← Quay lại trang sách

Chương 45 ZEALAND, ĐAN MẠCH

TRÊN BÀN ĐÃ được bày biện một bữa tiệc buffet thịnh soạn toàn những món ăn Nga. Nguồn gốc thức ăn không được rõ, vì chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ trong nhà còn có người nào khác ngoài ba nhà quản trị. Mikhail tự hỏi bọn chúng đã làm cách nào để bảo đảm an ninh cho cơ ngơi này khi chỉ được báo trước một thời gian ngắn như thế. Cậu quả quyết chúng đã không làm gì cả. Chắc chắn đó là một nhà an toàn của Volgatek đã có sẵn. Hoặc có lẽ đó là nhà an toàn của SVR. Hoặc có lẽ chẳng thành vấn đề. Có lẽ đó là một điều phân biệt chẳng hề khác biệt.

Bây giờ đây, thức ăn vẫn chỉ là vật trang trí. Một ly rượu đã được đặt vào tay khách - tất nhiên là rượu vodka - và cậu đã được đặt ngồi vào ghế danh dự có thể nhìn rất rõ mặt biển đen ngòm. Dmitry Bershov, lực sĩ của công ty, đang đếm bước ở mép phòng thật chậm chạp tỏ rõ quyết tâm của một kẻ sắp lên võ đài thi đấu. Pavel Zhirov, kẻ nắm giữ bí mật của Volgatek đã bắt cóc Madeline Hart, đang lom lom ngó lên trần nhà như thể tính toán phải dùng bao nhiêu dây thừng để treo cổ Mikhail. Sau cùng cái nhìn chằm chằm khó chịu của Zhirov hướng về Gennady Lazarev lúc đó đã chiếm chỗ gần lò lửa. Tên này đang quan sát kỹ trận thi đấu và ngẫm nghĩ về câu hỏi khách vừa đặt ra ít lâu trước đó: “Sao tôi lại đến đây?”

“Vì sao cậu lại đến đây?” cuối cùng gã người Nga hỏi lại.

“Tôi đến đây vì ông bảo tôi đến.”

“Phải chăng cậu vẫn luôn nhận lời đi gặp kẻ thù của người ký séc thanh toán tiền lương cho cậu?” Lazarev từ từ quay lại để lắng nghe câu trả lời của khách.

“Có phải đấy là nội dung cuộc gặp này?” một lát sau Mikhail hỏi lại. “Có phải ông đang tuyển mộ tôi làm nội gián bên cạnh Viktor?”

“Dường như cậu quen thuộc với ngôn ngữ của nghề gián điệp, Nicholas ạ.”

“Tôi đọc sách.”

“Loại sách nào thế?”

Mikhail đặt ly rượu xuống một cách thận trọng. “Chuyện này bắt đầu nghe có vẻ quá đỗi giống như thẩm vấn rồi đấy,” cậu thản nhiên đáp. “Nếu ông không phiền lòng, chắc bây giờ tôi muốn trở về khách sạn.”

“Như thế sẽ là một sai lầm về phía cậu đấy.”

“Sao chứ?”

“Bởi vì cậu vẫn chưa nghe lời đề nghị của tôi.”

Lazarev mỉm cười cầm lấy ly rượu Mikhail vẫn chưa đụng tới và mang đến xe đẩy để rót một ly mới. Mikhail nhìn Pavel Zhirov và đáp trả lại bằng cái nhìn chằm chặp vô hồn. Tuy thế trong thâm tâm cậu đang thay bộ đồ bằng len sẫm màu của Zhirov bằng trang phục mùa hè tươi sáng mà hẳn đã mặc để ăn trưa trong nhà hàng Les Palmiers ở thị trấn Calvi. Khi ly rượu lại xuất hiện, cậu xóa đi hình ảnh ấy trong tâm tưởng như lau phấn trên bảng đen và chỉ nhìn Lazarev. Lông mày hắn đang nhíu lại như thể đang vật lộn với một phương trình không thể tìm ra lời giải.

“Cậu có phiền không nếu ta dùng tiếng Nga để tiếp tục phần còn lại của cuộc nói chuyện này?” cuối cùng hắn hỏi.

“Tôi e rằng vốn tiếng Nga của tôi chỉ vừa đủ dùng trong các nhà hàng và trên các taxi mà thôi.”

“Tôi đã nghe người có thẩm quyền cao nhất bảo tiếng Nga của cậu khá giỏi. Thực sự lưu loát đấy.”

“Ai bảo ông như thế?”

“Một ông bạn từ công ty Gazprom,” Lazarev thật thà trả lời. “Ông ấy nói với cậu một thời gian ngắn ngủi ở Prague khi cậu đến đấy với Viktor.”

“Lời nói lan xa quá.”

“Tôi e rằng ở Moscow chẳng có gì là bí mật cả, Nicholas ạ.”

