Chương 43 COPENHAGEN, ĐAN MẠCH
BỌN HỌ TỔ CHỨC diễn đàn trong Trung tâm Bella, một hội trường lớn bằng thép vách kính hình thù dị hợm trông giống hệt một nhà kính rơi xuống từ khoảng không vũ trụ. Một đám phóng viên run rẩy đứng bên ngoài lối vào sau một dải băng dài màu vàng chắn ngang. Hầu hết các nhà quản trị đã tới nơi đủ tỉnh táo để phớt lờ những lời kêu réo mắng nhiếc om sòm của họ, nhưng Orlov không như thế. Y tạm dừng lại để trả lời một câu hỏi về giá dầu đột ngột tăng vọt, nhờ đó y được hưởng lợi khủng và chẳng bao lâu sau đó đã tạo nên hàng loạt đề tài từ cuộc bầu cử ở Vương quốc Anh đến đàn áp mạnh mẽ của Điện Kremlin đối với phong trào thân dân chủ ở nước Nga. Gabriel và đội công tác nghe rõ từng lời vì Mikhail đang đứng bên y, nhìn thấy rõ trong các máy ảnh cậu đang cầm điện thoại di động trên tay. Quả thật chính Mikhail cuối cùng đã kết thúc cuộc họp báo ứng khẩu của Orlov bằng cách túm lấy tay áo khoác lôi y về phía cánh cửa mở rộng của trung tâm. Về sau một phóng viên Anh nhận xét đó là lần đầu tiên cô từng trông thấy ai đó — “Và tôi muốn nói ai đấy!” — dám mạnh tay với Viktor Orlov như thế.
Một khi đã vào bên trong, Orlov là một cơn lốc xoáy. Y tham dự mọi cuộc thảo luận nhóm buổi sáng phải phát biểu, viếng thăm mọi gian hàng trên tầng lầu triển lãm, và bắt mọi bàn tay chìa ra về phía y, mặc dù đó là bàn tay của những kẻ không ưa y. “Đây là Nicholas Avedon,” y nói với bất cứ ai trong tầm nghe thấy. “Nicholas là cánh tay đắc lực của tôi. Nicholas là ngôi sao Bắc Đẩu của tôi.”
Bữa ăn trưa là một công việc lên đến cao điểm - Orlov nói trong một bữa tiệc buffet không có chỗ ngồi - không có rượu và thịt heo để tỏ ý tôn trọng nhiều phái đoàn đến từ thế giới Hồi giáo. Orlov và Mikhail đi lướt ngang qua chẳng ăn một miếng nào, sau đó vào dự cuộc thảo luận nhóm buổi chiều đầu tiên, một cuộc thảo luận buồn thảm về những bài học rút tỉa được từ thảm họa của Công ty dầu khí BP’s Ở Vịnh Mexico. Gennady Lazarev cũng có tham dự, ngồi cách hai hàng ghế đằng sau vai phải của Orlov. “Giống như một tên sát thủ,” Orlov thì thào với Mikhail. “Hắn đang lượn qua lượn lại để giết người, chỉ là vấn đề thời gian trước khi hắn rút súng ra.”
Nhận xét ấy có thể nghe rõ ràng trong căn hộ nhỏ trên con phố có một cái tên không phát âm nổi, và cảm nhận đã biểu lộ ra được Gabriel và những người còn lại trong đội chia sẻ. Thật vậy, nhờ máy ảnh quàng trên cổ Yossi, họ có được những tấm hình chứng tỏ điều đó. Suốt phiên họp buổi sáng của diễn đàn, Lazarev đã giữ một khoảng cách an toàn, nhưng giờ đây khi buổi chiều dần trôi qua, hắn đang di chuyển tới gần mục tiêu hơn. “Hắn như một phản lực cơ chở khách lượn vòng đúng kiểu mẫu,” Eli Lavon nói. “Chỉ còn chờ tháp điều khiển không lưu cho một khoảng trống đã dọn dẹp sạch sẽ để đáp xuống mà thôi.”
