- 4 -
Ánh mắt cô dừng lại ở một trong những cái tủ đặt cạnh giường và cô nhó mình đã giấu một con dao rọc giấy ở đó sau khi chơi trò chơi với một người bạn. Cô đã quá lo sợ để mang nó xuống lầu vì sợ Grellie biết cô có con dao rọc giấy trong phòng. Vì thế cô để nó ở đó suốt những năm qua. Lila đi thẳng về phía cái tủ, bước chân của cô quét lớp bụi được phản chiếu dọc theo sàn, nhưng không có gì di chuyển. Cô mở ngăn kéo.
Cô gái kia quay đầu lại và cười lớn. “Cô đang làm gì vậy?”
Ngăn kéo trống không. Bên trong chỉ là một cái hố đen, thậm chí không có một cái đáy trong ngăn kéo.
“Cô vẫn chưa hiểu sao? Chúng chỉ được dựng lên. Ở đây không có gì là thật cả. Nó là hình ảnh phản chiếu. Không phải là thật.”
“Vậy thì cả cô cũng không phải là thật.” Lila phản bác lại. “Cũng có nghĩa là cô chỉ là một hình ảnh phản chiếu, cô chẳng là cái gì cả, cô không có thực.”
“Lila, tôi là thứ thật nhất ở đây ngay lúc này. Tôi là kẻ duy nhất có thể đi ra khỏi đây.”
Lila nuốt khan.
“Lila,” Grellie gọi. Giọng bà giờ nghe to hơn, không chỉ vì khẩn cấp mà còn bởi vì bà đã đến gần hơn. Lila nghe thấy tiếng bước chân bà trên cầu thang. Cô không thể xác định rõ ràng là mình có muốn Grellie bước vào phòng hay không. Cô không muốn, mặc dù
bà không biết tấm khăn phủ đã bị lấy ra. Trừ khi bà đã nhận ra, và cô không muốn Grellie chạm vào mặt kính.
“Cô ta ở đây,” cô gái đáp, nhướng mày, ngóng chờ như thể cô ta sắp ăn một bữa tiệc thịnh soạn sau một quãng thời gian chết đói. “Tôi đã không nhìn thấy con mụ phản trắc đó trong một thời gian dài. Nhưng tôi cho rằng bà ta cũng đã lâu không nhìn thấy tôi rồi.” Cô ta cười khúc khích. “Cô biết không, cô đã rất nghe lời con bò cái già đó. Cô chưa bao giờ nhìn vào bất cứ tấm gương nào. Cô đã hai tám tuổi rồi. Tại sao vậy? Có phải cô sợ không?”
Cô ta không để cho Lila trả lời. “Nhưng hôm nay cô đã không vâng lời bà ta.” Cô ta chép miệng như thể Lila là một đứa trẻ nghịch ngợm. “Ngày quan trọng nhất trong đời cô sao? Có vẻ như tôi sẽ là người ngủ với Jeremy tối nay. Tôi sẽ tận hưởng nó.”
Lila không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô vươn tới và tát lên mạnh lên má cô ta. Cái lạnh buốt giá trên má cô ta làm tay Lila nhói đau. Đầu cô ta nghiêng sang một bên sau đó trở lại vị trí cũ. Cô đưa tay xoa má, sau đó bắt đầu cười lớn.
“Chà, giờ tôi sẽ thật sự tận hưởng nó. Thậm chí có thể làm trước một cái gương, để cô có thể nhìn thấy.
Jeremy cũng sẽ thích điều đó, đúng không? Hãy nghĩ đến điều đó, cô cũng sẽ thích đấy. Vincent, có phải là tên cậu ta không? Ở trong trong nhà vệ sinh ấy? Thật lòng mà nói, Lila, tôi không biết cô vẫn nhớ cậu ta. Tôi thắc mắc liệu là Jeremy có biết về cậu ta không. Có lẽ đêm tân hôn là một đêm tuyệt vời để thú nhận mọi bí mật.” Cô ta nháy mắt.
