- 3 -
26 tháng Mười Hai
ba ngày sau vụ mất tích
Thời tiết đã thay đổi; nhiệt độ giảm xuống; và mặt trời rực rỡ của ngày Giáng sinh đã nhường chỗ cho một lớp mây xám dày.
Avechot vẫn còn ngái ngủ sau lễ. Vogel và Borghi thì ngược lại; hai người đã dậy từ sớm để tranh thủ thời gian. Họ đi qua những con đường của ngôi làng trên chiếc xe hơi màu đen. Vogel có vẻ khỏe khoắn và ăn mặc như thể đang đi dự một buổi lễ chính thức. Giày đánh xi; com lê họa tiết hoàng tử xứ Wales; sơ mi trắng và cà vạt len đỏ. Borghi thì mặc nguyên bộ trang phục của ngày hôm qua; và không thể ủi chiếc áo sơ mi đã giặt trong phòng. Anh cảm thấy lố bịch bên cạnh cấp trên của mình. Trong lúc anh lái xe; Vogel quan sát xung quanh.
Trên tường của những ngôi nhà có những khẩu hiệu tôn giáo màu trắng như Tôi nguyện theo Chúa Jesus!, Chúa là đời hoặc Người nào đi với ta sẽ được cứu rỗi. Tất cả đều được vẽ bằng sơn trắng; và không phải là tác phẩm của một tên điên rồ vô danh nào đó. Chính chủ nhân của các ngôi nhà đã vẽ chúng như bằng chứng rõ ràng cho đức tin của họ. Ngoài ra những cây thánh giá cũng được dựng lên khắp nơi. Trên mặt tiền của những tòa công sở, giữa những luống hoa, thậm chí trong tủ trưng bày của các cửa hàng.
Có cảm giác như ngôi làng đã bị một làn sóng cuồng tín quét qua.
– Cho tôi biết thông tin về hội thân hữu mà gia đình Kastner tham gia.
Borghi đã tìm hiểu về chủ đề này.
– Có vẻ như hai mươi năm về trước, đã xảy ra một vụ bê bối lớn ở Avechot: cha xứ bỏ trốn cùng với một con chiên vốn là một người vợ tận tụy và là mẹ của ba đứa trẻ.
– Mấy chuyện linh tinh đó tôi không quan tâm.
– Nhưng đó là lúc mọi thứ bắt đầu, thưa sếp. Ở một nơi khác, vụ việc như thế sẽ chỉ khơi lên những lời đồn thổi và đàm tiếu. Nhưng tại Avechot, nó được tiếp nhận một cách nghiêm túc. Cha xứ là người còn trẻ và có sức hút, theo như người ta nói. Ông ta đã chinh phục được mọi người bằng những bài giảng đạo của mình, và rất được nể trọng.
Trong một xã hội khép kín giữa một vùng núi non vây bủa, cần phải có một sức quyến rũ thực sự để mở đường vào trái tim mọi người… hoặc để lợi dụng sự cả tin của họ, Vogel thầm nghĩ.
– Vấn đề là cha xứ được đông đảo con chiên ủng hộ. Cộng đồng này rất sùng đạo, nên sau sự việc xảy ra, họ cảm thấy như thể bị phản bội bởi người dẫn dắt. Sự nghi ngại đối với người ngoài dâng cao hơn bao giờ hết, các con chiên đã từ chối mọi cha xứ được giáo hội tiến cử để thay thế. Do đó, sau vài năm, một số giáo dân đã đảm nhiệm công việc trợ tế, và kể từ đó, họ trở thành một giáo xứ tự quản.
– Như một dạng giáo phái sao? – Vogel tò mò hỏi lại.
– Đại loại thế. Trong vùng, dân chúng sống nhờ du lịch, nhưng người ngoài không bao giờ được chấp nhận thực sự. Toàn những kẻ phiền phức có thái độ không phù hợp với văn hóa địa phương. Sau khi vỉa quặng fluorit được phát hiện, dân chúng tại đây rốt cuộc cũng tống khứ được họ và gần như tuyệt giao với phần còn lại của thế giới.
– Maria và Bruno Kastner chắc là nằm trong nhóm những người sùng đạo nhất, căn cứ theo số tiền mà họ đã hiến cho nhà thờ.
