← Quay lại trang sách

- 5 -

Trong gương, Lila đột nhiên cảm thấy tay cô nâng lên khi chúng đặt lên cổ Jeremy, mặc dù cô không thể cảm thấy anh. Sau đó cô bắt đầu quay vòng. Nhanh, sau đó nhanh hơn, hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi cô cảm thấy mệt nhoài. Tất cả xoay quanh cô, những gương mặt tươi cười và cô muốn hét lớn để gọi giúp đỡ, gọi họ đưa cô ra khỏi đây, nhưng họ không nhìn cô. Không nhìn trong gương. Họ đang nhìn cô gái ở trung tâm của sàn nhảy.

Về nhà, bà Ellie đứng trước gương.

“Bà xin lỗi, cháu yêu. Bà rất xin lỗi. Bà muốn đổi chỗ với cháu nhưng không thể. Bà không thể lấy đi đôi mắt của cháu. Cháu sẽ là hình ảnh phản chiếu của bà và cháu sẽ giống như bà. Bà nghĩ rằng mọi chuyện đã qua. Nhưng không có tác dụng gì. Bà đã gọi Jeremy hết lần này đến lần khác, nhưng nó không trả lời. Chúng đã đi rồi, hưởng tuần trăng mật... Ồ cháu yêu, bà thực sự xin lỗi.”

Ellie lên kế hoạch để làm cho căn phòng đẹp hơn. Bà bỏ tấm khăn phủ màu đen khỏi tấm gương. Bà thêm những bông hoa vào trong phòng, mở rèm che, lau sạch căn phòng, đốt lò sưởi để sưởi ấm không gian lạnh lẽo của Lila, biết nó không có tác dụng nhưng bà bất chấp mọi thứ. Nhiều tháng trôi qua, Ellie không gặp bất cứ ai, bà không tiếp bất cứ vị khách nào, từ chối nói chuyện với Jeremy. Bà sợ rằng họ sẽ mang bà đi, và gửi bà trở lại nơi đó. Nơi họ nhốt bà lần đầu tiên. Vì thế bà ở lại một mình.

Tới một ngày bà nảy ra một ý tưởng. Bà muốn sơn lại căn phòng, vì thế bà thuê một thợ vẽ tranh địa phương, bỏ nhiều thời gian tìm kiếm quanh vùng. Bà nhanh chóng tìm được một người.

Một anh chàng trẻ tuổi. Hai mươi lăm tuổi. Người Ba Lan, không có ai thân thích ở đất nước này.

“Trà của cậu đây.” Ellie đặt cốc của chàng trai lên tủ giường ngủ.

“Cảm ơn bà.”

“Không có gì. Cậu có muốn dùng thêm bánh sandwich hay bánh ngọt không?”

“Không, cảm ơn bà, tôi đã ních đầy bụng với đống đồ ăn ngon tuyệt này rồi.” Chàng trai mỉm cười và vỗ nhẹ vào bụng.

“Tốt. Cậu có phiền không nếu tôi nhờ cậu một việc?” Ellie hỏi một cách lịch sự.

Chàng thanh niên ngừng vẽ và đặt cọ xuống.

“Cậu làm ơn giúp tôi lau sạch tấm gương này được không? Cậu dường như đã vẩy một ít sơn vào nó.”

Cậu ta nghiêng lại gần tấm gương, đặt một ngón tay lên mặt kính và cố cào nó ra bằng móng tay.

“Giờ cháu yêu quý, đây là cơ hội của cháu.” Bà Ellie nói.

Lila phát hiện mình đối diện với một người đàn ông trẻ. Không hơn hai mươi lăm tuổi.

“Cái gì đây?” Chàng trai hỏi, nhìn xung quanh, hoàn toàn bối rối.

Mắt Lila mở to.

“Tôi sẽ hỏi cậu một câu hỏi,” cô nói một cách lạnh lùng, “Và cậu có ba cơ hội để nói đồng ý...” Cô bắt đầu.

Bí mật cuốn đi trong gió giống như một sợi lông vũ - từ ngôi nhà, qua những cây bồ công anh, cây ké và cây hoa lồng đèn, ra khỏi cánh cổng hoen rỉ, lướt xuống bờ biển và thổi vào ngôi làng - câu chuyện về Ellie và bạn cùng nhà mới của bà. Đầu tiên người ta nghĩ cậu ta là một người ở trọ, một chàng trai trẻ giúp đỡ bà già mù khi cháu gái của bà đã bay khỏi tổ và không bao giờ quay trở lại. Tranh cãi một cách bí ẩn, dân làng thích chơi trò đoán mò chứ không muốn đến gần hơn lời thì thầm về sự thật. Họ không thể hiểu được sự liên kết giữa anh chàng người Ba Lan hai mươi lăm tuổi và bà già bảy mươi tuổi, nhưng cậu ta đã mang bà cụ trở lại cuộc sống, và họ sống ở đó cho đến khi bà cụ qua đời, hạnh phúc cùng nhau trong ngôi nhà lớn bên vách đá.

.