← Quay lại trang sách

- 2 -

Ngày hôm sau, ông quay trở lại. Không phải để gặp cô mà chỉ là thói quen, mặc dù ông đã nghĩ về cô suốt đêm. Ông dừng lại bên cô. Cô ngẩng lên.

“Có phải cô đã quên mất chiếc ô của mình không?” Ông hỏi.

“Ý ngài là chiếc ô của ngài?”

“Tôi đã đưa nó cho cô, nó không còn là của tôi nữa.”

“Chà, nó cũng không còn là của tôi nữa. Tôi đã bán nó.”

Cô không xin lỗi và ông cũng không nghĩ cô sẽ làm thế.

“Ngài không giận chứ?”

“Nó là của cô và cô muốn làm gì với nó cũng được. Cô được bao nhiêu với chiếc ô đó?”

“Nửa xu.”

Ông lắc đầu.

“Ngài vừa mới nói là tôi có thể làm gì tôi muốn,” cô nói, đề phòng.

“Đúng vậy. Nhưng nó đáng giá hơn thế.”

Cô nhún vai.

“Tôi cần nửa xu.”

Ông nghĩ cô cần nhiều hơn thế.

“Cô không có một cái cốc.”

“Một cái gì cơ?”

“Một cái cốc. Để bỏ tiền xin được.”

“Tôi không ăn xin.”

“Vậy thì cô đang làm gì?”

“Tôi chỉ ngồi đây.”

“Mọi người có cho cô tiền không?”

“Thỉnh thoảng. Thỉnh thoảng họ đưa cho tôi chiếc ô.”

Ông mỉm cười. “Cô có muốn làm việc cho tôi không?”

“Làm gì cơ?”

“Công việc hành chính. Nhận bưu kiện, đọc thư, lên lịch hẹn, những việc đại loại như vậy.”

“Tại sao?”

“Tôi không hiểu ý cô.”

“Tại sao ngài lại hỏi tôi?”

“Tại sao không?”

Cô nhún vai.

“Nếu cô nghĩ có lý do tại sao tôi không nên thuê cô, cô hẳn phải nói cho tôi biết.”

Cô nghĩ ngợi, sau đó ngẩng lên nhìn ông rồi lại cúi xuống và ông có cảm giác cuộc đời cô hẳn phải gian nan lắm cho đến lúc cô gặp ông.

“Đổi lại ngài muốn tôi làm gì?”

“Không phải thế. Chỉ chính xác những gì như tôi vừa bảo cô thôi.”

Cô quan sát ông một lúc lâu. Cô trở nên nghiêm túc, lướt qua trong đầu ký ức về những gì đã học được để đưa ra quyết định.

“Được.”

Và cô bắt đầu làm việc cho ông. Những người nhìn thấy cô đến và đi, phỏng đoán cô là người dọn dẹp nhà cửa, là bạn bè - mặc dù có trả tiền, đóng dấu kết thúc thời kỳ ăn năn của người đàn ông lớn tuổi. Nhưng trong thực tế cô học được rằng người đàn ông này không sống một cuộc đời trống rỗng, bởi vì nó luôn được lấp đầy với những bóng ma trong quá khứ của chính ông - người mà cô làm việc bên cạnh mỗi ngày.

Cô không biết những gì ông đã làm lúc đầu nhưng cô học việc cùng với thời gian và thường không thắc mắc với ông. Cô chưa một lần hỏi liệu là cô có thể sử dụng cái máy và ông ngưỡng mộ điều đó ở cô bởi vì ông có thể hình dung có rất nhiều ký ức cô sẽ muốn thay đổi. Cô chưa bao giờ hỏi ông bất cứ câu nào và ông cũng không thắc mắc với cô điều gì. Họ chỉ là hai người làm những việc họ phải làm. Họ hiếm khi mở miệng. Cô mở thư và không trao đổi, ông phát hiện cô học được cách ông làm mọi việc. Một tối, khi cô rời đi sau khi kết thúc ngày làm việc, ông ngồi bên bàn và đọc những lá thư cô để lại. Ông sẽ thảo luận chúng với cô vào ngày hôm sau.

“Tại sao cô không sắp xếp lịch hẹn với người đàn ông này?” Ông hỏi.