“Nếu cô nghĩ tôi sẽ để cho cô lấy đi cuộc đời mình thì cô nhầm rồi.”
“Dĩ nhiên. Cô không nghĩ tôi sẽ lấy đi cuộc đời cô mà không xin phép, phải không? Điều đó thật là thô lỗ.”
“Vậy thì câu trả lời của tôi là không.”
“Tôi còn chưa hỏi cô. Cô vẫn chưa nghe các lựa chọn. Cô có ba cơ hội để nói đồng ý.”
“Không có lựa chọn nào hết. Tôi sẽ trở lại qua cái gương đó.” Lila đáp một cách quả quyết.
“Cô có thể đưa cho tôi đôi mắt của cô”, cô ta nói, hoàn toàn nghiêm túc.
“Gì cơ? Không.” Lila bước lùi lại một bước.
“Lila!” Cô nghe thấy tiếng bà Grellie lần nữa, giờ đã có chút giận dữ. “Đến đây nào. Cháu ở đâu?” Cô nghe thấy cửa phòng ngủ của Grellie mở ra. Bà sẽ mất một lúc để cảm nhận căn phòng, nhận ra cô không còn ở đó.
“Cháu ở đây, cháu ở trong này.” Cô hét lên.
“Bà ta không thể nghe thấy cô,” cô ta ngân nga. “Giờ hãy đưa tôi mắt của cô.”
“Không,” Lila hét lên ngay lập tức. “Điều này không vui chút nào. Tôi muốn ra khỏi đây. Hãy cho tôi ra.”
Cô ta hít lấy một hơi thật sâu. “Cô vẫn chưa nghe hết, Lila. Cô còn một cơ hội nữa.”
“Cô điên rồi sao? Tại sao tôi phải đưa mắt mình cho cô?”
“Cái giá của tự do”, cô ta đáp một cách đơn giản.
“Ôi chúa ơi”, Lila thì thào, tim cô đập thình thịch. “Cô đã lấy mất đôi mắt của bà tôi.”
“Đúng vậy, có một chút lộn xộn,” cô ta nói bằng giọng mũi. “Không hay chút nào. Đó là lý do tại sao tôi từ chối khi tôi ở vị trí của cô, nhưng bà của cô, bà ta rất thông minh. Bà ta chọn tự do. Mặc dù tôi không biết về cô. Cô. Cô thật vô dụng. Có lẽ cô sẽ không làm thế. Nhưng cô là cơ hội duy nhất của tôi. Tôi đã chờ đợi quá lâu. Bà ta đã không cho tôi được dễ dàng như vậy.”
“Cô đã ở đây bao lâu rồi?” Lila hỏi.
“Tôi không ở đây để trò chuyện lịch sự, Lila. Tôi đã ở chỗ này đủ lâu rồi. Giờ cô còn một cơ hội nữa.”
Cô ta hít một hơi thật sâu như thể cuộc đời cô ta dựa vào điều đó.
“Cô đã hại bà tôi,” Lila nói một cách giận dữ. “Tôi sẽ không bao giờ để cô làm điều tương tự đối với tôi.”
“Vậy câu trả lời là gì? Có hay không?”
“Không”, Lila đáp ngang ngược.
Mặt cô ta giãn ra, cô ta mỉm cười và thở ra như thể đã giữ nó trong nhiều năm.
“Cảm ơn,” cô ta đáp đơn giản, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Sao nào?”
“Cẩn thận. Trong này khá lạnh. Gặp lại cô sau.”
Cô gái bước về phía trước gương và trong một đợt không khí lạnh cô ta biến mất xuyên qua mặt bên kia. Lila đuổi theo cô nhưng một lần nữa va vào hư không lạnh lẽo, băng giá. Cô nhìn cô gái đang nhìn vào chính cô ta trong gương. Lila cảm thấy cô tự động di chuyển cùng lúc với cô ta. Cô vuốt lại tóc khi cô ta làm thế, lau đi vết nhòe mascara khi cô ta làm thế. Cô ta hít một hơi thật sâu. Nháy mắt.
