← Quay lại trang sách

- 4 -

27 tháng Mười Hai

bốn ngày sau vụ mất tích

Chiếc xe thùng được trang bị hẳn một phòng điều khiển thực thụ đang đậu trên bãi đỗ phía trước tòa thị chính. Bên ngoài, một kỹ thuật viên với mái tóc bện thừng cột thành đuôi ngựa đang cuộn dây cáp. Những thùng thiết bị nằm khắp nơi trên mặt đất, bên cạnh một chiếc ghế gấp có cái tên Stella Honer trên lưng ghế.

Tóc vàng, thanh lịch, đẹp man dại, với lối trang điểm nhấn vào đôi mắt đen to, Stella đang ngồi một cách thoải mái và lơ đãng quan sát công việc của người kỹ thuật viên. Đôi chân chị gác lên một chiếc camera có logo của kênh truyền hình nơi mình làm việc. Đôi chân tuyệt mỹ duỗi dài và bắt chéo được tô điểm bằng một đôi giày cao gót lênh khênh. Nhưng tại trường trung học của ngôi làng nhỏ nơi Stella lớn lên, chị không được bọn con trai để mắt tới! Bọn chúng cứ giữ khoảng cách, mặc dù chị xinh hơn mức trung bình. Trong suốt mấy năm trời, Stella tự hỏi vì sao. Chị chỉ biết câu trả lời nhiều năm sau đó, khi nhận ra mình làm đàn ông e dè. Bởi vậy, thỉnh thoảng Stella làm ra vẻ khờ khạo. Như thế mới quyến rũ đàn ông. Sau đó chị sẽ đè đầu cưỡi cổ họ.

Duy chỉ có một người đàn ông mà Stella không bao giờ lừa được theo cách đó.

Ông ta đang chậm rãi tiến đến gần trong màn sương mù buổi sáng, hai tay đút túi áo măng tô, nụ cười lạ lùng trên môi.

– Người sẽ tiết lộ cho chúng ta biết việc cần làm đây rồi! – Stella đắc thắng reo lên với anh chàng kỹ thuật viên lập dị. – Cái chỗ này không phù hợp với đôi giày của tôi.

– Tôi rất lấy làm tiếc vì cô phải đi cả quãng đường dài, Stella. – Vogel cất lời chào với giọng chế giễu. – Chắc chắn cô còn việc quan trọng hơn trước mắt. Vừa rồi hình như tôi có xem được một phóng sự của cô về một gã giết vợ… hay là bồ nhỉ? Tôi cũng chẳng nhớ nữa… Mấy vụ này bây giờ na ná nhau cả.

Stella mỉm cười. Chị đã quen với việc tiếp nhận những lời mỉa mai châm chọc và trả chúng lại cho người gửi. Chị chờ cho Vogel đến đứng trước mặt mình rồi mới ngoảnh đầu nói qua vai với anh chàng quay phim.

– Cậu biết không, Franck, người này đã thuyết phục mọi người tin là có một con quỷ đang tồn tại giữa họ mà không có một chút bằng cớ nào đấy.

Vogel lắng nghe với vẻ mặt thích thú. Ông cũng nói với anh chàng quay phim:

– Cậu thấy không, Franck? Cánh nhà báo rất giỏi thao túng sự thật để làm cho chúng tôi trở nên ác độc hơn họ. Nhưng Stella Honer là nữ hoàng của phóng sự điều tra, không ai có thể đuổi kịp cô ấy! – Đoạn ông quay sang hỏi Stella. – Mà cô ở ngoài trời lạnh thế này có ổn không?

– Tôi đang định nói đây. Một cô bé mất tích á? Nếu tôi phải lạnh cóng ngoài này thì ít ra cũng phải vì một câu chuyện hẳn hoi. Nhưng tôi chẳng thấy có gì ở đây cả. Tôi về đây.

Người kỹ thuật viên không nói không rằng, cũng chẳng tỏ ra quan tâm tới cuộc đối thoại của họ mà chỉ quay vào trong xe, bỏ hai người lại với nhau.

Stella tấn công luôn:

– Tên bắt cóc trẻ con của ông đâu, Vogel? Bởi vì tôi không tin là hắn tồn tại, tôi nói thật đấy.