Ông không giận dữ. Ông không bao giờ giận dữ. Chỉ là ông thấy hứng thú và cảm thấy một câu trả lời sẽ giúp ông thấu hiểu tâm trí của cô hơn là tại sao người đàn ông nọ không được sắp xếp lịch hẹn.

Cô vẫn không ngẩng lên khi treo chiếc áo khoác quá khổ lên chiếc móc đằng sau cánh cửa bếp và đặt cái túi mới của cô lên sàn. Cô trông khá hơn những ngày qua.

“Tôi không tin anh ta.”

“Nhưng cô không biết tôi đang đề cập đến lá thư nào.”

“Tôi biết. Người đàn ông có vợ chết vì một tai nạn giao thông.”

Ông nuốt khan. “Đúng vậy.”

“Tôi không tin anh ta.”

Cô nhìn thẳng vào ông và ông cảm thấy hơi bối rối. Đây là điều bất thường đối với ông, mặc dù chỉ là một chút thôi nhưng tác động đến ông như nhau. Ông tránh ánh mắt của cô, đổi hướng trong giây lát, nhưng nếu có nhận thấy điều đó thì cô cũng không thể hiện ra. Cô mở cuốn nhật ký lớn đặt trên bàn mà ông đã mua cho cô và nhìn qua những cuộc hẹn. Ông cần phải che đi vẻ không thoải mái rõ ràng này. Ông chỉ đại lên một lá thư trên bàn.

“Còn người phụ nữ này, bà ta thì sao?” Ông nhìn thấy tay mình có chút run rẩy.

Cô thở dài.

“Ngài định thắc mắc với mỗi lá thư tôi từ chối sao? Bởi vì nếu thế, không có lý do gì tôi còn ở đây. Ngài có thể tự mình làm việc này.”

Ông gật đầu rồi đứng dậy. Một tách trà trước cuộc hẹn đầu tiên trong ngày. Ông đặt một cốc trà, ba thìa đường, rất nhiều sữa trước mặt cô. Cô thích uống trà trong một cái cốc, không phải bằng tách và đĩa như ông. Ông đã mua một cái cho cô và cái cốc này là cái duy nhất trong nhà ông. Ông coi như nó là của cô.

.

“Bà ta viết nhảm,” cô nói, sau khi hóp một ngụm.

“Thật thế sao?”

“Dĩ nhiên tôi không đọc nó nhưng tôi đã thấy lá thư trước đó của bà ta. Một phụ nữ thuộc tầng lớp trên. Bà ta thấy mọi thứ thật phiền hà.” Cô nói bằng một giọng là lạ.

“Lá thư viết về một người bị nhìn thấy uống trà chiều với ai đó. Tôi không nghĩ ngài muốn bà ta ở đây.”

Ông gật đầu.

“Tôi sẽ không hỏi cô bất cứ điều gì nữa.”

Văn phòng là căn bếp. Judith đóng đô ở đó từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều mỗi ngày. Cô hiếm khi rời khỏi cái ghế bên bàn, không bao giờ nhìn ngó quanh quất, mọc rễ tại chiếc tủ với những ngăn kéo, chỉ ngước khỏi cuốn nhật ký đặt trên bàn để lấy thứ gì xung quanh cô. Cô ngồi trên ghế với đống thư và cuốn sổ lịch hẹn như thể đó là phần khô ráo nhất của căn phòng.

Tiếng chuông vang lên. Ông mở cửa và nhìn thấy một người đàn ông trẻ mặc vest, mắt thâm quầng, tóc tai gọn gàng, mặt mũi nhẵn nhụi, nước thơm sau khi cạo râu tỏa ra từ da anh ta. Anh ta là một nhân viên ngân hàng, hoặc đại loại như thế, một nhân viên kế toán. Công việc gì đó liên quan tới những con số và những đường thẳng. Anh ta bỏ mũ ra và nhìn trái, phải rồi cả hai phía lần nữa trước khi bước vào bên trong, lo lắng bị nhìn thấy ở nơi này.

Ông bước tránh ra khỏi cửa ra vào để mời anh ta vào.

“Tên tôi là Jack Collins.”

“Vâng.”