“Cháu tới đây, bà ơi!” Cô ta đáp một cách ngọt ngào.
Lila nghe thấy tiếng bà. Grellie sẽ biết. Chắc chắn bà sẽ biết. Rồi cô ta phủ tấm khăn đen lên chiếc gương và chẳng còn gì nữa. Hoàn toàn không có gì. Chỉ có màu đen. Cái ghế, giường, cánh cửa, bức tranh, tủ bên cạnh giường ngủ. Tất cả biến mất. Chỉ còn lại im lặng, tất cả những gì cô có thể nghe thấy là tiếng thở của mình. Và nó rất lạnh.
Ellie bế tắc. Bà đã tìm kiếm mọi nơi, lần dọc theo tất cả những bức tường và sàn nhà trong phòng ngủ của bà phòng trường hợp Lila đổ gục xuống. Bà đã định gọi cho Jeremy khi thoáng nghĩ đến điều đó. Một ý nghĩ tuyệt vọng. Con bé sẽ không làm như vậy. Lạy chúa toàn năng, làm ơn đừng để con bé vào đó.
Bà lần theo đường đến căn phòng ngủ trống.
Đã rất lâu rồi kể từ khi bà đi ngang qua căn phòng đó. Cả một đời kể từ khi bà bước vào đó. Sau đó bà trở thành người phụ nữ hoàn toàn khác. Thừa kế căn nhà từ mẹ chồng, bà đã khám phá nơi này. Khi mới chuyển đến, họ đã rất phấn khích. Ngày đầu tiên trong căn nhà đầu tiên của hai vợ chồng, ông bà chia ra khám phá các căn phòng khác nhau. Bà đã chọn căn phòng này làm phòng ngủ. Sau đó ông rời bỏ bà. Bà và cô con gái nhỏ. Và bà đã không thể đối mặt với nó sau sự kiện đó, sự suy nhược thần kinh như mọi người vẫn gọi hay chứng tự làm tổn thương mình.
Đứng bên cánh cửa, tay bà run rẩy khi chạm vào nắm cửa. Bà cảm thấy buồn nôn. Đầu gối run rẩy đến nỗi bà không thể đứng vững nữa.
Rồi bà nghe thấy tiếng nói.
“Cháu tới đây, bà ơi!”
Và bà biết. Bà biết ngay lập tức. Bà cảm thấy phát ốm.
Cánh cửa mở ra.
Một người hiện diện ở đó, đứng quan sát bà một lúc trong khi bà quay trở ra và với thứ gì đó để nắm. Để giữ bà đứng vững. Một luồng khí lạnh đập vào bà. Vậy là cuối cùng nó cũng xảy đến.
“Có gì vậy bà?”
Bà Ellie, cố gắng trụ vững và đứng thẳng. “Lila, cháu yêu,” bà thở hổn hển. “Thuốc trợ tim của bà. Lấy cho bà viên thuốc trợ tim.”
“Có chuyện gì vậy? Chúng ở đâu? Cháu quên mất rồi.”
“Hãy nhớ những gì bác sĩ nói.” Bà Ellie tiếp tục.
“Cháu biết, cháu biết bà phải cẩn thận. Chúng ở đâu vậy?”
Chẳng có vấn đề gì với trái tim của bà.
“Trong phòng tắm của bà.”
Cô ta đi đến phòng ngủ của Ellie, phán đoán rất chuẩn xác đó là phòng bà. Bà lắng tai chờ nghe tiếng chân cô ta di chuyển từ tấm thảm trong phòng ngủ sang sàn gạch trong phòng tắm nhưng chẳng có tiếng động nào. Cô ta vẫn ở trong phòng ngủ.
“Cháu không tìm thấy chúng.”
“Cháu có vào phòng tắm không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Phần kiểm tra của Ellie đã hoàn thành, cô ta muốn Ellie chết, bà biết điều đó. Bà đã không bỏ cuộc năm mươi năm trước, giờ bà không định thế. Bà nhanh chóng đi xuống cầu thang.