Vogel không thay đổi thái độ. Ông biết sẽ không đơn giản để thuyết phục Stella, nhưng ông đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

– Chỉ có một con đường ra vào thung lũng. Ở một đầu có camera giao thông, đầu kia có camera của một cây xăng. Chúng tôi đang điều tra những phương tiện đi ngang qua đây, sàng lọc kỹ lưỡng cuộc sống của mọi tài xế… Nhưng tôi cũng biết chuyện đó chỉ vô ích.

– Vậy sao phải tự làm khổ mình?

Vogel đánh quân bài đầu tiên:

– Để chứng minh cho giả thiết của tôi: cô bé chưa rời khỏi nơi này.

Stella khựng lại, dấu hiệu cho thấy chị đang quan tâm.

– Nói tiếp đi…

Vogel biết nhờ Borghi mà cánh nhà báo mới đến tận đây. Sáng kiến về mấy bộ đồ bảo hộ. Anh chàng cũng biết xoay xở. Nhưng giờ là lúc ông xuất chiêu. Ông nói với giọng rành rọt:

– Một thung lũng heo hút. Thế rồi một ngày, người ta phát hiện ra trong lòng đất nơi đây có một mỏ khoáng vật hiếm, fluorit. Những con người bình thường bỗng chốc trở nên giàu có. Một nơi mà mọi người đều quen biết nhau và chẳng bao giờ có chuyện. Hay đúng hơn là có, nhưng không ai nói, không ai bàn. Bởi vì tập quán ở đây là giấu mọi thứ, kể cả sự may mắn của mình… Cô biết người ta vẫn nói thế này, đúng không: Cộng đồng nhỏ, bí mật lớn.

Khúc dạo đầu hoàn hảo của một câu chuyện. Để tăng thêm sức mạnh cho lời nói của mình, Vogel lấy từ trong túi áo khoác quyển nhật ký của Anna Lou mà mẹ cô bé đã đưa. Ông ném nó cho nữ nhà báo. Stella bắt lấy.

Chị nhìn nó một lúc, trước khi mở ra đọc vài trang.

– 25 tháng Ba. Hôm nay mình đã đi cùng Priscilla đến chỗ bác sĩ thú y để khám cho con mèo của bạn ấy. Bác sĩ đã tiêm ngừa định kỳ hằng năm và bảo phải cho nó ăn kiêng…

Stella lật sang một trang khác.

– 13 tháng Sáu. Cùng với các bạn trong hội đoàn, chúng mình chuẩn bị một bài thuyết trình về tuổi thơ của Chúa Jesus… 6 tháng Mười Một. Mình đã học xỏ những chiếc vòng đeo tay nhỏ…

Stella đóng ập quyển nhật ký lại và nhìn Vogel, đăm chiêu ra mặt.

– Mèo và vòng đeo tay á?

– Thế cô chờ đợi chuyện gì khác à?

– Tôi sẽ viết như thế nếu mẹ tôi có thói quen xem trộm nhật ký của tôi…

– Rồi sao?

– Đừng có giỡn mặt tôi. Quyển nhật ký thật đâu?

Vogel hài lòng ra mặt.

– Cô thấy chưa, tôi đã đúng: gia đình sùng đạo và cô bé ngoan ngoãn… Thế nhưng khi đào sâu, chúng ta vẫn có thể tìm thấy một thứ gì đó.

– Ông đang nghĩ Anna Lou Kastner có gì giấu giếm? Một mối quan hệ với ai đó lớn hơn chẳng hạn, sao không phải là một người trưởng thành nhỉ?

– Cô đi xa quá rồi đấy, Stella! – Vogel bật cười.

– Nhưng ông đã muốn tôi đọc cái này để nhận ra… Ông không sợ tôi loan tin về góc khuất trong cuộc sống của cô bé chứ? Công chúng thích cái đó lắm đấy.

– Cô sẽ không bao giờ làm thế. – Vogel đáp một cách quả quyết. – Nguyên tắc đầu tiên trong nghề của chúng ta: phong thánh cho nạn nhân. Con quỷ sẽ không quỷ quyệt như thế nếu như mọi người cho rằng con bé đã tự chuốc họa vào thân, cô không nghĩ vậy sao?

Stella Honer nghĩ ngợi một chút.

– Tôi nghĩ ông vẫn còn hận tôi vì vụ kẻ cắt xẻo.

Quả thực, Vogel rất giận Stella vì vụ đó đã làm ông mất đi phần lớn danh tiếng và uy tín. Nó là một thảm họa về chiến lược. Cho dù xét cho cùng Vogel có lý do để cư xử như vậy, chúng quá phức tạp để giải thích. Và công chúng đã không hiểu.