“Tôi cũng nghe nói thế?

“Cậu học tiếng Nga ở nhà trường à?”

“Không phải.”

“Nghĩa là cậu đã phải học ở nhà.”

“Tôi đã phải làm thế.”

“Bố mẹ cậu là người Nga sao?”

“Và cả ông bà tôi cũng thế,” khách đáp lại.

“Làm sao cuối cùng họ lại đến định cư ở nước Anh?”

“Theo cách bình thường.”

“Thế nghĩa là gì?”

“Họ rời nước Nga khi Sa hoàng sụp đổ và định cư ở Paris. Và sau đấy họ đến London.”

“Tổ tiên cậu là giai cấp tư sản à?”

Họ chẳng phải là bôn-sê-vích, có phải ông muốn hỏi chuyện ấy không?”

“Chắc là thế đấy.”

Mikhail có vẻ cân nhắc kỹ những lời ăn tiếng nói kế tiếp. “Ông cố tôi là một doanh nhân thành đạt tầm trung, không muốn sống dưới chế độ cũ.”

“Tên cụ ấy là gì thế?”

“Dòng họ nhà tôi là Avdonin, sau họ đổi lại thành Avedon.”

“Như thế tên thật của cậu là Nikita Avdonin,” Lazarev chỉ rõ.

“Nicolai chứ ạ,” Mikhail sửa lại.

“Tôi xin gọi cậu là Nicolai, được không?”

“Nếu ông muốn,” cậu đáp.

Kế đó khi Lazarev nói tiếp, hắn dùng tiếng Nga. “Cậu đã bao giờ đến Moscow chưa?”

“Chưa ạ,” Mikhail đáp lại cũng bằng ngôn ngữ ấy.

“Sao lại chưa?”

“Tôi chưa bao giờ có lý do gì để làm thế.”

“Cậu chẳng hiếu kỳ muốn trông thấy quê hương mình hay sao?”

“Nước Anh mới là quê hương của tôi, còn Nga là đất nước gia đình tôi đã trốn chạy.”

“Cậu từng là kẻ thù của Liên Xô?”

“Lúc ấy tôi còn quá trẻ nên đâu có thù hằn gì.”

“Còn chính phủ hiện thời của chúng tôi thì sao?”

“Về điều gì ạ?”

“Cậu có chia sẻ ý kiến của Viktor Orlov cho rằng tổng thống của chúng tôi là một kẻ cắp vặt cầm quyền độc đoán hay không?”

“Điều này có thể khiến ông ngạc nhiên, ông Lazarev ạ, nhưng Viktor và tôi chẳng hề bàn chuyện chính trị.”

“Quả thật tôi rất ngạc nhiên đấy.”

Mikhail không nói gì nữa. Lazarev cho đề tài ấy qua đi. Cái nhìn chăm chú của hắn chuyển từ Bershov sang Zhirov rồi một lần nữa dừng lại ở Mikhail. Khi nói tiếp, hắn lại dùng tiếng Anh.

“Tôi cho rằng cậu đã đọc tin về giao dịch bọn tôi đã đạt được với chính phủ Vương quốc Anh cho phép bọn tôi khoan dầu ở Bắc Hải rồi.”

“Hai mỏ mới phát hiện ngoài khơi Quần đảo phía Tây,” Mikhail nói như thể đang đọc từ một tờ quảng cáo. “Sản lượng theo đề án lúc khai thác tối đa là một trăm nghìn thùng mỗi ngày.”

“Rất ấn tượng đây.”

“Đấy là công việc của tôi, ông Lazarev ạ.”

“Thật ra đấy là công việc của tôi.” Lazarev tạm dừng rồi nói tiếp, “Nhưng tôi muốn cậu điều hành giúp tôi.”

“Đề án Quần đảo phía Tây sao?”

Lazarev gật đầu.

“Xin lỗi ông Lazarev,” Mikhail tỏ vẻ cung kính, “nhưng tôi không phải là người quản lý dự án.”

“Cậu từng làm công việc tương tự ở Bắc Hải cho Công ty Dịch vụ Dầu lửa KBS cơ mà.”

“Vì thế tôi không muốn làm việc ấy lần nữa. Ngoài ra tôi đã ký hợp đồng với Viktor rồi.” Mikhail đứng thẳng lên. “Ông sẽ tha lỗi cho tôi nếu tôi không ở lại để dùng bữa tối, ông Lazarev à, nhưng thực sự tôi nên về.”

“Nhưng mà cậu vẫn chưa nghe phần còn lại của lời đề nghị cơ mà.”

“Nếu là cái gì đấy giống như phần đầu,” khách nói vắn tắt, “tôi chẳng quan tâm đâu ạ.”

