợt sóng vỗ bờ tung bọt trắng xóa. Trong chốc lát, ông sợ bọn chúng bỏ lại mình để chịu một cái chết tựa như bị chôn sống. Rồi điện thoại reng lên trong túi áo khoác của ông.
“Bọn ta đã bảo ông không được có yểm trợ,” giọng đó nói.
“Các anh thực sự không nghĩ tôi chịu bỏ lại mười triệu trong một căn phòng khách sạn, phải không?”
“Từ bây giờ trở đi hãy làm đúng theo lời bọn ta, bằng không cô gái phải chết.”
“Tôi sẽ giữ lời.”
Có một khoảnh khắc im lặng, tiếp theo là một loạt tiếng gõ máy.
“Chìa khóa để lại dán vào nắp ngay phía trên đầu đấy. Hãy trở về phòng và đợi bọn ta gọi.”
“Bao lâu?”
Kết nối chết lịm đi. Ông với tay lên xé băng dán rời ra để lấy chiếc chìa khóa. Sau đó ông nhấn nút mở cốp xe, và cơn mưa nhân từ rơi trên mặt ông.