← Quay lại trang sách

Chương 46 LÀNG GRAYSWOOD, HẠT SURREY

THƯ TRIỆU TẬP tới nơi qua đường dây liên lạc bảo mật lúc xế chiều ngày hôm sau. Gabriel đã tính tới chuyện phớt lờ, nhưng tin nhắn nói rõ nếu không chịu xuất hiện sẽ đưa tới hậu quả hủy bỏ ngay lập tức quyền hạn đặc biệt của ông đối với điệp vụ. Và do đó, lúc sáu giờ tối hôm ấy, ông miễn cưỡng lái xe tới Trung tâm London và lẻn vào Đại Sứ quán Israel qua cửa sau. Trưởng trạm liên lạc, một kẻ háo danh có vết sẹo trong chiến trận tên là Natan, chờ đợi một cách căng thẳng trong tiền phòng. Anh ta hộ tống ông xuống thang vào nơi Cực Thánh rồi vội vàng bỏ chạy như thể sợ bị thương do văng miểng. Căn phòng không có ai, nhưng nằm yên trên bàn một cái khay bánh mì sandwich và bánh quy bơ của Vienna. Còn có một chai nước khoáng mà ông bỏ vào tủ rồi khóa lại. Ông làm như vậy không phải vì thói quen. Các lý thuyết của Văn phòng dạy rằng một nơi có khả năng gặp mặt kẻ hiềm khích phải dẹp hết bất cứ đồ vật nào có thể dùng làm vũ khí.

Trong hai mươi phút chẳng có ai khác vào phòng. Rồi sau cùng, xuất hiện một người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ của một đô vật. Ông ta mặc một bộ com lê sẫm màu dường như cỡ quá nhỏ và một sơ mi lễ phục cổ cao hợp thời trang để lại ấn tượng như thể cái đầu đã được cài chốt trên hai vai. Mái tóc từng có màu vàng dâu tây nay đã hoa râm lóng lánh ánh bạc, được cắt ngắn để che giấu chuyện nó đang rơi rụng với một tốc độ đáng báo động. Ông ta nhìn Gabriel lom lom một lúc qua cặp mắt kính hẹp như thể đang cân nhắc xem nên bắn Gabriel ngay bây giờ hay để tới bình minh. Sau đó, ông ta bước tới chỗ cái khay thức ăn và chầm chậm lắc đầu.

“Anh nghĩ các kẻ thù của tôi có biết hay không?”

“Biết gì, Uzi?”

“Biết tôi không cưỡng lại nổi đồ ăn. Nhất là mấy cái này,” Navot nói tiếp, chộp lấy một cái bánh quy bơ trên khay. “Chắc là di truyền, ông nội tôi không ưa thích món nào hơn một cái bánh quy bơ và một tách cà phê Vienna thơm ngon.”

“Hảo ngọt vẫn tốt hơn ham mê cờ bạc và đàn bà.”

“Anh nói thì dễ lắm,” Navot bực bội đáp. “Giống hệt Shamron. Anh không có nhược điểm nào. Anh liêm khiết.” Navot tạm dừng, rồi nói tiếp, “Thật là hoàn hảo.”

Gabriel có thể hiểu chuyện này sẽ đi đến đâu. Ông vẫn giữ im lặng trong khi Navot nhìn chằm chằm cái bánh quy bơ trên tay như thể đó là căn nguyên mọi vấn đề của ông ta.

“Tôi cho là anh đúng là có một nhược điểm,” cuối cùng Navot nói. “Lúc nào anh cũng để cảm nhận cá nhân xen vào khi đưa ra quyết định. Anh phải bỏ cái tật đó đi khi trở thành sếp.”

“Đây không phải chuyện cá nhân, Uzi à.”

Navot mỉm cười gượng gạo. “Vậy là anh không chối chuyện Shamron đã bàn với mình việc trở thành sếp kế tiếp đúng không?”

“Không,” Gabriel đáp, “Tôi không chối đâu.”

Navot vẫn đang mỉm cười mặc dù gần như không phải như vậy. “Anh còn một nhược điểm nữa, Gabriel à. Anh rất thật thà. Thật thà quá mức không hợp với một điệp viên đâu.”