Ông để cửa mở và quay đi, bước xuống hành lang để anh ta đi theo. Jack do dự ở cửa, suy nghĩ lại về toàn bộ tình huống. Anh thực sự có cần phải ở đây không? Anh nhìn vào hành lang trống rỗng, sàn gạch nguyên gốc, một vài viên bị vỡ, mờ, bốc mùi ẩm mốc mà có bao nhiêu thuốc tẩy và nước thơm cũng không thể khử đi được, những bức tường trơn và anh bước vào bên trong.

Jack đi theo người đàn ông lớn tuổi vào một căn phòng nhỏ. Một cái máy. Hai cái ghế bành cũ. Một lò sưởi. Không có ánh sáng. Căn phòng bốc mùi ẩm mốc. Lạnh lẽo.

“Mời ngồi.”

Người đàn ông lớn tuổi đã ngồi xuống.

Lần nữa, Jack do dự, cân nhắc lựa chọn của mình. Sau đó anh ngồi xuống.

Jack đặt cặp của mình lên tấm thảm mỏng lạnh lẽo và nhìn xung quanh tìm một nơi để treo mũ. Người đàn ông lớn tuổi không đưa ra gợi ý nào. Anh đành treo nó lên tay cầm của cái cặp. Anh mở nút áo vest, cúi người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối như đang định đàm phán và anh không muốn lò sưởi nghe thấy anh. Ông đoán đây có thể là một anh chàng bán hàng.

“Vậy,” Jack lên tiếng.

“Vậy, tôi mang những thứ này đến đây.” Ông làm lơ cuộc nói chuyện sắp xảy ra, chỉ chú ý đến ba sợi dây cùng miếng dán trên thái dương và trán. Đây là con mắt của lí trí.

“Bắt đầu nào”, ông nói, không nhìn vào mắt Jack. Chờ đợi.

“Tôi phải làm gì?”

“Cậu chỉ cần mô tả ký ức theo cách tốt nhất mà cậu có thể, màu sắc, mùi vị, âm thanh, biểu hiện của những người xung quanh cậu. Làm ơn nói một cách rõ ràng.”

“Nó sẽ hoạt động như thế nào?” Đột nhiên anh cảm thấy nghi ngờ. Không phải ở bản thân ông mà là cái máy. Về những quảng cáo thổi phồng xung quanh nó.

Nó hoạt động như thế nào quan trọng vậy sao? Người đàn ông lớn tuổi đã tranh luận không dứt về việc này trong những năm mới bắt đầu. Giống như trước khi bật mạng không dây người ta vẫn muốn được chỉ chính xác cách nó hoạt động như thế nào. Hoặc trước khi bước vào một chiếc xe hơi người ta muốn biết rõ ràng việc động cơ hoạt động như thế nào. Điều đó chưa bao giờ là quan trọng.

“Anh muốn tôi nói cho anh biết cách nó hoạt động hay anh chỉ muốn nó hoạt động?”

Một lần nữa Jack do dự. Anh nhìn săm soi người đàn ông lớn tuổi, không thích thái độ của ông, không hình dung được nó lại như thế này. Một cái máy cũ trong một căn phòng ẩm thấp, tối tăm với một một ông già giận dữ. Nó thiếu gì đó mang tính kỳ diệu. Nhưng anh suy nghĩ về tình trạng khó khăn của mình một lần nữa và sau đó đầu hàng.

Jack đằng hắng giọng.

“Tôi đi vắng vào cuối tuần. Hoặc ít nhất tôi bảo với vợ là tôi là như vậy.”

Anh ngừng lại chờ một phản ứng. Anh không nhận thấy gì cả. Người đàn ông lớn tuổi không nao núng, không phản ứng, không đánh giá.

“Trong thực tế tôi không rời khỏi thành phố.”

Lại không có phản ứng nào. Anh thở dài.

“Tôi có một người khác và tôi chưa bao giờ làm thế trước đó nhưng tôi...” Giọng anh có chút vỡ vụn. “Tôi không ngủ được. Tôi không ăn được. Tôi biết tôi đã phạm phải một sai lầm lớn. Nhưng tôi biết tôi không thể nói dối, tôi thật sự không thể. Mỗi lần cô ấy nhìn tôi, tôi biết là cô ấy đã biết. Cô ấy hỏi tôi về chuyến đi xa vào cuối tuần, điều mà tôi đã nghĩ ra nhưng tôi chỉ đông cứng lại, bối rối. Tôi muốn nhắm mắt lại và tất cả biến mất, tôi muốn thấy lại những cuối tuần mà đáng ra tôi nên có.”