– Tôi không phải người thù dai. – Vogel trấn an. – Chúng ta làm lành nhé?

Nhưng Stella thừa biết mục tiêu của sự đình chiến.

– Ông muốn tôi tới đây vì ông biết các kênh truyền hình khác sẽ bắt chước. – Stella vờ như nghĩ ngợi một lúc, dù trong đầu đã quyết định xong. – Ông sẽ cho tôi độc quyền đưa tin mọi tiến triển của cuộc điều tra chứ?

Vogel biết chị ta sẽ tìm cách thương lượng. Ông lắc đầu đáp:

– Tôi cho cô hai mươi lăm phút đi trước đối thủ.

Đề nghị của ông là không thể mặc cả.

– Hai mươi lăm phút chẳng là cái quái gì cả.

– Nó dài dằng dặc, cô thừa biết như thế. – Vogel nhìn đồng hồ. – Chẳng hạn, cô có hai mươi lăm phút cho cái này, trước khi tôi cất nó vào hồ sơ. – Ông chỉ vào quyển nhật ký.

Stellar trưng ra bộ mặt phản đối, nhưng trong đầu chị ta đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu chạy. Stella lấy điện thoại ra và bắt đầu chụp các trang nhật ký của Anna Lou Kastner.

Khoảng 11 giờ, Stella Honer đã chuẩn bị xong phóng sự trực tiếp đầu tiên từ Avechot cho bản tin thời sự buổi sáng. Ở cách nhà Anna Lou vài bước chân, chị chiếm lấy một vị trí cố định, nơi chị sẽ tường thuật cho khán giả truyền hình về diễn tiến của cuộc điều tra. Đúng giữa trưa, bản tin thời sự liên lạc với Stella để được cập nhật các thông tin về vụ việc.

Chiều hôm đó, Vogel tập hợp tốp cảnh sát điều tra trong phòng thể chất để họp một lần nữa.

– Từ bây giờ, mọi thứ sẽ thay đổi. – Ông thông báo trước những khuôn mặt đầy chăm chú. – Những gì diễn ra trong vài giờ tới sẽ mang tính quyết định đối với việc vén bức màn bí mật vụ mất tích của Anna Lou.

Borghi nhận thấy Vogel rất biết động viên cấp dưới.

– Từ nay, nó không còn là một vụ việc của địa phương nữa. Từ nay, cả đất nước sẽ nhìn vào Avechot và chúng ta. Chúng ta không thể làm mọi người thất vọng.

Vogel nói với giọng nhấn nhá, tập trung vào việc nếu họ không tìm thấy thủ phạm thì đó là lỗi của họ.

– Nhiều người trong số các anh tự hỏi tiếng vang mà truyền thông tạo ra có thể phục vụ cho chúng ta như thế nào. Rất đơn giản, miếng mồi đã được đặt, chúng ta chỉ việc chờ cho kẻ nào đó sập bẫy.

Căn cứ theo cách mọi người lắng nghe, Borghi hiểu ra mọi thứ đã thực sự thay đổi. Mới ba ngày trước, ông ta còn bị xem như một kẻ từ trên trời rơi xuống dạy dỗ cảnh sát sở tại cách làm việc và chõ mũi vào việc của họ. Một tên cớm kiêu căng hợm hĩnh, chỉ dựa vào danh tiếng của mình. Nhưng giờ thì mọi người nhìn ông ta như một người dẫn dắt, người có thể chấm dứt cơn ác mộng, và nhất là, sẵn sàng chia sẻ vinh quang với họ.

Trước khi giảng giải kế hoạch của mình, Vogel cảnh báo mọi người:

– Ai cũng muốn được nổi tiếng, kể cả những người không thừa nhận điều đó. Quá trình xảy ra như thế này: lúc đầu, chúng ta nghĩ là không cần nó, có thể bỏ qua nó mà vẫn sống một cuộc sống xứng đáng. Nghĩ thế cũng đúng. Nhưng ngay khi các ánh đèn rọi tập trung vào chúng ta, một điều gì đó xảy ra. Thình lình, chúng ta phát hiện ra mình không muốn làm một kẻ vô danh tiểu tốt như trước nữa. Thật chóng vánh, chúng ta mê mẩn sự nổi tiếng. Chúng ta cảm thấy mình khác với những người khác, thấy đặc biệt, và chúng ta muốn cảm giác đó kéo dài mãi.