Cuối cùng ông ta ngồi xuống và đặt hai cẳng tay nặng nề lên mặt bàn. Dường như nó bị lún xuống dưới sức nặng ấy. Chăm chú theo dõi ông ta, Gabriel hồi tưởng lại một buổi chiều không vui nhiều năm về trước, khi ông bắt cặp với Navot trong một kỳ huấn luyện về im lặng giết người. Gabriel không đếm xuể mình đã chết đi sống lại bao nhiêu lần trong ngày hôm ấy.

“Tôi còn được bao lâu nữa?” Navot hỏi.

“Thôi mà, Uzi. Chúng ta đừng làm như thế này mà.”

“Tại sao lại không?”

“Vì như vậy sẽ không tốt đẹp gì cho cả hai chúng ta.”

“Vậy chắc hẳn anh đang cảm thấy tội lỗi.”

“Hoàn toàn không.”

“Anh có kế hoạch giành chức của tôi bao lâu rồi?”

“Anh biết tôi tốt hơn vậy mà, Uzi.”

“Tôi cứ tưởng anh như vậy chứ.”

Navot đẩy cái khay thức ăn ra xa rồi nhìn quanh phòng. “Để một chai nước cho tôi tụi nó sẽ chết hết hay sao vậy?”

“Tôi đã bỏ vào tủ khóa lại rồi.”

“Tại sao?”

“Vì tôi không muốn anh cầm nó đánh tôi.”

Ông ta đặt bàn tay lên cùi chỏ của Gabriel và siết chặt. Ngay tức thì Gabriel thấy bàn tay mình trở nên tê dại.

“Lấy nó cho tôi đi,” Navot bảo. “Đó là việc tối thiểu anh có thể làm.”

Gabriel đứng dậy và lấy cái chai ra. Khi ông lại ngồi xuống, cơn giận của Navot dường như đã lắng dịu, chỉ còn giận một chút. Ông ta vặn cái nắp nhôm chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ, rồi từ từ rót khá nhiều nước sủi bọt vào một cái tách nhựa trong suốt, ông ta không mời Gabriel uống một chút nào.

“Tôi đã làm gì để phải bị như vậy chứ?” Ông ta tự hỏi chính mình hơn là hỏi Gabriel. “Tôi đã làm sếp rất tốt, một sếp hết sức tốt. Tôi đã quản lý công việc của Văn phòng thật đàng hoàng, và giữ cho đất nước mình thoát khỏi những việc rối rắm chính yếu ở nước ngoài. Tôi có khả năng chấm dứt chương trình hạt nhân của Iran sao? Không, tôi không làm nổi. Nhưng tôi cũng không có đưa chúng ta vào một cuộc chiến đầy tai họa. Đó là công việc trước tiên của một người lãnh đạo, phải bảo đảm chắc chắn Thủ tướng không ra đi mà chưa chuẩn bị đầy đủ, và không lôi đất nước mình vào một cuộc xung đột không cần thiết. Anh sẽ học được điều đó một khi ngồi vô cái ghế của tôi.”

Khi thấy Gabriel chẳng đáp lại một lời nào, Navot uống nước, cố ý làm như thể đó là những ngụm nước cuối cùng trên trái đất. Ông ta nói đúng một điều; ông ta đã làm sếp rất tốt. Thật không may, những người kế nhiệm xuất hiện trong tầm mắt của ông ta đều ủng hộ Gabriel.

“Còn có một điều anh sẽ mau chóng học được nữa,” Navot lại nói tiếp. “Rất khó điều hành một cục tình báo khi bị một người như Shamron dòm ngó.”

“Đó là cục của ông ta mà. Ông ta đã xây dựng nó từ những ngày đầu và đã biến nó thành như ngày nay.”

“Ông già đó đúng là... một ông già. Thế giới đã thay đổi trong thế kỷ từ khi Shamron làm sếp.”

“Anh không thực sự muốn nói như vậy, Uzi à.”

“Tha lỗi cho tôi, Gabriel, nhưng lúc này tôi không muốn quá nhân từ độ lượng với Shamron. Hay với anh, vì chuyện đó.”

Giám đốc chìm vào trong im lặng vì tức giận. Trưởng trạm Natan ngó qua vách kính cách âm thấy hai người đang trừng mắt nhìn nhau qua cái bàn, liền trở về nơi trú ẩn của mình.

“Tôi còn bao lâu nữa hả?” Navot hỏi.

“Uzi...”

“Tôi có thể xin từ chức được không?”

“Tất nhiên.”

