← Quay lại trang sách

Chương 60 LONDON

MƯỜI BA GIỜ sau đó một viên chức cấp dưới từ Phố Downing giao một bọc nhật báo tới một ngôi nhà gạch đỏ ở khu Hampstead của London. Đó là nhà của Simon Hewitt, người phát ngôn báo chí của Thủ tướng Jonathan Lancaster, và tiếng những tờ báo rơi phịch xuống bậc thềm trước cửa đánh thức ông ra khỏi một giấc ngủ say sưa bất thường, ông đã mơ thấy một vụ xô xát từ thời thơ ấu khi một đứa hay bắt nạt trên sân trường làm một mắt ông bị bầm tím. Có cải thiện hơn một chút so với đêm hôm trước, khi ông mơ thấy mình bị một bầy sói xé xác thành muôn mảnh, và cả đêm trước đó nữa khi một đàn ong như một đám mây mù đã chích ông đến chảy máu. Tất cả đều là một phần của một đề tài cứ tái đi tái lại mãi. Mặc dù Lancaster đã giành thắng lợi lớn lao trong cuộc tuyển cử, Hewitt vẫn đau đáu trong lòng nỗi niềm lo lắng vì số phận không may đang treo lơ lửng hoàn toàn không giống bất cứ nỗi lo nào ông từng trải nghiệm từ lúc đến Phố Downing, ông tin chắc sự yên tĩnh trong giới báo chí là một chuyện không thực tế. Ông nghĩ bụi đất sắp sửa chuyển động rồi.

Tất cả những điều đó giải thích vì sao ông ta lại chậm chạp trỗi dậy khỏi giường ngủ của mình và ra mở cửa trước vào buổi sáng London lạnh lẽo ấy. Việc đi lấy bọc nhật báo từ bậc thềm trước cửa khiến lưng ông co thắt, một điều nhắc ông nhớ tới tổn hại mà công việc đã gây ra cho sức khỏe của mình, ông mang bưu kiện vào trong nhà bếp, nơi cái máy pha cà phê đang phát ra tiếng lạch cạch như khò khè hấp hối, báo hiệu nó đang tới gần cuối chu kỳ của mình. Sau khi rót đầy một cái tách to lớn và làm trắng ra với kem sữa đặc, ông lôi mấy tờ nhật báo ra khỏi bọc nhựa dẻo. Như thường lệ tờ Times nơi ông làm trước đây để ở trên cùng, ông đọc lướt nhanh qua, chẳng thấy gì đáng chê trách, rồi tiếp tục xem báo Guardian. Kế tiếp là tờ Independent. Rồi sau cùng là nhật báo Daily Telegraph.

“Chết tiệt,” ông nói thật khẽ. “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt thật.”

Ban đầu báo chí lúng túng chẳng biết phải gọi đó là vụ việc gì. Họ thử gọi là Chuyện Madeline Hart, nhưng đề tài đó dường như quá hạn hẹp. Cũng như vậy với cái tít Fallon Đại bại được ưa chuộng trong vài giờ, hay đề tài Điện Kremlin có Liên can được hưởng một thời gian ngắn ngủi phát đi trên Đài ITV. Cuối buổi sáng Đài BBC đã tóm gọn lại với tiêu đề chuyện Phố Downing nhạt nhẽo vô vị nhưng lại đủ rộng để bao hàm toàn bộ các loại tội lỗi. Các báo chí còn lại nhanh chóng đồng tình hưởng ứng, và một vụ bê bối phát sinh.