Lúc nào họ cũng nhầm tưởng ông là một nhân viên tư vấn. Nhưng đó không phải mục đích ông ở đây.

“Ông có cần biết toàn bộ chuyện này không?” Jack hỏi, mắt đã ngấn nước.

“Không.”

“Tại sao ông không bảo tôi?”

“Tôi nghĩ cậu đang sa đà vào chuyện đó. Tôi chỉ cần cậu kể cho tôi những ký ức.”

“Ký ức mà tôi muốn đặt vào tâm trí?”

Người đàn ông gật đầu. “Và cậu biết cái máy này không xóa đi ký ức, chỉ đơn thuần là thêm những ký ức mới. Tôi không tạo ra cái máy có chức năng xóa các ngăn ký ức.”

“Tôi biết điều đó.”

Jack đặt chiếc mũ lên tay dựa ghế bành, với tới cặp xách và lấy ra một cuốn quảng cáo.

“Đây là nơi lẽ ra tôi phải ở đó. Một hội nghị bán hàng. Trong một khách sạn ở Kerry. Khách sạn đó nằm ở đây. Đây là phòng ngủ. Nó có không gian mở rộng, nhìn ra Vịnh Kenmare. Tôi sẽ dành thời gian để đi dạo ở đó. Tôi thích đi dạo. Khí hậu thuận lợi cho một khu rừng cận nhiệt đói phát triển. Nơi đây có những cây bạch đàn. Không khí tỏa mùi ngọt ngào. Tươi mát.” Anh nuốt khan. “Đồng nghiệp đã kể cho tôi nghe những điều đó.”

Người đàn ông lớn tuổi ra hiệu cho anh tiếp tục.

“Hội nghị bán hàng diễn ra trong khách sạn. Tôi không tham gia, bởi đang ở một phòng hội nghị khác, ở một khách sạn khác. Nhưng ở nơi kia có tổ chức một chuyến du lịch vòng quanh Ring of Kerry. Vợ tôi luôn muốn tham gia chuyến đi đó. Tôi phải kể

lại cho cô ấy nghe nhưng giờ tôi không thể. Cô ấy sẽ nhận ra tôi chưa bao giờ ở đó nhưng có thể sau hôm nay, khi chúng ta tạo nên ký ức này...”

Anh nhìn người đàn ông lớn tuổi lần nữa nhằm tìm động lực tiếp tục. Ông giúp anh hình dung các chi tiết rõ hơn, những đám mây che bóng trên những đỉnh núi, không khí có mùi tươi mát của đám cây bạch đàn, mùi vị ngọt ngào của cây đại hoàng, vị mặn từ biển, ánh nắng rọi lên mặt, căn phòng của anh trông ra sao, hình ảnh anh không có tiền mặt để bo cho người đàn ông giúp anh mang hành lý lên phòng, những chiếc áo sơ mi của anh nhàu nhĩ thế nào khi anh lấy chúng ra khỏi vali, cách anh phải đặt nó vào một túi bỏ áo sơ mi như vợ anh đã dặn. Họ nói về cách anh đã mua quà cho vợ con không phải từ phố Grafton của Dublin, trên đường từ khách sạn trung tâm thành phố về nhà, mà là từ ga tàu trong khi anh chờ đợi chuyến tàu bị trễ của mình. Cách anh gọi điện nói với vợ rằng anh đã ở trong bể bơi suốt giờ nghỉ của hội nghị, thay vì ở trên giường khách sạn với người phụ nữ mà anh vừa rời khỏi trong giây lát.

Khi Jack kết thúc, ông gỡ miếng dán khỏi trán và thái dương anh. Jack nháy mắt vài lần sau đó nhìn ông.

“Tạ ơn Chúa.”

Ông tắt cái máy. Jack cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm, thậm chí có chút tự mãn.

“Thế đó, tiết kiệm được tiền cho chuyến đi. Đáng lẽ tôi nên nói tôi đã ở Fiji mới phải.”

Ông đứng dậy, bắt đầu nói tạm biệt.

“Đúng vậy, nó có vẻ là một chuyến đi tuyệt vời. Thật hổ thẹn là anh không tiếp tục được.”

Nụ cười của Jack tắt dần.