“Đừng nói như đó là chuyện đương nhiên nhất trên đời, Gabriel. Vì từ chỗ tôi ngồi, lúc này dường như không có chuyện gì đương nhiên hết.”

“Anh đã làm sếp rất tuyệt, Uzi à. Sếp giỏi nhất từ thời Shamron.”

“Và phần thưởng cho tôi là gì? Tôi sẽ bị đẩy ra ngoài ăn cám trước thời hạn. Có Trời mới biết chúng ta không thể đồng thời có một sếp và một cựu sếp trong Đại lộ King Saul.”

“Tại sao không?”

“Vì chuyện này không có tiền lệ.”

“Không có tiền lệ với bất cứ chuyện gì như vậy.”

“Xin lỗi Gabriel, nhưng tôi không nên kết thúc sự nghiệp của mình như một trường hợp được cảm thông.”

“Đừng tự hủy hoại mình vì chuyện không đáng như vậy, Uzi à.”

“Anh nói nghe y như má tôi vậy đó.”

“Bà có khỏe không?”

“Ngày khỏe, ngày không.”

“Tôi có thể làm gì hay không?”

“Anh tới thăm bà ấy lần về quê kế tiếp đi. Lúc nào bà cũng rất thương anh, Gabriel à. Mọi người ai cũng thương mến anh hết.”

Navot tự thiết đãi mình thêm một cái bánh quy bơ. Rồi một cái nữa.

“Theo tính toán của tôi,” ông ta phủi vụn bánh khỏi mấy ngón tay mập mạp, “tôi còn mười bốn tháng giữ chức vụ này, nghĩa là tôi là người có quyền quyết định có nên phái thật nhiều người giỏi nhất của chúng ta tới những thành phố nguy hiểm nhất trên thế giới hay không.”

“Anh đã cho tôi quyền chỉ huy điệp vụ này.”

“Lúc đó tôi bị một cây súng chĩa vô đầu đó.”

“Thì nó vẫn còn đó thôi.”

“Tôi nhận thấy điều đó, vì vậy sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện phá nước cờ nhỏ nhoi của anh đâu. Thay vì vậy tôi sẽ yêu cầu anh hít vô một hơi thật sâu và bình tĩnh trở lại.”

Được chào đón bằng sự im lặng, Navot ngả người tới trước qua cái bàn và chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Gabriel. Trên gương mặt ông ta chẳng thấy một nét giận dữ nào.

“Anh còn nhớ lần trước chúng ta đi Moscow như thế nào không hả Gabriel, hay là đã dẹp bỏ nó trong tâm trí được rồi?”

“Tôi còn nhớ toàn bộ, Uzi à.”

“Tôi cũng vậy,” Navot đáp lại thật rõ ràng. “Đó là những ngày tồi tệ nhất đời tôi.”

“Tôi cũng vậy.”

Ông ta nheo mắt lại như thể thật tình bối rối. “Vậy nhân danh Thượng Đế, tại sao anh lại tính trở lại đó?”

Khi thấy Gabriel không trả lời, Navot cởi cặp kính ra với vẻ đăm chiêu suy nghĩ và xoa chỗ hai cái mấu lún xuống da thịt trên sống mũi của mình. Hai tròng kính đó cũng như mọi thứ ông ta mặc trên người đều do bà vợ Bella của ông ta chọn lựa. Bà từng làm việc cho Văn phòng một thời gian ngắn như một nhà phân tích hồ sơ Syria và rất yêu thích cái danh phận của một thủ trưởng phu nhân. Gabriel vẫn từng nghi ngờ sức ảnh hưởng của bà ta đã bành trướng ra xa cái tủ áo của chồng bà.

“Đã xong xuôi rồi mà,” sau cùng Navot nói. “Anh đã đánh nó. Anh đã thắng nó rồi mà.”

“Đánh ai?”

“Thì thằng Ivan.”

“Vụ này không có liên quan gì với Ivan hết.”

“Tất nhiên có liên quan rồi. Và nếu anh không hiểu được điều đó, rốt cuộc có lẽ anh không thích hợp để chỉ huy điệp vụ này.”

“Vậy thì rút lại quyền hạn đặc biệt của tôi đi.”