– Ông có thấy họ nhắc đến hội thân hữu như thể đó là một hội kín không? Kiểu như chúng tôi và họ, tôi không rõ mình diễn đạt như thế có chính xác không.
– Anh nói đúng rồi đấy.
– Các thành viên trong hội là những người đầu tiên tích cực tham gia tìm kiếm Anna Lou. Tôi nghĩ trong những ngày này họ sẽ cho thấy tình đoàn kết của mình, và từ buổi sáng hôm nay một số người thậm chí còn đến ở trong nhà của gia đình Kastner để trông chừng, không để họ cô đơn.
Hai người đã đến trước nhà thờ của Avechot. Ngay cạnh đó, một công trình hiện đại hơn đã được xây dựng.
– Đây là nhà sinh hoạt cộng đồng. Họ sử dụng nó nhiều hơn nhà thờ, nhất là cho những buổi cầu nguyện tập thể. Có vẻ như cộng đồng này rất có ảnh hưởng trong thung lũng, thậm chí còn tác động tới những quyết định của công ty khai mỏ. Thị trưởng, các thành viên hội đồng và mọi chức sắc đều xuất thân từ cộng đồng này. Kết quả là họ đã áp đặt một loạt những lệnh cấm, như cấm hút thuốc nơi công cộng hoặc phục vụ bia rượu ngày Chủ nhật và các ngày lễ, cũng như ngày thường sau 18 giờ. Ngoài ra, họ cũng phản đối phá thai và quan hệ đồng tính. Ngay cả những cặp đôi chung sống mà không kết hôn cũng bị nhìn bằng ánh mắt xét nét.
Bọn cuồng tín, Vogel nghĩ thầm, ông đã có một đánh giá cụ thể hơn về tình hình. Tuy vậy, một phần trong ông lại rất hài lòng.
Bối cảnh cho vụ Anna Lou thật hoàn hảo. Sự biến mất bí ẩn của một cô bé, cái ác len lỏi vào trong một cộng đồng cực kỳ kính Chúa và tôn trọng các giới luật, toàn bộ một ngôi làng bị buộc phải tự vấn xem điều gì đang diễn ra.
Hay đúng hơn là điều gì đã xảy ra.
Vogel đã yêu cầu được gặp thị trưởng và một kiểm lâm viên trên bờ của con sông cắt qua thung lũng. Borghi lập tức liên hệ họ, dù khá hoang mang.
Lúc đến nơi, anh cảnh sát đậu xe trên một quảng trường rải sỏi. Trên đó có một cái lán nhỏ bỏ không, nhưng theo như tấm biển cũ thì trước kia nó từng bán mồi câu sống và cho thuê cần câu. Ngài thị trưởng và nhân viên kiểm lâm đang chờ. Họ đến trên một chiếc xe hai cầu của hội đồng thị chính.
Thị trưởng là một người đàn ông bệ vệ, có cái bụng được nâng đỡ khó nhọc bằng thắt lưng quần. Ông ta mặc áo đi rừng phanh ngực, sơ mi màu xanh da trời, và đeo chiếc cà vạt có những họa tiết hình quả trám màu đỏ gớm ghiếc. Chiếc kẹp ghim cà vạt của ông ta được làm bằng vàng, với một cây thánh giá nhỏ bằng thạch anh tím. Vogel không giấu giếm sự khinh bỉ dành cho bộ trang phục, mái tóc tức cười trên cái đầu quả lê, và hàm râu rậm rì ở môi trên. Vogel nghĩ ông thị trưởng là một người luôn bị nóng, kể cả trong mùa đông. Đôi má đỏ của ông ta là bằng chứng. Khi thị trưởng tiến đến với một nụ cười thân thiện, Vogel tiếp nhận cái bắt tay nồng nhiệt của ông ta theo cách không mấy hào hứng.
– Thưa thanh tra, tôi biết gia đình Kastner từ rất lâu, anh không biết tôi đau buồn đến thế nào vì chuyện mà họ đang trải qua đâu. – Ông thị trưởng nói, nụ cười tươi trên môi thoắt chuyển thành buồn bã. – Thật may là chúng tôi có anh điều tra vụ việc. Căn cứ theo danh tiếng của anh thì cô bé Anna Lou của chúng tôi có thể yên tâm rồi.