Vogel khoanh tay lại và tiến một bước về phía tấm bảng trên đó vẫn còn ghi Ngày 23 tháng Mười Hai. Ông quan sát dòng chữ đó, rồi đi tới đi lui trước mặt tốp cảnh sát.

– Hiện tại, mọi người đều kể câu chuyện của Anna Lou, cô bé với mái tóc đỏ và những đốm tàn nhang đã biến vào thinh không, nhưng tên bắt cóc biết thật ra chúng ta nói về hắn, về điều mà hắn đã làm. Hắn đã thành công, bởi vì chúng ta chưa có cách nào xác định danh tính của hắn được. Hắn đã làm tốt công việc, hắn tự hào về điều đó. Nhưng cũng tại thời điểm này, đó chỉ là một tác phẩm tốt, không hơn. Hắn thiếu điều gì để nó trở thành một kiệt tác? Một sân khấu. Do vậy, hãy chắc chắn một điều, hắn sẽ không ở trong bóng tối, hắn sẽ không im lặng để sự chú ý tập trung vào người khác. Hắn muốn phần hào quang của mình: xét cho cùng, hắn mới là diễn viên thực sự của vở diễn… Chúng ta ở đây là bởi vì hắn đã quyết định như thế, vì hắn đã muốn như thế. Bởi vì hắn đã chấp nhận nguy cơ bị bắt, bị mất tất cả. Thế nên giờ đây hắn muốn phần của mình. Hung thủ của chúng ta, – Vogel nói tiếp sau khi dừng lại một chút, – ở ngoài kia, hắn đang nhấm nháp vị ngọt của sự nổi tiếng. Nhưng cái đó không đủ đối với hắn, hắn muốn nhiều hơn… Và thế là chúng ta sẽ đưa hắn đến chỗ tự xuất đầu lộ diện.

Với chương trình làm việc mới này, việc tìm kiếm cô bé mất tích đã chính thức được đưa xuống hàng thứ hai, Borghi nhìn nhận. Đã có một ưu tiên khác. Xua con quái vật ra khỏi bóng tối.

Cùng lúc đó, Vogel triển khai kế hoạch của mình. Đầu tiên, ông cử hai cảnh sát đi mua nến và đèn lồng, cùng khoảng một tá mèo bông. Sau đó, một vài người mặc thường phục sẽ đặt những thứ đó trên một gờ tường thấp phía trước ngôi nhà của gia đình Kastner.

Giờ họ chỉ việc chờ đợi.

Vào khoảng 22 giờ, các đầu báo chính đều đã cắm phái viên của họ ở phía trước ngôi nhà của Anna Lou. Nhờ hiệu ứng của Stella Honer, nhưng không chỉ có thế.

Khi mà vào giờ ăn tối, các bản tin thời sự loan báo rằng những bàn tay vô danh đầy thương cảm đã đặt bên tường nhà Kastner những biểu tượng của tình đoàn kết, nhiều phương tiện truyền thông khác cũng quyết định ăn theo. Đó là khởi đầu cho một dạng hành hương tự phát của không chỉ các cư dân Avechot, mà cả những người sống ở thung lũng lân cận. Một số người đến từ rất xa, thậm chí là từ thành phố, chỉ để tham gia vào phong trào úy lạo này.

Mẹ của Anna Lou trong lời kêu gọi con gái đã hứa rằng khi cô bé về nhà, cô bé sẽ được nhận chú mèo mơ ước. Vogel đã dựa vào ý đó, và giờ đây, một loạt những con mèo đủ loại, từ mèo bông, mèo sứ cho đến mèo vải, bắt đầu tràn tới ngôi nhà, chiếm toàn bộ khoảng tường vây và một phần kha khá của con hẻm cạnh đó. Giữa đàn mèo, những ngọn nến và đèn lồng phát ra một thứ ánh sáng đỏ hồng, tạo ra cảm giác mạnh mẽ của sự ấm áp giữa mùa đông giá rét. Nhiều tặng vật được gửi kèm theo một vài dòng nhắn gửi. Một số là dành cho Anna Lou, số khác dành cho bố mẹ cô bé, số khác nữa chỉ đơn giản là một lời cầu nguyện.

Số lượng người đến rồi đi khá ổn định. Tòa thị chính đã buộc phải chặn các tuyến đường giáp ranh để ngăn cản sự xâm nhập của xe hơi.