“Tôi rất muốn. Nhưng nếu tôi làm vậy sẽ khởi động một cuộc chiến có khả năng tôi không thể nào chiến thắng.” Navot đeo kính lại và hơi hé miệng mỉm cười. “Đó là một điều nữa anh phải học khi trở thành sếp, Gabriel à. Anh phải chọn lựa cẩn thận các trận chiến của mình.”

“Tôi đã chọn rồi.”

“Vì tôi vẫn là sếp hơn mười bốn tháng, sao anh không vì phép lịch sự mà cho tôi biết vài nét khái quát trong kế hoạch của anh.”

“Tôi sẽ kéo Pavel Zhirov sang một bên để nói chuyện phiếm. Hắn sẽ cho tôi biết tại sao lại bắt cóc và sát hại một phụ nữ trẻ vô tội vì lợi ích căn bản của Volgatek. Hắn cũng sẽ giải thích làm sao Volgatek lại không phải là cái gì khác hơn, mà chính là bình phong che đậy cho KGB. Rồi sau đó tôi sẽ thiêu đốt chúng tới cứng giòn, Uzi à. Tôi sẽ chứng tỏ cho thế giới văn minh thấy một lần và mãi mãi, rằng đám đông hiện đang ngồi trong Điện Kremlin cũng không tốt lành gì hơn.”

“Tôi sẽ tiết lộ cho anh biết một bí mật nho nhỏ, Gabriel à. Thế giới văn minh đã biết rồi và sự quan tâm cũng không hề thua kém. Thật vậy, bọn họ quá bần cùng và khiếp sợ trước tương lai tới nỗi sắp sửa để cho bọn Hồi giáo cực đoan thực hiện giấc mơ hạt nhân của chúng.”

Gabriel không nói gì hết. Navot thở ra nặng nề tỏ ý chịu thua.

“Một lời thú tội sao? Có phải đó là điều anh đang nói không?”

“Trước máy quay phim,” Gabriel nói thêm. “Y như việc hắn đã bắt Madeline phải làm trước khi giết chết cô ta.”

“Và nếu hắn không chịu nói thì sao?”

“Ai cũng phải nói, Uzi à.”

“Anh sẽ làm gì với Keller?”

“Y đang đi với tôi.”

“Hắn là một sát thủ chuyên nghiệp từng cố ý giết anh mà.”

“Chuyện đã qua chúng tôi đã cho qua luôn rồi. Ngoài ra,” Gabriel nói thêm, “tôi sẽ cần một chút cơ bắp phụ thêm nữa.”

“Anh còn cần gì nữa không?”

“Các hộ chiếu, thị thực, lịch trình du lịch, chỗ trọ tiện lợi... những chuyện thông thường thôi, Uzi à. Và tôi còn cần Trạm liên lạc Moscow lập tức đặt Pavel Zhirov dưới sự theo dõi giám sát toàn thời gian.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Không phải,” Gabriel đáp. “Tôi còn cần anh nữa.”

Navot im lặng.

“Tôi không yêu cầu chuyện này đâu, Uzi à.”

“Tôi biết mà,” Navot đáp. “Nhưng như vậy vẫn không làm cho vụ việc dễ dàng hơn đâu.”

Đã gần nửa đêm khi Gabriel trở về nhà an toàn ở làng Grayswood. Khi đi vào phòng ở chung với Chiara, ông thấy nàng đang ngồi thẳng lưng trên giường, với một tách trà thảo mộc để trên cái bàn cạnh giường và một đống tạp chí bóng loáng để trong lòng. Mái tóc chải bới thành một búi tóc thả lác đác nhiều sợi tóc quăn, và nàng đang đeo một cặp kính kiểu mới mà nàng đòi mua để đọc sách. Nàng không thoải mái khi đeo kính trước mặt người khác, còn ông thì giữ kín niềm vui vì nàng hơi bị giảm thị lực. Nó cho ông niềm hy vọng có lẽ rồi một ngày kia trông nàng ít giống con gái của ông mà trông giống vợ ông hơn.

“Chuyện ra sao rồi hả anh?” nàng hỏi, không ngước nhìn lên.

“Nhờ nghỉ ngơi và phục hồi thích hợp, có cơ hội để anh có thể sử dụng lại phần nào bàn tay trái của mình.”

“Tệ lắm à?”

“Anh ta nổi giận, và anh không trách anh ta.”

Ông cởi áo khoác và choàng lên lưng ghế. Nàng đảo mắt tỏ vẻ không bằng lòng. Rồi nàng thấm ngón tay và lật qua một trang tạp chí khác.