“Tôi không chắc các điều kiện thời tiết trên mặt đất cho phép làm chuyện đó,”
Gabriel đáp lại.
“Anh mong bao giờ một cửa sổ sẽ mở ra?”
“Đây,” đội trưởng gõ nhẹ ngón tay trỏ lên mục cuối cùng của lịch trình làm việc ngày đầu tiên. “Đây là lúc chúng ta sẽ cho hắn đáp xuống.”
Nghĩa là Gabriel và cả đội buộc lòng phải chịu đựng thêm hai giờ nữa, điều mà Christopher Keller mô tả là “tiếng dầu chảy róc rách”, có một bài diễn văn chán ngắt của một bộ trưởng trong chính phủ Ấn Độ về nhu cầu năng lượng tương lai của quốc gia đông dân thứ nhì thế giới ấy. Sau đó là một bài thuyết giảng có ý khiển trách của tân Tổng thống Pháp về thuế khóa, lợi tức và trách nhiệm xã hội. Và cuối cùng là một cuộc thảo luận nhóm trung thực rất đáng chú ý về hiểm họa đối với môi trường do kỹ thuật hút dầu gọi là phá hủy bằng thủy lực. Chẳng đáng ngạc nhiên khi Gennady Lazarev không tham dự. Như một quy tắc, công ty dầu lửa của Nga xem môi trường là một thứ gì đó để khai thác chứ không phải để bảo vệ.
Họp xong các đại biểu xếp hàng trên cầu thang cuốn đi lên một gian phòng dài ở tầng trên của trung tâm để dự tiệc rượu cocktail chiêu đãi. Gennady Lazarev đã đến sớm và đang nói chuyện với hai nhà quản trị công ty dầu lửa Iran không thắt cà vạt ở một góc xa của gian phòng. Orlov và Mikhail mỗi người lấy được một ly rượu champagne từ một cái khay bưng ngang qua và yên vị giữa một nhóm người Brazil đang vui vẻ chè chén. Orlov đã quay lưng lại với Lazarev, nhưng Mikhail thì hắn thấy rất rõ. Do đó cậu ta trông thấy gã người Nga tách ra khỏi hai người Iran và bắt đầu một hành trình chậm chạp băng qua gian phòng.
“Bây giờ có lẽ đã đúng lúc ông đi dạo rồi, Viktor à.”
“Đi đâu?”
“Phần Lan.”
Là một diễn viên lành nghề trong tiệc rượu cocktail, Orlov rút điện thoại di động trong túi áo com lê ra, đưa lên tai. Rồi nhăn nhó như thể không nghe được, y nhanh chóng đi nơi khác, tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện. Khi đã vắng mặt y, Mikhail quay lưng lại với gian phòng và lao vào một cuộc thảo luận nghiêm túc với một người Brazil về các cơ hội đầu tư ở châu Mỹ La tinh. Nhưng vừa trò chuyện được hai phút, cậu có thể nhận biết có người đứng đằng sau mình. Cậu biết điều đó vì mùi nước hoa cologne sang trọng của gã đàn ông đã lấn át hết các hương thơm khác trong vùng ảnh hưởng của nó. Cậu còn biết được vì có thể thấy điều đó trong ánh mắt lơ láo của người Brazil. Quay lại, cậu đăm đăm nhìn thẳng vào gương mặt đã từng trang hoàng cho vách tường của ngôi nhà an toàn ở làng Grayswood. Các khóa huấn luyện và kinh nghiệm đã cho cậu khả năng phản ứng không có gì hơn ngoài một cái nhìn chằm chặp lơ ngơ.
“Xin thứ lỗi cho tôi vì đã ngắt ngang,” gương mặt ấy nói tiếng Anh lơ lớ giọng Nga. “Nhưng tôi muốn tự giới thiệu trước khi Viktor quay trở lại. Tên tôi là Gennady Lazarev. Tôi đến từ Công ty Dầu khí Volgatek.”