“Bà đi đâu vậy?” Lila hỏi, xuất hiện trên cầu thang.
Cố gắng giấu đi nỗi sợ hãi, Ellie vươn tới cửa trước. Bà mở cửa, biết rằng chiếc xe đang ở cuối vườn bên ngoài cánh cổng.
“Tài xế đã đến, chúng ta phải đi thôi.”
“Ồ,” giọng cô ta có vẻ thoải mái. “Đã đến giờ làm lễ cưới.”
“Cháu cứ vào xe đi, bà chỉ muốn gọi một cú điện thoại.” Ellie nói một cách trơn tru.
“Bà gọi cho ai vậy?” Lila rất nhanh đến bên cạnh bà. Không khí lạnh lẽo đến cùng với cô ta.
“Jeremy. Bà chỉ muốn thông báo cho cậu ấy biết là chúng ta đang đi.”
“Cháu sẽ đi cùng bà.”
Cô ta biết. Cô ta biết là Ellie đã nhận ra.
“Jeremy,” Ellie nói, không có chút hào hứng nào, “Giờ hai bà cháu sẽ rời khỏi nhà”
“Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Chàng trai hỏi, lo lắng.
“Có gì không ổn à?”
“Sao cháu hỏi vậy?”
“Giọng bà... nghe có vẻ suy sụp.”
Ellie im lặng. Bà muốn cậu ta nghĩ rằng ở đây có gì đó không ổn. Bà muốn cậu ta nhận ra Lila không đứng bên cạnh cậu ta trong nhà thờ.
“Bà Grellie?”
“Gì vậy?”
“Đừng lo lắng, bà sẽ ổn thôi. Chúng cháu sẽ chăm sóc bà ngày hôm nay. Được không ạ?”
Ellie nuốt khan. “Bà sẽ gặp cháu sớm.”
Họ không nói gì trong xe. Họ cũng chẳng mở miệng khi ra khỏi xe. Sau đó, chỉ khi đến nhà thờ và cánh cửa được kéo mở ra, cô ta thì thầm vào tai Ellie, “Hãy tưởng tượng xem, Lila tội nghiệp mắc kẹt trong hư không tối tăm một mình. Và nhìn chúng ta xem, chúng ta ở đây.”
Hôn lễ đã bắt đầu.
Ellie thì thầm lại. “Đúng vậy, nhưng con bé sẽ không ở đó lâu đâu, tại sao cô không tận hưởng giây phút này và tự đi một mình đi.”
Ellie cảm thấy sự ngạc nhiên của cô ta. Cô ta đã nghĩ Ellie sẽ đi cùng nhưng bà không đi, bà sẽ không bao giờ đi cùng cô ta. Ellie bước sang một bên, không biết là bà đang ở đâu nhưng không cảm thấy sự hiện diện của cô ta, biết rằng cô ta đã bước tiếp và đang đi lên lối đi.
.
Ellie cảm thấy ai đó hướng dẫn bà về chỗ ngồi, dạ dày bà quặn lên trong lúc nghe bài giảng đạo. Giọng Jeremy đầy cảm xúc, còn trong giọng cô ta chỉ thấy sự lạnh lẽo.
Sau buổi lễ, Jeremy đến bên cạnh bà Ellie.
“Bà Ellie, bà vẫn ổn chứ ạ? Lila nói rằng bà cảm thấy không khỏe, vì thế bà không thể đi cùng cô ấy lên bục.”
Ellie ôm lấy cậu, dịch đến sát tai cậu ta, cảm thấy móng tay mình đâm vào tay cậu khi bà cố gắng chuyển tiếp thông điệp bà muốn nói khi còn ở nhà. “Jeremy, nghe bà nói này, bà biết cháu sẽ nghĩ là bà điên...”
“Dĩ nhiên cháu không nghĩ thế”, Jeremy ngắt lời.
