← Quay lại trang sách

Chương 41 MAYFAIR, LONDON

CÁC VĂN PHÒNG của Công ty TNHH Đầu tư Viktor Orlov (‘VOI’) chiếm cả bốn tầng của một cao ốc văn phòng cực kỳ sang trọng ở Mayfair, cách không xa Đại Sứ quán Mỹ. Khi Nicholas Avedon tới đó sáng sớm hôm sau, toàn thể nhân viên cao cấp đang chờ trong phòng họp chính để chào mừng cậu. Orlov nói vài lời nhận xét ngắn gọn, tiếp theo y vội giới thiệu một vòng, hết thảy đều không cần thiết vì Mikhail đã ghi nhớ nằm lòng tên tuổi và mặt mày toàn bộ đội ngũ của Orlov trong khi chuẩn bị tại nhà an toàn ở hạt Surrey.

Nếu họ mong cậu từ từ làm quen với công việc thì họ đã nhầm một cách đáng buồn. Bởi vì trong vòng một giờ yên vị tại văn phòng mới ở một góc của mình nhìn xuống Quảng trường Hanover, cậu đã bắt đầu xem xét lại từ đầu đến cuối việc đầu tư sinh lợi của VOI trong lĩnh vực năng lượng. Không kể đến chuyện cậu đã tiến hành việc xem xét lại như thế này bên trong các vách tường của nhà an toàn, hay như những phát hiện đầy ắp trong đầu cũng đã được Victor Orlov viết ra cho cậu. Việc duyệt xét đó đã gửi một tín hiệu đến các nhân viên giúp việc còn lại rằng Nicholas Avedon không phải là kẻ có thể xem thường. Cậu được đưa tới công ty này để làm một việc. Và họa chăng có trời mới cứu nổi những kẻ ngu ngốc chắn đường của cậu.

Những ngày làm việc của cậu nhanh chóng hoàn toàn đi vào nề nếp. Cậu thường tới bàn giấy của mình thật sớm, sau khi đọc tạp chí kinh doanh buổi sáng và kiểm tra thị trường châu Á, rồi sau đó dùng một hay hai giờ để xem các giấy tờ và biểu đồ trải rộng trước khi tham dự cuộc họp buổi sáng của bộ phận giúp việc cao cấp lúc nào cũng tổ chức trong văn phòng rộng thênh thang của Orlov. Cậu có khuynh hướng chỉ góp ý kiến riêng của mình ở các cuộc tập hợp rộng lớn, nhưng khi đã quyết định phát biểu, những nhận xét của cậu luôn đạt những chuẩn mực mới về sự ngắn gọn súc tích. Hầu như ngày nào cậu cũng ăn trưa một mình. Sau đó cậu làm việc cật lực ở bàn giấy tới bảy hay tám giờ rồi mới trở về căn hộ rộng mênh mông mà Gabriel đã thuê cho cậu ở Thung lũng Maida. Bộ phận Quản lý Nhà còn thuê một căn hộ nhỏ hơn trong tòa nhà ở bên kia đường. Bất cứ lúc nào Mikhail đang ở nhà, một thành viên trong đội luôn canh chừng cho cậu. Và khi cậu đang làm việc, một máy quay phim độ phân giải cao với một thiết bị truyền dẫn bảo mật luôn cảnh giới cho họ.

Hóa ra Volgatek cũng đang canh chừng cậu ta. Gabriel và đội công tác biết chuyện này vì Đơn vị 1400 cuối cùng đã xâm nhập được vào mạng lưới máy vi tính của Volgatek, và hiện giờ đang đọc thư điện tử của các nhân viên quản trị nòng cốt của công ty hầu như rất đúng giờ.

Cái tên Nicholas Avedon đặc biệt nổi trội trong rất nhiều lá thư đó - kể cả một thư điện tử do Gennady Lazarev gửi cho Pavel Zhirov, trưởng ban an ninh giấu mặt của Volgatek, yêu cầu kiểm tra sơ yếu lý lịch của cậu. Giờ đây cậu là một ánh chớp trên màn hình ra đa của bọn chúng. Gabriel nói đã tới lúc làm cho cậu ta rực sáng hơn một chút nữa.

Sáng hôm sau Nicholas Avedon trình những phát hiện sau khi xem xét lại cho Viktor Orlov và toàn thể nhân viên của VOI. Orlov tuyên bố những phát hiện ấy thật xuất sắc, một chuyện hầu như không có gì bất ngờ vì chính y đã suy nghĩ và viết ra. Trong vài ngày kế tiếp, y định làm một loạt những động thái thị trường táo bạo, tất cả y đã có ý đồ và chuẩn bị từ lâu để làm thay đổi một cách triệt để địa vị của VOI trong lĩnh vực năng lượng toàn cầu. Suốt một đợt phỏng vấn nổi đình nổi đám in trên các báo và phát trên các đài truyền thanh và truyền hình, Orlov gọi đó là “năng lượng cho thế kỷ hai mươi hai và xa hơn nữa”, và bất cứ khi nào có thể được, y luôn đề cao kiến trúc sư trên danh nghĩa của kế hoạch ấy: Nicholas Avedon. Các nhà đầu tư từ Khu Trung tâm rất thích những gì họ nhìn thấy nơi con người trẻ tuổi được Orlov bảo trợ. Và dường như Công ty Dầu khí KGB cũng thế.