“Tôi là Nicholas,” Mikhail cầm lấy bàn tay chìa ra.
“Nicholas Avedon.”
“Tôi biết cậu là ai rồi,” Lazarev mỉm cười, “thực sự tôi biết mọi điều cần biết về cậu.”
Cuộc nói chuyện kế tiếp dài một phút hai mươi bảy giây. Chất lượng thu âm đặc biệt rõ ràng ngoại trừ nền âm thanh ầm ào của buổi tiệc rượu cocktail và cái gì đó mờ đục như tiếng búa đóng cọc mà về sau đội công tác nhận ra là nhịp tim của Mikhail, chính tim của Gabriel cũng đập theo nhịp điệu ấy khi nghe đoạn ghi âm đó năm lần từ đầu tới cuối. Giờ đây, khi ông nhấp chuột vào biểu tượng PHÁT và nghe lần thứ sáu, tim ông dường như hoàn toàn không còn mạch đập nữa.
“Tôi biết cậu là ai rồi, thực sự tôi biết mọi điều cần biết về cậu.”
“Thật thế sao? Sao lại thế?”
“Bởi vì chúng tôi đã luôn quan sát một số động thái cậu vẫn làm với việc đầu tư của Viktor, và chúng tôi rất có ấn tượng.”
“Chúng tôi là ai thế?”
“Dĩ nhiên là Volgatek. Cậu tưởng tôi đang nói về ai chứ?” “Môi trường kinh doanh ở nước Nga khá khác biệt so với phương Tây. Các đại từ có thể là những thứ dùng để lừa bịp.”
“Cậu rất có tài ngoại giao đấy.”
“Phải thế thôi. Tôi làm việc cho Viktor Orlov cơ mà” “Đôi lúc có vẻ như Viktor đang làm việc cho cậu đấy.” “Vẻ bề ngoài có thể lừa dối, ông Lazarev ạ.”
“Như thể những lời đồn đại ngoài phố không đúng sự thật hay sao?”
“Những lời đồn gì ạ?”
Đồn rằng cậu đang nắm quyền điều khiển hoạt động hằng ngày của Viktor? Rằng Viktor chẳng là cái gì khác hơn một cái tên và một chiếc cà vạt sặc sỡ, đúng không?”
“Viktor vẫn là ông chủ vạch chiến lược. Tôi chỉ là kẻ nhấn các nút và giật các đòn bẩy mà thôi.”
“Cậu rất trung thành, Nicholas ạ.”
“Như ngày vẫn dài đấy thôi.”
“Tôi thích điều ấy ở một người đàn ông. Tôi cũng trung thành.”
“Chỉ là không phải với Viktor.”
“Cậu và Viktor hiển nhiên đã nói về tôi rồi.”
“Chỉ một lần thôi.”
“Tôi không thể hình dung nổi anh ta có điều gì để nói về tôi một cách đứng đắn.”
“Ông ấy bảo ông rất thông minh.”
“Có phải anh ta có ý khen ngợi không?”
“Không phải thế.”
“Tôi và Viktor có những điểm khác biệt... tôi không chối điều ấy. Nhưng tất cả đã là quá khứ. Tôi luôn tôn trọng ý kiến của anh ta, nhất là khi xảy ra chuyện liên quan đến dân chúng. Anh ta vẫn luôn là một kẻ phát hiện mục tiêu tài giỏi. Chính vì thế tôi mới muốn gặp cậu. Tôi có một ý kiến muốn thảo luận.”
“Tôi sẽ bảo Viktor ông muốn nói đôi lời.”
“Đây không phải là một ý kiến cần bàn với Viktor Orlov. Ý kiến với Nicholas Avedon đấy.”
“Tôi là nhân viên Công ty Đầu tư Viktor Orlov, ông Lazarev ạ. Chẳng có Nicholas Avedon nào cả, ít ra không có ở nơi liên quan đến tiền của Viktor.”
