← Quay lại trang sách

Chương 47 LÀNG GRAYSWOOD, HẠT SURREY

UZI NAVOT, GIÁM ĐỐC Cục tình báo mật Israel, tới nhà an toàn ở làng Grayswood lúc bảy giờ hai mươi phút sáng hôm sau, khi một buổi bình minh tháng Mười hai u ám đang ló dạng trên những cây cối trơ trụi của Knobby Copse. Người ông ta gặp trước tiên là Christopher Keller, đang săn đuổi một quả bóng bàn rơi xuống mà Yaakov vừa đập nhẹ sang bên y để giành phần thắng. Tỷ số trận đấu là tám - năm, với Yaakov dẫn đầu và Keller kết thúc thật khó nhọc.

“Ông là ai?” Keller hỏi thăm cái hình dáng cau có đeo mắt kính đang đứng trong tiền sảnh.

“Không phải việc của anh,” Navot đáp.

“Cái tên thật lạ. Tiếng Do Thái, phải không?”

Navot nhăn mặt. “Chắc anh là Keller.”

“Đúng.”

“Gabriel đâu?”

“Ông ấy và Chiara đã đi Guildford.”

“Tại sao lại đi?”

“Bởi vì chúng tôi đã xơi hết cá trong ao nuôi cá.”

“Ai chịu trách nhiệm?”

“Những người ở chung nhà này.”

Giám đốc mỉm cười. “Không còn nữa đâu.”

Khi Navot tới nơi một cách không chính thống, cả đội lâm vào tình trạng chiến tranh. Đó là một cuộc chiến không tuyên bố, như tất cả các cuộc xung đột của đội, và họ sẽ chiến đấu trên một đất nước thù địch với một kẻ thù có tầm vóc và năng lực vượt trội. Văn phòng được xem như một trong các cục tình báo có năng lực nhất thế giới, tuy thế vẫn không phải là đối thủ của bọn huynh đệ thanh kiếm và lá chắn. Cục tình báo Liên bang Nga thừa kế một truyền thống kiêu hùng. Trong hơn bảy mươi năm, KGB đã bảo vệ cho chế độ cũ khỏi các kẻ thù cả thực thụ lẫn giả định, và hành động như đội quân tiên phong ở nước ngoài, tuyển mộ và gài hàng ngàn gián điệp khắp thế giới. Quyền năng của nó hầu như không có giới hạn, cho phép nó tác nghiệp như một nhà nước thực thụ trong một nhà nước. Giờ đây, nó chính là nhà nước, và Volgatek là công ty dầu lửa của nó.

Chính mối liên quan này - liên quan giữa Volgatek và SVR - Gabriel đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại khi đội công tác bắt đầu làm việc. Công ty dầu lửa và cục tình báo Nga là một và cũng như nhau thôi, ông nói, nghĩa là Mikhail sẽ ở trong tay kẻ thù ngay giây phút máy bay của cậu rời khỏi mặt đất ở London. Lai lịch làm vỏ bọc của cậu đã đủ vững vàng hợp lý để đánh lừa Gennady Lazarev, nhưng nó sẽ không tồn tại lâu trong các phòng thẩm Vấn của Lubyanka. Và Mikhail cũng không sống sót vì lẽ đó. Ông cảnh báo Lubyanka là nơi các gián điệp và điệp vụ tới để tiêu vong. Lubyanka là nơi tận cùng của đường dây.

Tuy thế phần lớn ý tưởng của đội trưởng vẫn tập trung vào Pavel Zhirov, trưởng ban an ninh của Volgatek và làm kẻ chủ mưu đứng đằng sau các hoạt động nhằm đạt được dầu lửa của Đảo quốc Anh ở Bắc Hải. Trong vòng hai mươi bốn giờ từ khi Giám đốc tới ngôi nhà an toàn, trạm liên lạc của Văn phòng ở Moscow đã xác định Zhirov cư trú trong một chung cư kiên cố ở Vùng Đồi Chim sẻ, là vùng đất cao duy nhất trên bờ Sông Moscow. Lịch trình tiêu biểu hằng ngày của hắn được làm rõ do tính chất phân đôi của công việc: buổi sáng ở trụ sở hào nhoáng của Volgatek trên Phố Tverskaya, buổi chiều ở Trung tâm Moscow, khoảnh đất rào kín có trồng rừng của SVR ở Yasenevo. Đội giám sát theo dõi tại Moscow đã chụp nhanh rất nhiều hình hắn đang leo lên trèo xuống chiếc limousine Mercedes có tài xế lái tuy chẳng có tấm nào thấy rõ mặt hắn. Gabriel không khỏi thán phục trình độ nhà nghề của gã người Nga. Hắn đã tự chứng tỏ mình là một đối thủ đáng gờm với vụ mượn danh nghĩa của kẻ khác để bắt cóc Madeline Hart. Nhổ hắn ra khỏi các đường phố Moscow, ông nói, sẽ đòi hỏi một điệp vụ với kỹ năng tương xứng.