“Nghe này.” Bà bấm móng tay chặt hơn. “Năm mươi năm trước, bà nhìn vào tấm gương...” và bà kể cho cậu nghe câu chuyện. Khi bà kết thúc, bà không nghe thấy cậu nói gì. “Hãy kiểm tra cô ta, Jeremy. Hãy kiểm tra cô ta, đó là tất cả những gì bà muốn nói. Hãy làm điều đó vì bà.”
“Được rồi, được rồi, bà Ellie.”
Chàng trai không tin bà, bà biết cậu không tin và bà biết rằng cậu sẽ không làm thế, nhưng hạt giống đã được gieo và cho dù cậu có trải qua bao nhiêu năm với cô gái này đi chăng nữa, ít nhất cậu sẽ luôn có lời giải thích của bà trong đầu. Có lẽ ngày nào đó cậu ta sẽ tin vào điều đó.
Lila giống như đang đứng ở giữa một sân bóng đá mà không nhận ra điều đó, bởi vì tất cả những đường biên tối đen đột nhiên chuyển thành ánh sáng trắng và cô phải điều chỉnh mắt. Cô bị bao quanh bởi đám đông, rất nhiều người cô biết và yêu quý. Cô mỉm cười với tất cả bọn họ nhưng mặt cô không thể nhúc nhích. Họ cầm máy ảnh trong tay, đang mỉm cười với cô một cách trìu mến nhưng họ không nhìn cô, họ đang nhìn một Lila khác, cô ta, hình ảnh phản chiếu của cô đang đứng ở giữa sàn nhảy trong vòng tay của Jeremy.
.
Xung quanh không gian tối tăm mà cô bị giam hãm, mọi thứ mà cô đã cố công sắp đặt trong mấy tháng qua đang phản chiếu lại. Hoa hồng trắng trên những chiếc bàn đẹp tuyệt vời, những cái ghế được trang trí với nơ màu đen. Phông nền màu trắng và đen, tất cả để che giấu tấm vải đen mà cô cố tình dùng để phủ lên những tấm gương. Nhưng vì lý do nào đó chúng đã rơi xuống sàn nhà. Và cô gái đang nhảy ở trung tâm sàn nhảy trắng đen, trong bộ váy của Lila, trong vòng tay của bạn trai Lila - giờ là chồng. Anh có vẻ thoáng bối rối. Và Ellie... Ellie tội nghiệp đang đứng giữa đám đông, trông bà thật thảm hại.
“Em đang làm gì vậy, Lila?” Jeremy hỏi qua kẽ răng.
“Đừng gây sự bây giờ, mọi người đang nhìn.” Cô ta mỉm cười đáp lại.
“Hãy nói cho anh biết, tại sao em lại bỏ mấy tấm phủ xuống?”
“Đặt phòng khiêu vũ làm gì nếu chúng ta che hết tất cả những tấm gương tuyệt vời kia. Em muốn nhìn thấy chính mình.”
“Đó là dành cho Ellie, không phải cho em, em biết mà.”
“Cho ai?”
Jeremy cứng người lại.
Cô ta bật cười. “Ồ, dĩ nhiên, em biết anh nói tới ai rồi. Làm thế nào em có thể quên Grellie được.” Cô cười. “Grellie, Grellie, Grellie, Ellie. Nhìn kìa, bà sẽ quen với nó. Bà hành động thật kỳ lạ ngày hôm nay. Em nghĩ chúng ta phải đưa bà đến bác sĩ. Bà nói lan man về một số chuyện kỳ lạ. Có lẽ bà đã đề cập điều gì đó với anh.”
“Về chuyện gì cơ?”
“Về một cái gương? Có phải thế không?”
Jeremy quan sát cô. Anh cảm thấy sự lạnh lẽo của cô. Anh biết có điều gì đó không đúng. “Anh yêu em, khỉ con ạ.”
Cô gái cười, bối rối một lúc, sau đó nhớ ra sáng nay khi Lila nhìn vào trong gương xe ô tô và nói, “Em cũng yêu anh, hà mã.”
Jeremy mỉm cười, trông nhẹ nhõm hẳn.
“Giờ, chúng ta nhảy thôi.”