“Điều này chẳng dính dáng gì với tiền của Viktor cả. Đấy là về tương lai của cậu. Tôi muốn nói chuyện với cậu vài phút trước khi cậu rời Copenhagen.”
“Tôi e rằng lịch trình của tôi là một cơn ác mộng.”
“Cầm lấy danh thiếp của tôi đi, Nicholas. Số điện thoại riêng của tôi ở mặt sau. Tôi hứa thời gian cậu mất đi cũng đáng. Đừng làm tôi thất vọng. Tôi không muốn thất vọng đâu.”
Gabriel nhấp biểu tượng DỪNG rồi nhìn Eli Lavon.
“Nghe có vẻ như anh đã chộp được hắn rồi,” Lavon nói.
“Có lẽ vậy,” Gabriel đáp. “Hoặc có lẽ Gennady đã chộp được chúng ta.”
“Chẳng thể nào bị tổn thương khi gặp hắn.”
“Có thể tổn thương đó,” đội trưởng nói. “Thực sự có thể tổn thương rất nhiều.”
Ông đẩy trượt thanh lui tới trong chương trình audio lùi lại từ đầu cuộc nói chuyện và lại nhấp PHÁT một lần nữa.
“Tôi biết cậu là ai rồi, thực sự tôi biết mọi điều cần biết về cậu.”
Gabriel nhấn DỪNG.
“Chỉ nói chuyện thôi,” Lavon nói, “không có gì khác hơn đâu.”
“Anh có chắc điều đó không, Eli? Anh có chắc chắn một trăm phần trăm hay không?”
“Tôi chắc chắn như sáng mai mặt trời sẽ mọc và đêm mai sẽ lặn. Tôi tin tưởng có căn cứ rằng Mikhail sẽ sống sót sau khi uống một ly rượu với Gennady Lazarev.”
“Trừ trường hợp Gennady sẽ mời cậu ta một ly rượu nóng pha polonium (kim loại hiếm có tính phóng xạ).”
Gabriel thò tay tới con chuột máy vi tính, nhưng Lavon giữ tay ông lại. “Chúng ta tới Copenhagen để hội họp,” ông nói. “Vậy cứ hội họp đi.”
Gabriel cầm điện thoại lên và bấm số di động của Mikhail. Tiếng điện thoại của ông reng lên như cừu kêu be he vang lại từ hai loa của máy vi tính cũng như giọng nói của Mikhail khi cậu ta đáp máy.
“Đêm mai hãy làm việc đó,” Gabriel nói. “Hãy kiểm soát nơi hẹn gặp với khả năng tốt nhất của mình. Không có chuyện bất ngờ.”
Ông cúp máy chẳng nói một lời nào và lắng nghe trong khi Mikhail bấm số của Lazarev. Hắn ta trả lời ngay lập tức.
“Tôi quá đỗi vui mừng vì cậu đã gọi.”
“Tôi có thể làm gì để giúp ông, thưa ông Lazarev?”
“Cậu có thể dùng bữa tối với tôi đêm mai.”
“Tôi có công chuyện với Viktor.”
“Cậu cứ cáo lỗi đi.”
“Ở đâu thì được?”
“Tôi sẽ tìm một chỗ cách xa.”
“Đừng cách xa quá, ông Lazarev ạ. Tôi không thể ra ngoài vòng kiểm soát hơn khoảng chừng một giờ.”
“Bảy giờ thì thế nào?”
“Bảy giờ rất tuyệt.”
“Tôi sẽ cho xe hơi đến đón cậu.”
“Tôi đang ở Khách sạn Angleterre.”
“Vâng, tôi biết,” hắn nói rồi mới ngắt kết nối. Gabriel chuyển nguồn âm thanh của máy vi tính từ điện thoại của Mikhail sang máy truyền dẫn trong phòng Gennady Lazarev ở Khách sạn Imperial. Ba gã người Nga đang cười ngặt nghẽo. Ông nghĩ chắc chắn chúng đang chế nhạo mình.