Phần lớn thời gian trong ngày hôm ấy, nhân vật trung tâm của vụ việc là Thủ tướng Jonathan Lancaster vẫn cứ thinh lặng một cách kỳ lạ. Cuối cùng lúc sáu giờ tối hôm đó, cánh cửa đen xì của số Mười mở toang ra, và Lancaster xuất hiện một mình để đối diện với đất nước. Giọng ông ta đầy vẻ ăn năn hối hận, nhưng đôi mắt vẫn ráo hoảnh và ông vẫn vững vàng, ông ta công nhận đã dại dột dan díu trong một thời gian ngắn với một phụ nữ trẻ làm ở tổng hành dinh của đảng, ông còn thừa nhận đã giữ lại làm việc một đặc vụ tình báo nước ngoài để tìm kiếm phụ nữ trẻ ấy sau khi cô ta biến mất, ông đã không đúng đắn khi che giấu thông tin không báo cho giới chức thẩm quyền của Vương quốc Anh, và đã trả mười triệu euro tiền chuộc bị cưỡng đoạt, ông khẳng định không một lúc nào từng tình nghi phụ nữ trẻ ấy thật ra là một điệp viên gốc Nga làm nhiệm vụ ăn nằm. Cũng chẳng hề nghi ngờ vụ cô ta mất tích là một phần của một âm mưu khéo dàn dựng và chỉ huy bởi một công ty năng lượng thuộc sở hữu của Điện Kremlin để giành được quyền khoan dầu ở Bắc Hải. Ông nói đã đồng ý cấp giấy phép cho công ty Volgatek theo đề xuất của trợ lý và trưởng ban tham mưu lâu năm của mình là Jeremy Fallon. Và giao dịch ấy, ông nói thêm cho rõ ràng, giờ đây không còn hiệu lực nữa.

Fallon khôn khéo đưa ra lời phát biểu đầu tiên bằng văn bản, vì ngay cả trong những ngày tốt đẹp nhất trông y vẫn giống như một kẻ phạm một tội lỗi nào đó. Y công nhận đã giúp Thủ tướng đối phó với những hậu quả do “tư cách đạo đức cá nhân khinh suất” của ông ấy nhưng lại chối bay chối biến chuyện từng nhận tiền thù lao từ bất cứ kẻ nào có liên quan với Công ty Dầu khí Volgatek. Các nhà bình luận ghi nhận giọng điệu sắc bén của bài phát biểu. Họ nói rõ rằng Jeremy Fallon tin rằng Lancaster có lẽ không qua khỏi và ngôi vị Thủ tướng có thể thuộc về y nhờ chiếm đoạt. Vụ việc này đang định hình thành một trận chiến sống còn. Thậm chí có lẽ là một trận chiến cho tới chết.

Lời phát biểu kế tiếp không đến từ London mà ở Moscow, nơi Tổng thống Nga gọi những luận điệu chống lại Điện Kremlin và công ty dầu lửa của nó là một lời nói dối hiểm độc của phương Tây. Với một dấu hiệu rõ ràng vụ này sẽ có những phàn tác động địa chính trị, ông ta cáo buộc tình báo Anh có dính líu tới vụ mất tích của Pavel Zhirov là người mà các luận điểm ấy nêu lên làm căn cứ. Rồi chẳng hề đưa ra bất cứ chứng cứ nào, ông ta gợi ý Viktor Orlov, đầu sỏ dầu lửa Nga hiện cư trú tại Vương quốc Anh có liên hệ thế nào đấy với vụ việc này. Orlov đưa ra một lời phủ nhận chế nhạo từ trụ sở công ty ở Mayfair của mình, trong đó y gọi Tổng thống Nga là một kẻ nói dối bẩm sinh và một kẻ cắp vặt cầm quyền cuối cùng đã để lộ ra bộ mặt thật vằn vện của ông ta. Sau đó y nhanh chóng tự giao nộp mình cho một chi đội an ninh của MI5 để nhờ bảo vệ, rồi biến đi mất tăm mất tích.