Anna Lou đột nhiên trở thành cô con gái của mọi người. Luôn là như thế, ít nhất là theo những lời chót lưỡi đầu môi. Nhưng ngay khi người ta về nhà mình, tất thảy bọn họ đều thấy mừng vì đó là con gái của người khác.
– Cô bé của các ông sẽ là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi. – Vogel nói với một chút mỉa mai mà ông thị trưởng không nhận ra. – Giờ thì chúng ta có thể đi xem dòng sông được chưa?
Vogel đi về phía bờ sông. Ngài thị trưởng thoáng chút bối rối, nhưng cũng nhanh chóng tiếp bước, theo sau là anh kiểm lâm viên và Borghi. Anh chàng cảnh sát tự hỏi Vogel muốn đi xa đến đâu khi tiếp cận dòng nước. Trước sự kinh ngạc của anh, thanh tra bước hẳn chân xuống bùn, không sợ làm bẩn bộ trang phục đẹp và đôi giày đắt tiền.
Những người còn lại cũng buộc lòng phải làm theo ông ta.
Anh nhân viên kiểm lâm to cao là người duy nhất đi ủng, do vậy những người khác lấm bùn đến tận đầu gối. Borghi hình dung cảnh mình giặt đồ trong phòng khách sạn tối nay. Anh hy vọng cứu được bộ com lê duy nhất của mình.
– Con sông rộng trung bình từ tám đến mười mét. Dòng chảy khá xiết. Đây là chỗ nước chảy chậm nhất. – Nhân viên kiểm lâm cho biết.
Vogel bắt đầu chất vấn anh ta một số chi tiết. Anh chàng không hiểu điều gì làm ông thanh tra quan tâm đến thế.
– Nó sâu bao nhiêu? – Vogel hỏi.
– Trung bình một mét rưỡi, chỗ sâu nhất có thể đến hai mét rưỡi. Dòng chảy không đủ mạnh để cuốn đi rác rưởi tích tụ dưới đáy.
– Cho nên các anh phải can thiệp.
– Cứ hai hoặc ba năm một lần. Vào mùa thu, trước khi trời bắt đầu mưa, chúng tôi dựng một cái đập ngăn dòng, và những chiếc tàu nạo vét tiến hành công việc trong một tuần lễ.
Borghi quay nhìn cây cầu bắc qua sông. Họ đang đứng cách cây cầu khoảng một trăm mét, và cách đó không xa, là chiếc xe thùng màu đen mà anh đã thấy trước nhà Kastner hôm qua. Anh đoán trên xe vẫn là hai người đàn ông kia. Có lẽ anh phải báo cáo chuyện này với Vogel.
– Từ khi công ty khai mỏ làm chậm dòng chảy để dẫn lưu một phần dòng nước thì rác rưởi và mọi thứ linh tinh tích tụ dưới đáy sông, cùng với xác động vật. Có trời mới biết dưới đó có gì. – Anh kiểm lâm viên nói tiếp, trước khi chốt lại. – Dòng sông này bị ô nhiễm rồi.
Câu nói đó làm thị trưởng giật mình. Ông ta vội chỉnh lại:
– Tòa thị chính đã thuyết phục công ty rót tiền vào một chương trình bảo vệ môi trường. Những khoản tiền đáng kể đã được chi ra để làm trong sạch dòng sông.
Vogel phớt lờ ông ta để ra lệnh cho Borghi, khiến anh không chú ý đến chiếc xe thùng nữa.
– Phải nói chuyện với người của công ty, hỏi danh sách các nhà cung cấp của họ, và tên của những công nhân đi làm bằng xe đưa rước.
Ông thị trưởng lo lắng ra mặt.
– Nào, nào, sao lại quấy rầy họ vì một chuyện rất có thể chỉ là trò trẻ con như thế?
– Trò trẻ con? – Vogel hỏi lại, mắt nhìn xoáy vào ông ta.
– Anh đừng hiểu lầm, tôi cũng là một người cha, và tôi biết họ cảm thấy như thế nào… Nhưng làm om lên như thế này có phải là hơi hấp tấp không? Công ty mỏ đã tạo công ăn việc làm cho nhiều người dân trong vùng và không thích bị quảng cáo như thế này.