“Rồi ông ta sẽ cho qua thôi,” nàng nói.

“Đó không phải chuyện người ta dễ bỏ qua đâu, Chiara à. Và đáng lẽ điều đó đã không bao giờ xảy ra nếu em và Shamron đã không cùng chung sức chống lưng cho anh.”

“Không phải vậy đâu, anh yêu.”

“Vậy chính xác là sao?”

“Ông Shamron đã tới gặp em khi anh đang tìm kiếm Madeline bên Pháp. Ông ấy nói muốn tạo sức ép với anh lần chót trước khi trở thành sếp, và ông ta muốn em ủng hộ.”

“Ông ta yêu cầu thật hay đó.”

“Đừng giận, anh Gabriel. Đó là điều ông ấy muốn.” Nàng tạm dừng rồi nói tiếp, “Và đó cũng là điều em muốn.”

“Em à?” ông ngạc nhiên hỏi. “Em có nhận thấy rồi sẽ như thế nào sau khi anh tuyên thệ nhậm chức không?”

“Bọn mình đang ở chung phòng trong một căn nhà an toàn cùng với tám người khác, kể cả một kẻ từng cố sát anh. Em nghĩ mình có thể quản được chuyện anh làm sếp mà.”

Gabriel đi tới giường và lật qua đống tạp chí bên cạnh Chiara. Một tờ dành cho phụ nữ đang mang thai. Ông giơ nó lên cho nàng xem rồi hỏi, “Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?”

Nàng giật phắt tờ tạp chí ra khỏi bàn tay Gabriel đang nắm chặt, không đáp lại. Ông nhìn nàng dò xét một lát, đầu nghiêng sang một bên và bàn tay sờ lên cằm.

“Đừng nhìn em như vậy,” nàng bảo.

“Như gì vậy?”

“Như em là một bức tranh.”

“Anh không thể không như vậy.”

Nàng mỉm cười. Sau đó nàng hỏi, “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Anh đang nghĩ ước gì chúng ta chỉ có một mình thay vì ở trong một căn nhà an toàn có tám người khác vây quanh.”

“Kể cả một kẻ từng cố sát anh,” nàng nói thêm. “Nhưng thực sự anh đang nghĩ gì vậy?”

“Anh đang thắc mắc tại sao em không yêu cầu anh đừng đi Moscow.”

“Em cũng thắc mắc như vậy.”

“Tại sao em không yêu cầu?”

“Vì bọn nó nhốt cô ta trong một chiếc xe hơi rồi đốt cô ta tới chết.”

“Không có lý do nào khác hay sao?”

“Không có,” nàng đáp. “Và nếu anh thắc mắc em có muốn đi với những người còn lại hay không, câu trả lời là không. Em không nghĩ mình có thể xoay sở được khi trở lại nơi đó. Em có thể mắc một lỗi lầm.”

Không nói một lời nào, Gabriel leo lên giường và áp đầu vào dạ dưới của vợ.

“Anh sẽ không cởi đồ ra à?” nàng hỏi.

“Anh mệt quá không cởi đồ ra nổi.”

“Em đọc thêm một lát nữa, có được không anh?”

“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”

Gabriel nhắm mắt lại. Tiếng Chiara nhẹ nhàng lật những trang tạp chí của nàng thôi thúc ông vào giấc ngủ.

“Anh còn thức không?” bất chợt nàng hỏi.

“Không,” ông thì thào.

“Bà ấy có biết chuyện này sẽ kết thúc ở Moscow hay không, Gabriel?”

“Ai?”

“Bà già ở đảo Corse đó. Bà ta có biết không?”

“Có,” Gabriel đáp. “Chắc là bà ta biết đó.”

“Bà ta có cảnh báo nói anh đừng đi không?”

“Không,” Gabriel đáp, trong lúc con dao tội lỗi ngoáy sâu vào ngực ông. “Bà ta nói anh sẽ bình an ở đó.”

“Bà ta còn thấy gì nữa không?”

“Một đứa nhỏ. Bà ta thấy một đứa nhỏ.”

“Con của ai vậy?” Chiara hỏi, nhưng Gabriel không nghe nàng nói. Ông đang chạy về phía một người đàn bà, băng qua một cánh đồng tuyết bất tận. Người đàn bà đang bốc cháy. Tuyết đang nhuốm máu.