Nhưng đặc vụ huyền bí từ một cơ quan tình báo nước ngoài mà Thủ tướng Anh đã thuê để tìm kiếm Madeline Hart sau khi cô biến mất trên đảo Corse là ai? Viện dẫn các vấn đề an ninh quốc gia, ông ta từ chối không tiết lộ lai lịch của người này. Jeremy Fallon cũng không làm sáng tỏ vấn đề đó một chút nào. Ban đầu các suy đoán tập trung vào người Mỹ, được biết Lancaster rất thân thiết. Tuy nhiên điều đó đã thay đổi khi tờ Times đưa tin có người đã trông thấy đặc vụ tình báo Gabriel Allon lừng danh của Israel đi vào Phố Downing vào hai dịp cách xa nhau trong quãng thời gian được đề cập đến. Báo Daily Mail sau đó thuật lại một nghị sĩ mới nhậm chức đã phát hiện cũng Gabriel Allon đó uống cà phê với một phụ nữ trẻ ở quán Café Nero một ngày trước khi nổ ra vụ bê bối. Câu chuyện trên tờ Mail ấy bị gạt bỏ vì sự ngớ ngẩn giật gân - chắc chắn Gabriel Allon vĩ đại không đến nỗi quá ngu ngốc khi ngồi chường mặt ra trong một quán café đông người ở London - nhưng tường thuật của báo Times tỏ ra vững chắc hơn, thật khó phản bác. Trái với truyền thống, Văn phòng đưa ra một tuyên bố ngắn gọn phủ nhận cả hai bản tin, điều mà báo chí Anh lại xem như là lời xác nhận đanh thép về sự dính líu của Allon.

Việc này khiến vụ bê bối rơi vào một chu kỳ có thể đoán trước gồm: tiết lộ, phản tiết lộ và đấu tranh chính trị không cần che đậy. Lãnh đạo đối lập bày tỏ sự ghê tởm và đòi Thủ tướng phải từ chức. Nhưng khi một cuộc khảo sát trong Hạ viện cho thấy Lancaster sẽ qua khỏi cuộc bỏ phiếu tín nhiệm trong gang tấc, lãnh đạo đối lập không buồn đề ra lịch trình cho một cuộc bỏ phiếu như thế. Ngay cả Jeremy Fallon dường như cũng vượt qua bão tố. Dù sao đi nữa, không có bằng chứng nào về chuyện y đã nhận tiền thù lao của công ty Volgatek, chỉ là lời nói của một nhà quản trị dầu lửa Nga dường như đã biến mất khỏi bề mặt của trái đất.

Và đến đó tất cả có lẽ đã kết thúc, với cuộc hôn nhân Lancaster-Fallon bị tổn hại nặng nề nhưng vẫn không hề bị sứt mẻ, giá như không phải vì ấn bản của tờ Daily Telegraph rơi phịch xuống trên bậc thềm trước cửa nhà Simon Hewitt vào ngày Thứ Ba thứ nhì của tháng Giêng. Trên trang đầu, kế bên bài báo của Samantha Cooke là một tấm hình chụp Jeremy Fallon đang đi vào một ngân hàng tư nhân nhỏ ở Zurich. Vài giờ sau Thủ tướng lại xuất hiện một mình bên ngoài cánh cửa đen xì nổi tiếng của Số 10 Phố Downing, lần này để thông báo việc sa thải Bộ trưởng Bộ Tài chính của mình. Vài phút sau đó Scotland Yard thông báo Fallon giờ đây là đối tượng của một cuộc điều tra về hối lộ và lừa đảo. Một lần nữa y vẫn tuyên bố mình vô tội. Không một thành viên nào của hiệp hội báo chí ở Whitehall tin lời y.

Y rời Phố Downing lần cuối cùng lúc mặt trời lặn và trở về căn phòng độc thân trống vắng của mình ở Đồi Notting dường như bị mọi phóng viên và người quay phim ở London bao vây. Cuộc điều tra chính thức sẽ không bao giờ xác định y lẩn tránh bằng cách nào hay vào lúc nào, mặc dù một máy quay phim của hệ thống camera giám sát CCTV chộp được một hình ảnh thật rõ nét khuôn mặt lừ đừ của y lúc 2:23 sáng hôm sau khi y bước đi trên một quãng đường hoang vắng của Park Lane, một đầu dây thừng đã buộc sẵn quanh cổ. Sử dụng một nút dây hàng hải được bố dạy cho, y buộc đầu dây thừng kia vào một cột đèn ở chính giữa cầu Westminster. Không ai tình cờ trông thấy y tung mình qua thành cầu, và thế là y cứ treo lơ lửng ở đỏ suốt đêm dài, cho tới khi mặt trời chiếu sáng trên cái xác khẽ đung đưa của y. Chuyện ấy góp phần chứng minh một câu tục ngữ cổ xưa khôn ngoan của đảo Corse: Ai sống đồi bại thì chết cũng đồi bại.