Ông thị trưởng đang dùng giọng điệu chân thành để tìm sự thông cảm của Vogel, Borghi nhận định. Nhưng chính sách thực dụng không có tác dụng gì đối với thanh tra.
– Tôi muốn nói với ông một chuyện này… – Vogel hạ giọng và tiến lại gần thị trưởng, như thể sắp tiết lộ một bí mật. – Tôi biết có hai thời điểm để làm điều đó. Bây giờ và sau này. Trì hoãn có vẻ là khôn ngoan, đôi khi ta phải cân nhắc giữa lợi và hại, đánh giá các hậu quả có thể xảy ra. Đáng tiếc là trong một số hoàn cảnh, suy nghĩ quá nhiều sẽ bị coi là do dự, hoặc tệ hơn là yếu kém. Lần lữa đồng nghĩa với làm mọi việc trầm trọng hơn. Thế nhưng ông hãy tin tôi đi, không có thứ quảng cáo nào là tệ cả.
Sau khi giảng bài xong, Vogel quay lên bờ. Ông bỗng chú ý tới một giọng nói đang cố át tiếng nước chảy. Những người khác cũng làm theo.
Trên bờ sông, trước bãi bùn, có một phụ nữ tóc vàng mặc trang phục xanh và khoác áo măng tô xanh sẫm. Cô ta đang vẫy tay để lôi kéo sự chú ý của họ.
Lúc những người đàn ông tiến lại gần, đôi giày lấm bẩn cho thấy cô ta đã cố lội xuống bùn, nhưng đôi giày cao gót không cho phép.
– Tôi là công tố viên Rebecca Mayer. – Cô ta lên tiếng.
Tuổi tầm ba mươi, nữ công tố viên không cao nhưng khá duyên dáng. Cô ta yêu cầu được nói chuyện riêng với hai cảnh sát.
– Tôi được biết một cuộc họp chỉ đạo đã diễn ra hôm qua. Tại sao tôi không được thông báo?
– Tôi không muốn làm phiền cô và gia đình trong ngày lễ Giáng sinh. – Vogel đáp một cách khôn khéo. – Ngoài ra, tôi tưởng bên tố tụng không tham gia vào những cuộc điều tra sơ bộ.
Rebecca Mayer không dễ bị gạt đi như thế.
– Hôm qua ông có tình cờ nhắc đến một vụ bắt cóc không vậy, thưa thanh tra?
– Hiện giờ, chúng tôi không loại trừ bất cứ giả thiết nào.
– Tôi hiểu, nhưng ông có bằng chứng không? Một nhân chứng, hay một manh mối nào đó?
– Đúng là không.
– Vậy tôi suy ra đó chỉ là một dự cảm.
– Tùy cô.
Borghi im lặng theo dõi cuộc đối thoại.
– Có nhiều hướng điều tra. – Vogel nói tiếp. – Theo kinh nghiệm, tôi biết tốt hơn nên bắt đầu với những kịch bản xấu nhất, chính vì vậy mà tôi đã nhắc đến sự tồn tại của một kẻ bắt cóc.
– Tôi đã bỏ công thu thập thông tin về Anna Lou trước khi hai người đến đây. Một cô bé trầm lặng, sống quanh quẩn với những chiếc vòng đeo tay, lũ mèo và xóm đạo. Có thể là quá trẻ con so với những thiếu nữ cùng tuổi, tôi công nhận. Nhưng điều đó không biến cô bé thành một nạn nhân tiền định.
Vogel có vẻ thích thú với chân dung được nữ công tố viên vẽ ra.
– Kết luận của cô là gì?
– Một gia đình có lối giáo dục nghiêm khắc. Một người mẹ can thiệp quá mức. Chẳng hạn Anna Lou không được phép giao du với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng không thuộc hội thân hữu, kể cả ở trường. Cô bé không được phép đi chơi với bạn, cũng không được chọn các hoạt động ngoài những cái được xem là đúng đắn theo một sự diễn dịch rất khắt khe của giáo luật. Nói cách khác, cô bé không hề có quyền quyết định, thậm chí không được phạm lỗi. Thế nhưng, ở cái tuổi mười sáu, việc phạm lỗi gần như là một quyền. Chúng ta có thể hiểu được nếu như tới một lúc, cô bé vùng lên chống lại các luật lệ.