Đội công tác đã chứng tỏ năng lực giúp cho Nicholas Avedon. Giờ đây đã tới lúc làm lộ rõ mức độ Viktor Orlov trở nên phụ thuộc vào cậu ta. Gabriel nói bọn phân tích chứng khoán và quản lý bậc trung là một đội ngũ đông đảo nhưng rất vô dụng. Gennady Lazarev sẽ bày trò cho Nicholas Avedon diễn vì một lý do và chỉ một lý do mà thôi: để chơi xỏ người từng nâng đỡ hướng dẫn cho hắn, trước đây từng cùng kinh doanh với hắn.

Và thế là bắt đầu điều mà đội công tác mô tả là ‘Trò nực cười’ của Viktor và Nicholas. Trong hai tuần kế tiếp, họ không thể rời xa nhau. Họ cùng ăn trưa, cùng ăn tối và bất cứ nơi nào Viktor đến với công chúng, Nicholas luôn ở bên cạnh y. Trong rất nhiều dịp người ta thấy cậu rời khỏi ngôi nhà lớn của Orlov ở Phố đi bộ Cheyne rất muộn vào buổi tối, và cậu đã trải qua một kỳ nghỉ cuối tuần thư giãn tại trang viên mở rộng thật kỳ khôi của y ở Berkshire, một sự ưu ái chẳng hề ban cho nhân viên nào khác trong công ty. Khi quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn, bầu không khí căng thẳng bắt đầu nổi lên bên trong trụ sở của VOI tại Mayfair. Trưởng các bộ phận khác không thích chuyện cậu ta bắt đầu ngồi vào chỗ mà trước đây họ thường ngồi họp một đối một với ông chủ - hoặc thường thấy Avedon bỏ nhỏ những lời khuyên vào lỗ tai vểnh lên của Viktor. Vài nhân viên của ban bệ khác công khai tuyên chiến với cậu, nhưng hầu hết đều gió chiều nào theo chiều nấy. Avedon được liên miên mời uống rượu sau giờ làm việc và làm việc trong bữa ăn tối. Cậu từ chối tất cả. Cậu nói Viktor đòi hỏi cậu phải toàn tâm toàn ý làm việc.

Kế tiếp hai người đem theo ‘Trò nực cười’ ấy trong một chuyến đi trên lục địa. Có một diễn đàn doanh nghiệp ở Paris, nơi họ khiến mọi người phải sững sờ kinh ngạc.

Và cuộc gặp gỡ của các chủ ngân hàng Thụy Sĩ ở Geneva nơi họ không thể lỡ bước sa chân, và cuộc họp khá căng thẳng ở Madrid với Giám đốc điều hành của một công ty đường ống dẫn dầu thuộc sở hữu của Orlov, được y cho sáu tháng để chứng tỏ kinh doanh có lợi nhuận, bằng không phải đi tìm công việc khác cùng với tất cả nhân viên còn lại ở Tây Ban Nha.

Sau cùng hai người bay tới Budapest để dự cuộc họp của các lãnh đạo doanh nghiệp và chính phủ từ cái gọi là các thị trường mới nổi của Đông Âu. Công ty khí đốt Gazprom khổng lồ của Nga gửi tới một đại diện để bảo đảm với những kẻ đang hiện diện rằng họ không có gì phải lo sợ vì phụ thuộc quá mức vào năng lượng Nga, rằng Điện Kremlin sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tắt vòi khí đốt như một phương tiện để áp đặt ý muốn của mình trên các lãnh thổ bị mất trước đây thuộc đế chế của mình. Buổi tối hôm ấy, trong một bữa tiệc cocktail chiêu đãi trên bờ sông Danube, gã đàn ông từ công ty Gazprom tự giới thiệu với Nicholas Avedon và hết sức kinh ngạc khi thấy cậu ta nói tiếng Nga rất lưu loát. Rõ ràng nhân viên điều hành của Gazprom rất có ấn tượng với những gì hắn nghe được, bởi vì vài phút sau cuộc gặp mặt một thư điện từ đã đến hộp thư của Gennady Lazarev. Gabriel và đội công tác đọc nó ngay cả trước khi Lazarev mở nó ra được. Dường như giờ đây Nicholas Avedon đã nhập được vai. “Thuê hắn đi!” gã đàn ông từ công ty Gazprom bảo. “Bằng không bọn tôi sẽ thuê hắn đấy.”

Nhưng phải làm sao đưa đôi bên đến với nhau để cho quan hệ có thể hoàn toàn tốt đẹp? Chẳng bao giờ chịu ngồi chờ bên máy điện thoại, Gabriel muốn thúc đẩy sự việc bằng cách đặt Mikhail và Lazarev gần sát bên nhau, ở một nơi họ có thể có một đôi lúc bàn chuyện phiếm riêng tư với nhau. Ông thấy cơ hội của mình đã tới khi Đơn vị 1400 chặn một thư điện từ do thư ký của Lazarev gửi cho hắn. Chủ đề là hành trình của Lazarev đi dự Diễn đàn Năng lượng Toàn cầu sắp tới, diễn đàn được tổ chức hai năm một lần bởi cái gọi là Hội các Nhà Sản xuất Dầu lửa Quốc tế. Vừa đọc Gabriel vừa mỉm cười. ‘Trò nực cười’ sẽ đi Copenhagen, và Văn phòng sẽ cùng đi với chúng.