Lazarev dường như không nghe thấy. “Như cậu biết đấy, Nicolai ạ, Volgatek đang mở rộng hoạt động ở châu Âu và những nơi khác nữa. Nếu bọn tôi muốn thành công trong công việc liều lĩnh ấy thì cần phải có những nhân tài như cậu. Những người am hiểu phương Tây và nước Nga.”

“Như thế mà gọi là một lời đề nghị hay sao?”

Lazarev bước tới một bước và đặt hai bàn tay lên hai vai khách thật đúng điệu của một ông chủ. “Quần đảo phía Tây chỉ là khởi điểm,” hắn nói như thể trong phòng chẳng còn ai khác. “Tôi muốn cậu giúp tôi xây dựng một công ty dầu lửa thực sự đạt đến tầm cỡ toàn cầu. Tôi sẽ làm cho cậu trở nên giàu có, Nicolai Avdonin ạ. Giàu có vượt ra ngoài những giấc mơ rồ dại nhất của cậu.”

“Tôi cũng đã làm việc hoàn toàn rất tuyệt đấy thôi.”

“Như tôi được biết về Viktor, anh ta đang cho cậu một ít tiền lẻ vừa thối lại trong túi mà thôi.” Hắn mỉm cười, siết chặt vai cậu. “Đến với Volgatek đi, Nicolai. Hãy về nhà mình.”

Chỗ tận cùng phía Nam của Vịnh Koge chẳng phải là nơi hai người đàn ông có thể ngồi quá lâu trong một chiếc xe hơi đang đậu mà không ai để ý tới, vì vậy Gabriel và Keller lái xe tới thị trấn gần nhất và ngồi vào bàn trong một quán ăn nhỏ ấm áp phục vụ thức ăn hỗn hợp của Ý và Trung Hoa chẳng ngon lành gì. Keller xơi vừa vặn phần của hai người, nhưng Gabriel chỉ uống trà đen. Trong tai nghe của ông vẫn im lặng và trong tâm tưởng chỉ có những hình ảnh của Mikhail bị bắt đưa đi tới chỗ chết qua một khu rừng bạch dương tuyết phủ. Hai lần ông định đứng thẳng lên vì sợ hãi và thất vọng, và hai lần gã người Anh đã bảo ông ngồi xuống đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra. “Ông đã làm xong việc của mình rồi,” Keller bình thản nói, một nụ cười điệp vụ gượng gạo hiện lên trên gương mặt rám nắng của y. “Cứ để từ từ rồi sẽ kết thúc thôi.”

Cuối cùng một giờ ba mươi ba phút sau khi Mikhail đi vào căn nhà gần bãi biển, Gabriel đột nhiên nghe có âm thanh điện tử kêu tanh tách trong tai, theo sau là tiếng gió gầm gào - cũng là cơn gió rung những ô kính cửa sổ phủ đầy sương giá kêu lạch cạch cách mặt ông chừng gần 10 cm. Rồi ông thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của Mikhail, chỉ khe khẽ vì lạnh giá.

“Tôi sẽ suy nghĩ chuyện ấy, Gennady ạ. Thật đấy.”

“Cậu đừng suy nghĩ quá lâu nhé, Nicolai, bởi vì lời đề nghị của tôi có thời hạn đấy.”

“Tôi có bao nhiêu thời gian?”

“Tôi muốn có câu trả lời trong một tuần. Bằng không tôi sẽ phải đi theo một hướng khác.”

“Và nếu tôi đồng ý thì sao?”

“Bọn tôi sẽ đưa cậu đi Moscow vài ngày để cậu có thể gặp những người còn lại trong đội ngũ. Nếu cả hai ta đều thích những điều trông thấy, ta sẽ đi bước kế tiếp. Nếu không, cậu cứ ở lại với Viktor và giả vờ như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”

“Vì sao lại là Moscow?”

“Cậu sợ đến Moscow hay sao, Nicolai?”

“Dĩ nhiên là không.”

“Cậu không nên thế. Pavel sẽ chăm sóc cậu thật tử tế.”

Đó là những lời nói cuối cùng của cả hai. Sau đó một cánh cửa đóng sập lại, một động cơ xe hơi khởi động, và đốm sáng xanh lơ bắt đầu di chuyển ngang qua màn hình máy tính bảng. Khi nó tới gần tọa độ của quán café, đội trưởng quay đầu lại và thấy chiếc Mercedes to lớn màu đen ào ào phóng qua trong một đám tuyết cuộn xoáy mịt mù. Mikhail đã sống sót trở về. Tất cả những gì họ phải làm là lôi kéo cậu ra khỏi biển cả và đưa cậu về nhà.