Vogel gật gù, ra vẻ trầm tư.
– Như vậy cô tin đây là một vụ bỏ nhà đi bụi.
– Đã bao nhiêu trường hợp như thế này rồi? Ông thừa biết là mọi số liệu thống kê đều ủng hộ giả thuyết này. Thêm vào đó, Anna Lou rời nhà với một chiếc ba lô, nhưng bố mẹ cô bé không thể nói được trong đó có gì.
Trong khi thanh tra tỏ vẻ cân nhắc, Borghi nghĩ đến quyển nhật ký mà mẹ của Anna Lou đã đưa cho ông ta hôm qua. Trong đó chẳng có điều gì cho thấy cô bé muốn bỏ nhà ra đi.
– Lập luận của cô rất đáng chú ý. – Vogel thừa nhận.
Rebecca có vẻ không phải là kiểu người dễ bị ru ngủ bởi những lời nịnh nọt. Cô ta đã lại tấn công tiếp.
– Tôi hiểu cách làm việc của ông rồi, Vogel. Tôi biết ông thích được chú ý, nhưng tại đây, ở Avechot này, ông sẽ không tìm thấy con quỷ nào cho màn biểu diễn của mình đâu.
Vogel tìm cách thay đổi chủ đề.
– Phòng tác chiến là phòng thể chất của trường, bàn làm việc của tôi nằm trong buồng thay đồ. Đội ngũ tôi có hoàn toàn thiếu năng lực và thiếu trang bị. Tôi muốn một đội kỹ thuật hình sự để lật từng hòn đá trên con đường mà cô bé biến mất. Rất có thể chúng tôi sẽ xác nhận giả thiết của cô. Dù sao thì chúng ta cũng có thể dàn xếp với nhau.
Rebecca Mayer bật cười khe khẽ, trước khi nghiêm mặt trở lại.
– Ông có biết điều gì sẽ xảy ra nếu như mọi người kháo nhau rằng cảnh sát đang đặt nghi vấn về một vụ bắt cóc?
– Sẽ không có chuyện rò rỉ đâu. – Vogel trấn an bằng giọng cứng rắn hơn.
– Ông cả gan yêu cầu đội kỹ thuật hình sự trong khi chẳng có gì trong tay!
– Sẽ không có chuyện rò rỉ. – Vogel gằn giọng lặp lại.
Borghi trông thấy một mạch máu hằn rõ trên trán Vogel. Cho đến lúc này, anh chưa bao giờ thấy ông ta nổi trận lôi đình.
Nữ công tố viên có vẻ dịu lại. Trước khi bỏ đi; cô ta nhìn thẳng vào hai cảnh sát trước mặt mình.
– Đây vẫn là một vụ mất tích, đừng quên điều đó.
Một sự im lặng tuyệt đối ngự trị trong chiếc xe hơi đang chạy về phía phòng thể chất. Borghi muốn nói gì đó, nhưng lại sợ sẽ làm bùng lên cơn thịnh nộ mà Vogel đã kìm lại từ lúc nói chuyện với Rebecca Mayer.
Đúng lúc đó, anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu, và lại trông thấy chiếc xe thùng màu đen. Nó đang bám theo họ.
Ánh mắt của anh không qua được sự chú ý của Vogel. Ông hạ miếng che nắng xuống và nhìn vào cái gương con trên đó để quan sát con đường phía sau. Vogel gập nó lên với một cử chỉ dứt khoát.
– Bọn họ đã đi theo chúng ta từ hôm qua. Ông có muốn tôi chặn họ lại không? – Borghi hỏi.
– Bọn kền kền ấy mà. – Vogel nói. – Chúng đang trên đường đi săn tin.
– Ý ông muốn nói họ là nhà báo?
– Không. Đó là bọn quay phim tự do. Khi đánh hơi được một câu chuyện có thể khai thác, chúng sẽ vác máy quay lao đến với hy vọng quay được những đoạn phim mà sau này có thể bán lại. Nhà báo thì không mất thời gian cho những cô bé mất tích, trừ phi có đổ máu.