“Có hai điểm khác biệt quan trọng,” Eli Lavon chỉ rõ. “Moscow không phải là đảo Corse. Và Pavel Zhirov sẽ không cưỡi xe máy trên một con đường hẻo lánh, chỉ mặc một váy cánh mùa hè.”

“Vì vậy tôi cho rằng chúng ta phải nghĩ ra cách đưa Mikhail vào trong xe Zhirov,” Gabriel đáp. “Với một khẩu súng đầy đạn trong túi sau của cậu ta, tất nhiên.”

“Anh định làm chuyện đó như thế nào?”

“Như thế này.”

Đội trưởng ngồi vào một trong mấy cái máy vi tính và với vài cái gõ phím thật nhanh ông lùi lại đoạn ghi âm những lời cuối cùng Gennady Lazarev đã nói với Mikhail ở Đan Mạch.

“Chúng tôi sẽ đưa cậu đi Moscow vài ngày để cậu có thể gặp những người còn lại trong đội ngũ. Nếu cả hai ta đều thích những điều trông thấy, ta sẽ đi bước kế tiếp. Nếu không, cậu cứ ở lại với Viktor và giả vờ như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”

“Vì sao lại là Moscow?”

“Cậu sợ đến Moscow hay sao, Nicolai?”

“Dĩ nhiên là không.”

“Cậu không nên thế. Pavel sẽ chăm sóc cậu thật tử tế?”

Gabriel nhấp vào biểu tượng DỪNG và nhìn Lavon. “Tôi có thể lầm, nhưng tôi nghi ngờ chuyến trở về quê hương Nga của Nicholas Avedon không phải không có vấn đề.”

“Kiểu vấn đề gì?”

“Kiểu chỉ có Pavel mới giải quyết được.”

“Và khi Mikhail đã vào trong xe hơi rồi thì sao?”

“Cậu ta sẽ cho Pavel một lựa chọn đơn giản.”

“Một lựa chọn giữa im lặng đi tới hay để óc hắn bắn tung tóe khắp trong chiếc Mercedes tuyệt đẹp của hắn, đúng không?”

“Gần gần như vậy.”

“Còn quy tắc vàng của Shamron thì sao?”

“Quy tắc nào?”

“Quy tắc về việc quơ súng vòng vòng nơi công cộng.”

“Có một ngoại lệ có thể cho là nhỏ nhặt khi xảy ra chuyện gí súng vào xương sườn một tên ác ôn côn đồ như Pavel.”

Lavon có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, “chúng ta phải bắt luôn tài xế,” cuối cùng ông ta nói. “Bằng không mọi sĩ quan FSB và dân quân ở nước Nga sẽ tìm kiếm chúng ta.”

“Phải đó, Eli à, tôi đã nhận thấy điều đó.”

“Anh định tiến hành thẩm vấn ở đâu?”

“Đây,” Đội trưởng lại gõ nhẹ bàn phím.

“Thật xinh đẹp,” Lavon ngó màn hình. “Nhà của ai vậy?”

“Của một doanh nhân Nga không thể chịu đựng cuộc sống ở nước Nga nữa.”

“Bây giờ ông ta sống ở đâu?”

“Ngay cuối con đường trước nhà Shamron.”

Với một cái nhấp chuột, Gabriel xóa hình ảnh đó khỏi màn hình.

“Còn lại một vấn đề sau chót nữa,” Lavon nói.

“Là đưa Mikhail ra khỏi nước Nga.”

Ông ta gật đầu. “Cậu ấy sẽ phải rời đi như một người khác chứ không phải là Nicholas Avedon.”

“Tốt hơn hết càng ít rào cản không cho thoát thân của bọn Nga thì càng hay,” Gabriel nói thêm.

“Vậy chúng ta làm thế nào?”

“Cũng cái cách mà Shamron đã đưa Eichmann ra khỏi Argentina.”

“Hãng hàng không El Al à?”

Đội trưởng gật đầu.

“Anh bạn này hư quá,” Lavon nói.

“Phải,” Gabriel mỉm cười đáp. “Và tôi chỉ mới khởi động mà thôi.”

