← Quay lại trang sách

Chương 54 QUẢNG TRƯỜNG LUBYANKA, MOSCOW

TRÊN TẦNG BỐN của tổng hành dinh FSB là một dãy phòng do đơn vị nhỏ nhất và bí mật nhất của tổ chức này chiếm cứ. Được biết với cái tên Vụ Điều phối, nó chỉ xử lý các trường hợp cực kỳ nhạy cảm về chính trị, thông thường theo chỉ thị của chính Tổng thống Nga. Vào lúc này sếp của nó trong một thời gian dài là Đại tá Leonid Milchenko đang an tọa ở bàn giấy rộng lớn làm tại Phần Lan của mình, một điện thoại đang đưa lên tai và mắt nhìn ra Quảng trường Lubyanka. Nhân vật thứ hai của hắn là Vadim Strelkin đang nóng lòng sốt ruột đứng trong khung cửa. Qua kiểu cách Milchenko dập máy xuống, hắn có thể đoán sẽ là một đêm thật dài.

“Ai đấy?” Strelkin hỏi.

Đại tá hướng về cửa sổ đáp lại.

“Khỉ thật,” Strelkin nói.

“Chẳng phải khỉ đâu, Vadim. Dầu lửa đấy.”

“Anh ta muốn gì?”

“Anh ta muốn nói riêng đôi lời.”

“Ở đâu thế?”

“Văn phòng anh ta.”

“Lúc nào?”

“Cách đây năm phút.”

“Anh nghĩ là chuyện gì?”

“Có thể là bất cứ chuyện gì,” Milchenko đáp. “Nhưng nếu liên can đến Volgatek thì chẳng thể tốt lành gì đâu.”

“Thế thì tôi sẽ đi lấy xe hơi.”

“Ý kiến hay đấy, Vadim.”

Phải mất thời gian để lôi chiếc xe ra từ trong lòng Quảng trường Lubyanka lâu hơn là lái xe đi quãng đường ngắn tới trụ sở Volgatek trên Phố Tverskaya. Dmitry Bershov là nhân viên hạng nhì của công ty đang đợi với vẻ căng thẳng trong đại sảnh khi Milchenko và Strelkin đi vào: một dấu hiệu chẳng lành nữa. Gã chẳng nói gì khi dẫn hai tên FSB vào thang máy dành cho ban quản trị và ấn một cái nút đưa bọn chúng lên thật nhanh vào trong một văn phòng ở tầng trên cùng của tòa nhà.

Văn phòng này là cái lớn nhất mà Milchenko từng trông thấy ở Moscow. Thật vậy hắn phải mất vài giây mới phát hiện ra Gennady Lazarev đang ngồi chễm chệ ở một đầu của cái ghế bành dài dành cho ban quản trị. Tên đại tá vẫn cứ đứng thẳng trong khi Giám đốc điều hành Volgatek giải thích đã không trông thấy hay nghe nói đến trưởng ban an ninh của mình là Pavel Zhirov từ mười một giờ đêm hôm trước. Milchenko đã biết cái tên ấy; hắn và Zhirov từng là đồng nghiệp cùng trang lứa ở KGB. Hắn bỏ một quyển sổ bọc da xuống cái bàn salon mặt kính của Lazarev rồi ngồi xuống.

“Chuyện gì đã diễn ra lúc mười một giờ đêm hôm qua?”

“Bọn tôi đang ăn tiệc tại quán Café Pushkin để mừng một nhân viên quan trọng mà công ty mới tuyển dụng. Tiện thể xin nói thêm nhân viên ấy cũng mất tích. Cả tài xế cũng thế.”

“Lẽ ra anh có thể để cập đến chuyện ấy ngay từ lúc mới bắt đầu chứ.”

“Tôi đã định làm thế.”

“Nhân viên mới tuyển ấy tên gì?”

Lazarev trả lời câu hỏi đó.

“Người Nga à?” Milchenko hỏi.

“Không thực sự là thế.”

“Thế nghĩa là thế nào?”

“Nghĩa là tổ tiên cậu ta là người Nga, nhưng cậu ta lại mang hộ chiếu Anh.”

“Như thế quả thật hắn là công dân Vương quốc Anh.”

“Đúng thế.”

“Còn điều gì khác tôi nên biết về hắn hay không?”

“Hiện thời cậu ta đang làm thuê cho Viktor Orlov ở London.”

Milchenko trao đổi một cái nhìn rất lâu với Strelkin rồi mới nhìn chằm chặp quyển sổ của mình, chẳng nói chẳng rằng. Hắn chưa chịu viết gì vào trong đó, có lẽ là một điều khôn ngoan. Một cựu sĩ quan KGB bị mất tích, và trợ lý của một đối thủ đấu võ mồm nhiều nhất với Điện Kremlin bị mất tích. Đại tá bắt đầu thầm nghĩ lẽ ra sáng hôm ấy hắn nên gọi điện đến cơ quan cáo bệnh.

“Tôi vừa nắm được họ đã rời khỏi quán Café Pushkin cùng nhau,” cuối cùng hắn nói.

Lazarev gật đầu.

“Để làm gì?”

“Pavel muốn hỏi cậu ta vài câu.”

“Sao tôi lại không thấy bất ngờ nhỉ?”

Lazarev không nói gì.

“Loại câu hỏi nào?” Milchenko hỏi.

“Pavel đã tình nghi cậu ta.”

“Nghĩa là gì?”

“Anh ấy nghĩ có lẽ cậu ta có quan hệ với một cục tình báo ngoại quốc.”

“Đặc biệt là cục tình báo nào?”

“Vì những lý do hiển nhiên,” Lazarev thận trọng nói, “mối hoài nghi của anh ấy tập trung vào Vương quốc Anh.”

“Như thế anh ấy định vạch mặt hắn ta.”

“Anh ấy định hỏi cậu ta vài câu,” Lazarev nói có suy nghĩ cân nhắc.

“Và nếu anh ấy không thích những câu trả lời thì sao?”

“Thế thì sau đó anh ấy sẽ vạch mặt chỉ tên cậu ta.”

“Tôi rất vui vì bọn ta đã làm sáng tỏ điều ấy.”

Điện thoại để ở khuỷu tay Lazarev phát ra tiếng kêu rù rù như xoa dịu vỗ về. Hắn nhấc ống nghe đưa lên tai, im lặng lắng nghe rồi nói, “Ngay tức thì ạ.” Rồi hắn đặt ống nghe trở lại chỗ cũ.

“Gì thế?” đại tá hỏi.

“Tổng thống muốn nói đôi lời.”

“Anh không nên để ông ấy phải đợi.”

“Thật ra,” Lazarev nói, “chính anh là người ông ấy muốn gặp đấy.”