Borghi cảm thấy thật ngu ngốc khi hiểu ra sếp của anh đã chú ý tới chiếc xe thùng từ hôm qua.
– Vậy đám kền kền tìm kiếm điều gì?
– Bọn chúng chờ một con quái vật xuất hiện.
Borghi bắt đầu hiểu ra.
– Bởi vậy mới có chuyến đi sáng nay… Ông muốn bọn họ nghĩ rằng ông đang tìm kiếm một thi thể.
Vogel im lặng, khiến anh cảnh sát hơi nao núng.
– Nhưng ông đã nói với công tố viên là sẽ không có rò rỉ…
– Chẳng ai thích trở nên xấu xí trước công luận đâu, trung úy Borghi. Kể cả cô Mayer nữa, cứ tin tôi đi. Để tìm ra Anna Lou, tôi cần có phương tiện. Lời kêu gọi của bố mẹ cô bé là không đủ.
Câu nói vừa rồi đã đặt dấu chấm hết cho mẩu đối thoại. Họ không đề cập chủ đề đó nữa. Nhưng dẫu vậy, trên đường đi Borghi cũng bắt đầu có cái nhìn rõ ràng hơn về những ý đồ của Vogel. Lúc đầu, anh nghĩ ông ta là một kẻ vô liêm sỉ, nhưng giờ thì anh đã hiểu được logic của ông. Nếu như báo chí không quan tâm đến vụ việc, nếu công luận không quyết định để mắt tới Anna Lou, lãnh đạo sẽ không cho họ những nguồn lực cần thiết để điều tra đến nơi đến chốn.
Trong khi Vogel rút về phòng làm việc của mình, Borghi ra ngoài để đến một cửa hàng bán đồ ngũ kim nằm cách đó không xa. Lúc quay về, anh triệu tập các cảnh sát quanh bàn và phát cho họ những bộ đồ bảo hộ của thợ sơn còn bọc trong giấy bóng.
– Chúng ta phải sơn lại cái gì à? – Một cảnh sát hỏi với giọng bỡn cợt.
– Cứ mặc vào và lên đường thôi. – Borghi phớt lờ anh ta.
– Để làm gì?
– Chúng ta sẽ nói sau, khi các anh đã ở đó. – Borghi trả lời lảng tránh.
Tối hôm đó, trời bắt đầu đổ tuyết. Không phải một trận tuyết dày, chỉ là những bông tuyết nhẹ, tan biến ngay khi chạm đất, tựa như ảo ảnh.
Nhiệt độ đã xuống thấp hơn nhiều độ, nhưng trong quán ăn ven quốc lộ, không khí vẫn ấm áp dễ chịu. Như thường lệ, khách hàng rất thưa vắng. Hai tài xế đường trường đang im lặng ngồi ăn, mỗi người một bàn. Người ta chỉ nghe thấy giọng nói của ông chủ quán đang ra những mệnh lệnh trong bếp, tiếng lách cách của những trái banh billard, và âm thanh nho nhỏ của chiếc tivi đặt trên quầy đang phát một trận bóng đá mà chẳng ai buồn xem.
Người khách thứ ba trong quán là Borghi. Anh ăn súp rau trong một góc, khuất sau một tấm bình phong. Khoanh bánh mì được anh cắt thành những mẩu nhỏ rồi nhúng vào đĩa súp, trước khi lấy thìa xúc. Anh nhìn đồng hồ với vẻ mặt đăm chiêu.
– Mọi chuyện ổn chứ ạ? – Người phục vụ hỏi với giọng cố tỏ ra nhã nhặn.
Chị ta quàng một cái khăn màu đỏ và đeo một thánh giá bằng thạch anh tím bên ngoài bộ trang phục bồi bàn. Borghi đã trông thấy nó trên ghim kẹp cà vạt của ngài thị trưởng. Anh đoán nó là biểu tượng của hội thân hữu.
– Súp rất ngon. – Borghi đáp và nhoẻn miệng cười.
– Anh muốn lấy thêm không?
– Thế này được rồi, cảm ơn chị.
– Vậy anh có muốn tôi tính tiền chưa?
– Tôi còn đợi một chút, cảm ơn chị.