Navot chấp thuận kế hoạch của Gabriel ngay lập tức, cho đội năm ngày nữa tới khi Mikhail phải trả lời cho Gennady Lazarev liệu cậu có đi Moscow hay không. Năm ngày để lo liệu cả ngàn chi tiết lớn nhỏ - hay như Lavon đã nêu ra, là năm ngày để xác định liệu chuyến viếng thăm nước Nga của Mikhail có diễn tiến tốt đẹp hơn lần trước hay không. Các hộ chiếu, thị thực, lai lịch, việc sắp xếp chuyến du lịch, chỗ ở: mọi việc đều phải đạt được trên cơ sở va chạm đụng độ. Và rồi còn có các lỗ hổng điều tra, các kế hoạch yểm trợ, các kế hoạch khác nhằm yểm trợ các kế hoạch yểm trợ đó nữa. Nhiệm vụ của họ thậm chí còn khó khăn hơn vì Gabriel không thể cho họ biết ở đâu và lúc nào việc chộp Zhirov sẽ diễn ra. Họ sẽ phải ứng biến trong một thành phố lạ.

Gabriel huấn luyện đội của mình cật lực suốt những ngày dài đêm thâu ấy, và khi ông vừa quay lưng thì Giám đốc lại bắt họ làm việc thậm chí còn siêng năng hơn nữa. Không hề có tình trạng căng thẳng trông thấy được giữa hai người đàn ông ấy, không có chứng cứ nào cho thấy một người đang leo lên cao còn người kia thì đang ra đi. Thật vậy, rất nhiều đội viên tự hỏi có phải mình có lẽ đang chứng kiến sự hình thành của tình thân hữu giữa những kẻ đồng hội đồng thuyền có thể còn tồn tại dài lâu sau khi Gabriel đảm nhiệm chức vụ thủ trưởng Văn phòng thật xứng hợp với ông. Yaakov là người tin vào số mạng nhất trong cả đám, đùa bỡn với cái khái niệm đó. “Y hệt chuyện cô vợ mới quyết định nhường phòng riêng của mình cho mụ vợ đầu tiên, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.” Nhưng Eli Lavon không chắc chắn như thế. Nếu có ai đó đủ tự tin để cho người tiền nhiệm lưu lại làm vài công việc trong khả năng của mình, đó chính là Gabriel Allon. Ông nói rốt cuộc Gabriel đã giảng hòa với Christopher Keller thì cũng có thể đi đến hòa giải với Navot.

Các cuộc bàn tán về kế hoạch tương lai của Gabriel chấm dứt mỗi khi Chiara đi vào phòng. Ban đầu nàng cố gắng làm việc bên cạnh những người khác, nhưng cuộc bàn luận bất tận về nước Nga nhanh chóng làm cho tâm trạng nàng trở nên u ám. Nàng vẫn còn sống chỉ vì các đội viên từng liều cả tính mạng để cứu thoát nàng. Giờ đây khi họ đang phấn đấu cho kịp thời hạn chót, nàng đảm nhiệm vai trò quản gia cho họ. Bất kể bên trong ngôi nhà đang căng thẳng, nàng cố giữ cho bầu không khí vẫn luôn thân thiết. Mỗi buổi tối họ ngồi dùng một bữa thật thịnh soạn và theo lời nài nỉ của nàng, họ nói bất cứ chuyện gì trừ chuyện điệp vụ: những quyển sách họ từng đọc, những phim ảnh họ từng xem, tương lai đất nước nhiều rối rắm của họ. Rồi sau chừng một giờ gì đó, Gabriel và Navot sẽ đứng thẳng dậy không hề ngơi nghỉ và công việc lại bắt đầu; Chiara lại lo rửa chén đĩa hàng đêm. Một mình bên bồn rửa chén, nàng dịu dàng hát cho mình nghe để át đi tiếng chuyện trò ở phòng bên cạnh.

Về sau nàng thường thú nhận với chồng rằng âm thanh đơn giản của một từ tiếng Nga luôn làm phát sinh một cơn đau quặn thắt trong bụng nàng.

Người đàn ông ở trung tâm của điệp vụ vẫn vui vẻ chẳng hay biết gì về nỗ lực của toàn đội, hoặc dường như là thế với bất cứ ai gặp Nicholas Avedon sau khi cậu trở về London. Cậu có thái độ của một kẻ chẳng còn cần che giấu chuyện mình sẽ đi đến những nơi mà người khác chỉ có thể mơ tưởng tới mà thôi. Orlov mê mẩn người được y bảo hộ, như thể cậu là đứa con trai chưa từng có của y, và với mỗi ngày qua đi dường như y càng lệ thuộc vào cậu. Lần đầu tiên đại từ chúng tôi đi vào ngữ vựng của y khi bàn việc kinh doanh, một thay đổi giọng điệu không phải không bị để ý đến ở Khu Trung tâm. Y thông báo cho nhân viên biết y sẽ dành phần lớn tháng Giêng để đến một nơi trong vùng biển Caribbean mà y không tiết lộ. “Tôi cần một kỳ nghỉ giải lao dài hạn thật thoải mái,” y nói. “Và bây giờ đã có Nicholas, cuối cùng tôi có thể nghỉ ngơi rồi.”