Hành trình trở về Copenhagen kéo dài bốn mươi lăm phút và quá bình yên đến gần như nhàm chán. Gabriel cho Keller cầm tay lái để ông có thể tập trung hết thính lực vào dòng âm thanh trực tiếp lọt vào tai mình, chẳng có gì khác ngoài tiếng nổ êm êm của một động cơ Mercedes và tiếng gõ nhẹ đều đều. Mới đầu Gabriel cho là có gì đó lỏng lẻo dưới gầm xe. Rồi ông nhận ra đó là Mikhail đang đánh trống bằng ngón tay lên tay vịn, điều cậu vẫn thường làm khi bực bội.

Tuy nhiên khi ra khỏi xe hơi ở Khách sạn Angleterre, trông Mikhail có vẻ như một kẻ bất cần mọi sự trên đời. Khi đi vào đại sảnh, cậu thấy mấy người Brazil đang chè chén trong quán rượu và quyết định cùng uống với họ một ly rất xứng đáng trước khi đi ngủ. Sau đó cậu lên phòng mình, chẳng có một dấu vết nào sau cuộc lục soát cực kỳ chuyên nghiệp xảy ra lúc cậu đi vắng. Ngay cả máy tính xách tay của cậu đã phải chịu một cuộc lục lọi bằng kỹ thuật số cũng ở nguyên vị trí cũ. Cậu dùng nó để thảo nhanh một lá thư ưu tiên chớp nhoáng, mà một bản in ra Eli Lavon đang cầm trong tay khi Gabriel và Keller trở về nhà an toàn trên đường phố có một cái tên không thể phát âm.

“Anh đã làm được việc đó rồi, Gabriel à,” Lavon nói. “Anh đã tóm được hắn rồi.”

“Ai vậy?” Gabriel hỏi.

“Thằng Paul đó,” Lavon mỉm cười đáp lại. “Pavel Zhirov của Công ty Dầu khí Volgatek chính là thằng Paul đó.”

Cuộc tranh luận xảy đến kế đó là một trong những sự kiện tồi tệ nhất trong lịch sử lâu dài của cả đội, thế nhưng nó đã được tiến hành quá lặng lẽ tới nỗi Keller hoàn toàn chẳng hề hay biết. Tuy không phải là trường hợp điển hình, họ chia hẳn ra thành hai phe, với Yaakov nắm quyền chỉ huy phe đối nghịch. Lý lẽ của anh ta đơn giản và được bảo vệ thật hăng hái. Họ nhận làm điệp vụ này vì một lý do: tìm chứng cứ người Nga đã thực hiện việc bắt cóc Madeline Hart như một phần của âm mưu để chiếm đoạt dầu lửa của Vương quốc Anh. Giờ đây chứng cứ đó đang ngồi trong phòng hắn ở Khách sạn Imperial dưới hình dạng của Pavel Zhirov, trưởng ban an ninh của Volgatek và một tên mật vụ ác ôn côn đồ của Trung tâm Moscow, nếu như từng có một tên như thế. Họ chẳng có chọn lựa nào khác ngoài việc tiến công hắn ngay lập tức, Yaakov lập luận. Bằng không hắn sẽ mãi mãi vuột khỏi tầm tay của họ.

Thật không may cho Yaakov, lãnh đạo phe đối lập không phải ai khác mà chính là sếp tương lai của họ; Gabriel bình tĩnh giải thích tất cả những lý do tại sao Pavel Zhirov sẽ rời khỏi Copenhagen vào buổi sáng theo lịch trình đã định. Ông nói họ không có thời gian để vạch kế hoạch hay diễn tập điệp vụ ấy một cách đàng hoàng. Họ cũng chẳng tìm được cơ hội để xử hắn một cách minh bạch phù hợp với bất cứ tiêu chí của Văn phòng hiện hữu nào. Các điệp vụ va chạm lúc nào cũng gặp nhiều rủi ro bất trắc, ông nói. Và một điệp vụ va chạm không có kế hoạch là một phương cách gây tai họa mà Văn phòng chẳng thể nào chấp thuận vào lúc này. Pavel Zhirov sẽ được thả cho đi. Và nếu cần thiết Văn phòng sẽ xách giùm túi cho hắn.

Và thế là lúc mười giờ sáng hôm sau, Pavel Zhirov tức là Paul rảo bước ra khỏi cửa Khách sạn Imperial cùng với Gennady Lazarev và Dmitry Bershov. Bọn chúng cùng ra sân bay Copenhagen trong một chiếc limousine do tài xế lái và lên một máy bay tư nhân đi Moscow. Yossi chụp nhanh một tấm hình cuối cùng lúc chúng khởi hành cho một bản tin không tồn tại rồi lên một chuyến bay đi London. Tối hôm ấy anh ta cùng các thành viên khác của đội lại một lần nữa tụ tập quanh Gabriel trong nhà an toàn ở làng Grayswood. Nicolai Avdonin sẽ tới một thành phố của bọn dị giáo để dự một cuộc phỏng vấn xin việc làm, Gabriel nói. Và cả đội sẽ đi với cậu ta.