Cuộc hẹn của anh sắp diễn ra rồi.
Người phục vụ bỏ đi mà không thúc ép, và quay về chỗ phía sau quầy. Lại một tối tồi tệ, chẳng có bao nhiêu tiền boa. Borghi cảm thấy thương hại người phụ nữ. Chị ta chắc chắn là một người mẹ, người vợ. Anh đã nhận ra trên khuôn mặt ấy những dấu hiệu hiển nhiên của sự mệt mỏi. Đây có lẽ không phải là công việc duy nhất của chị ta. Nhưng còn một điều gì khác nữa. Người phụ nữ thường xuyên chỉnh lại chiếc khăn đỏ trên cổ. Borghi tự hỏi thành viên của hội thân hữu nghĩ gì về những kẻ bạo hành vợ.
Đáng lẽ anh nên gọi cho Caroline. Ngày hôm nay vợ chồng anh chỉ nhắn tin cho nhau. Cô đang ở nhà bố mẹ, và anh không có gì phải lo, nhưng Caroline cứ hỏi khi nào anh về nhà. Sự thật là anh không biết. Anh thậm chí không muốn biết. Có quá nhiều việc phải làm, cả một cuộc sống cần cải tổ để đón đứa trẻ ra đời. Mấy tháng gần đây, Borghi đã phải ra một loạt quyết định không kịp thở. Thuê một căn hộ to hơn, tu sửa nó, trang bị đồ đạc. Anh đã đổi xe và chọn một chiếc đã qua sử dụng nhưng đủ rộng rãi để chở cả gia đình nhỏ một cách thoải mái. Anh phải đối mặt với nhiều khoản chi tiêu và đôi khi anh bỗng thấy lo, vì Caroline không làm việc nữa, mọi thứ chỉ trông vào anh. Ngoài ra, anh cảm thấy mình không thể trái ý cô. Mỗi khi Caroline phàn nàn vì anh làm việc quá nhiều, anh không thể đáp rằng với một đứa con sắp ra đời và chỉ một suất lương, anh không còn lựa chọn nào khác. Borghi cầm điện thoại lên, nhưng không gọi cho vợ. Để sau. Anh lại nhìn đồng hồ không biết lần thứ bao nhiêu. Anh muốn chắc chắn sáng kiến của mình đã mang lại kết quả.
Đồng hồ chỉ 20 giờ. Cuộc hẹn của anh.
Ít phút sau, bầu không khí ảm đạm của quán ăn bỗng sống động hẳn lên, khi ông chủ chuyển kênh và tăng âm lượng. Những người chơi billard dừng tay, hai tài xế quay về phía màn hình. Người làm trong bếp cũng đi ra.
Bản tin thời sự đang phát một mẩu tin. Borghi nhận ra bờ của con sông chảy qua thung lũng Avechot. Người ta đã quay phim từ trên chiếc cầu bắc qua sông. Anh thấy những cảnh sát mặc trang phục bảo hộ màu trắng đang lội bùn. Họ nhìn xuống và làm như thể đang thu thập các vật chứng và bỏ vào túi nilon, sau đó niêm phong lại, theo đúng như những chỉ dẫn mà chính anh đã cho họ.
“Vụ mất tích của cô bé Anna Lou đã có một biến chuyển bất ngờ,” giọng nói của phát thanh viên cất lên. “Theo thông tin chính thức thì cảnh sát vẫn đang điều tra về vụ mất tích, nhưng chiều nay, các kỹ thuật viên hình sự đã tìm kiếm dọc theo bờ sông.”
Không ai nhìn về phía anh, nhưng Borghi vẫn cố che giấu sự thỏa mãn của mình. Mánh khóe đã thành công.
“Chúng tôi chưa biết cảnh sát tìm kiếm gì,” phát thanh viên tiếp tục nói. “Theo chúng tôi được biết, họ đã mang đi một số vật chứng quan trọng, theo lời của thanh tra Vogel, người nổi tiếng với những vụ phá án chấn động.”
Lúc đó, Borghi đứng dậy và tiến đến quầy để thanh toán. Bất chấp thu nhập còm cõi của một cảnh sát, anh vẫn để lại một khoản tiền boa hậu hĩnh cho nữ phục vụ.