Có vẻ như y đã về hưu nên trong giới tài chính lan truyền tin đồn anh chàng đó là người cần gặp ở công ty VOI. Hầu hết những kẻ đến cầu cạnh đều phải chờ một tuần hay hơn nữa mới có cơ may được diện kiến cậu. Nhưng khi nhận được cuộc gọi từ một ông Jonathan Albright của một công ty gì đó gọi là Tư vấn Đầu tư Markham, cậu liền đồng ý gặp mặt không hề trì hoãn. Cuộc họp diễn ra trong văn phòng của cậu nhìn xuống Quảng trường Hanover, mặc dù chủ đề chẳng liên quan gì với kinh doanh hay đầu tư. Khi kết thúc, cậu đặt một cuộc gọi đến một số điện thoại ở Moscow kéo dài ba phút và đạt kết quả mỹ mãn. Sau đó cậu tiễn chân ông Albright tới tận thang máy với vẻ hài lòng của một kẻ chẳng thể nào làm điều gì sai sót. “Tôi sẽ chuyển lời đến Viktor,” cậu nói lớn tiếng vừa đủ để mọi người ở gần đó nghe thấy. “Nhưng tôi nghe có vẻ như tất cả hệ thống đều hoạt động tốt.”

Đêm hôm ấy một chiếc xe hơi xuất hiện bên ngoài ngôi nhà chung cư của Mikhail trong Thung lũng Maida, về sau Graham Seymour nhận diện gã đàn ông từ trong đó chui ra là giao liên từ rezidentura của SVR, bố trí nhân viên rộng khắp London. Gã lấy hộ chiếu giả của Mikhail rồi mang nó trở về Đại Sứ quán Nga ở vườn Kensington. Một giờ sau đó khi gã trả lại, hộ chiếu đã được vội vàng đóng dấu thị thực nhập cảnh vào nước Nga. Nhét bên trong đó có một tấm vé để lên chuyến bay của hãng British Airways đi Moscow, rời sân bay Heathrow lúc mười giờ sáng hôm sau.

Mikhail đút vé máy bay và hộ chiếu vào cặp giấy tờ của mình. Sau đó cậu gọi điện cho Orlov ở Phố đi bộ Cheyne để báo cậu cần đi xa vài ngày. “Xin lỗi Viktor, nhưng tôi đã cháy khô cháy khét. Và xin vui lòng đừng gọi điện thoại hay gửi thư điện tử. Tôi sẽ ra khỏi cái vỉ nướng này.”

“Trong bao lâu?”

“Thứ Tư. Muộn nhất là thứ Năm.”

“Cứ nghỉ một tuần đi.”

“Ông có chắc điều ấy không?”

“Tôi hứa sẽ không làm công việc bừa bộn ra khi cậu đi rồi.”

“Cám ơn Viktor, ông đúng là tuyệt như một giấc mơ.”

Mikhail cố ngủ đêm hôm ấy, nhưng hoài công vô ích; cậu chưa bao giờ ngủ được vào đêm hôm trước một điệp vụ. Và vì thế sau bốn giờ sáng hôm sau một chút, cậu trỗi dậy khỏi giường và khoác lên mình lớp vỏ bọc bảo vệ của Nicholas Avedon, tức là Nicolai Avdonin. Một chiếc xe hơi xuất hiện bên ngoài cửa nhà cậu lúc sáu giờ; nó chở cậu tới Heathrow, ở đó cậu đi qua cổng kiểm tra an ninh không cần mất công tốn sức, có Christopher Keller và Dina Sarid theo dõi sau lưng. Khi vào cổng khởi hành cậu thấy một phiên bản đã thay hình đổi dạng nặng nề của Gabriel đang đọc một tờ Economist với vẻ chăm chú quá mức. Cậu bước ngang qua đội trưởng không hề liếc nhìn và lên máy bay, nhưng Gabriel đợi cánh cửa sắp sửa đóng lại rồi cuối cùng mới hấp ta hấp tấp đi va lên vấp xuống vào khoang hạng nhất. Sau khi cất cánh, trạm điều hành không lưu Anh hướng dẫn lộ trình cho máy bay tới thẳng thị trấn Basildon, và đúng mười giờ rưỡi nó đã vào không phận quốc tế. Ngón tay Mikhail bồn chồn gõ trống lên bảng điều khiển ở giữa. Giờ đây cậu đã lọt vào tay kẻ thù của mình, và sếp tương lai của tình báo Israel cũng thế.