Nhưng bất chấp điều đó, khu phố vẫn bị vây hãm. Dù sao thì mọi thứ cũng xảy ra trong trật tự. Người hành hương dừng lại trước nhà, yên lặng tĩnh tâm trong vài phút, rồi rời đi.

Vogel đã cử người của mình trà trộn vào trong đám đông. Họ mặc thường phục và đeo tai nghe giấu kỹ cùng một micro gắn trong cổ áo khoác. Thừa biết cánh nhà báo có trò nghe lén kênh liên lạc của cảnh sát, ông đã yêu cầu những thiết bị phát sóng tối tân, gần như không thể chặn được.

– Đừng quên là chúng ta tìm kiếm một nghi phạm nam giới. Chỉ tập trung vào đàn ông thôi. – Borghi nói vào bộ đàm.

Bên cạnh anh, Vogel quan sát cảnh tượng trước mắt. Hai người cố tình đứng cách xa đám đông.

Mọi chuyện đã diễn ra như thế được hơn hai giờ đồng hồ.

Họ đoán thủ phạm bắt cóc là nam giới, vì trong sách vở, các vụ bắt cóc trẻ vị thành niên hiếm khi do phụ nữ trưởng thành thực hiện. Họ nghe theo số liệu thống kê, nhưng cũng nghe cả lý trí của mình nữa.

Họ thậm chí còn phác họa chân dung của đối tượng. Khác với những gì mọi người thường hình dung, hiếm khi nào thủ phạm là một kẻ ngu dốt hoặc cá biệt. Đó là những cá nhân bình thường, với trình độ học thức trung bình, có thể tương tác với người khác và do vậy chỉnh sửa được hành vi của mình để không bị chú ý. Bản chất thật của chúng là một bí mật mà chúng giữ khư khư cho riêng mình. Chúng khôn khéo và biết phòng xa. Vì lý do này, việc nhận dạng các thủ phạm bắt cóc luôn khó khăn.

Một cảnh sát thông báo qua bộ đàm:

– Chỗ tôi mọi thứ vẫn yên ổn. Xin hết.

Các cảnh sát đã được lệnh báo cáo tình hình mỗi mười phút một lần.

Vogel cảm thấy cần phải can thiệp để duy trì sự tập trung cao độ của cấp dưới.

– Nếu kẻ bắt cóc thực sự ở đây tối nay, hắn đã dự kiến trước sự có mặt của chúng ta, nhưng hắn vẫn muốn trải nghiệm cảm giác đi ung dung giữa những người đang truy lùng mình. Đừng quên rằng hắn ở đây vì muốn tận hưởng quang cảnh. Nếu chúng ta gặp may thì điều đó là không đủ với hắn: hắn sẽ muốn lấy một món đồ kỷ niệm.

Lời khuyến cáo của Vogel là đừng tập trung chú ý vào những người đem quà đến, mà ngược lại, vào những người lén lấy chúng.

Đúng lúc đó, Vogel và Borghi nhận thấy một chuyển biến kỳ lạ trong đám đông, như thể có ai đã ban một mệnh lệnh ngầm khiến tất cả đồng loạt quay về một hướng. Hai người cũng bắt chước theo và nhận thấy chính sự xuất hiện của bố mẹ Anna Lou trên ngưỡng cửa ngôi nhà đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Người chồng đang ôm lấy vai vợ. Sát cánh bên họ là các thành viên hội thân hữu. Tất cả đều mang một thánh giá nhỏ bằng thạch anh tím và đứng thành một vòng bán nguyệt như trong một tư thế phòng thủ. Ngay lập tức, mọi máy quay đều hướng ống kính về phía lối vào của ngôi nhà.

Mặc dù rất kiệt quệ, lần này Maria Kastner vẫn là người nói với đám đông:

– Chồng tôi và tôi rất cảm ơn mọi người. Đây là một thời khắc khó khăn trong cuộc đời của chúng tôi, nhưng sự quan tâm của mọi người và niềm tin vào Chúa của chúng tôi đã mang lại nguồn an ủi rất lớn. Anna Lou sẽ rất hạnh phúc vì tất cả những món quà này. – Chị ta giơ tay chỉ những con mèo bông và những ngọn nến.

– A-men. – Các thành viên của hội thân hữu đồng thanh đáp.

Đám đông vỗ tay hoan hô.

Mọi người có vẻ xúc động, nhưng Vogel không tin vào sự thương cảm. Ông tin nhiều người đến đây vì bị truyền thông lôi kéo, bị thúc đẩy bởi sự tò mò, không hơn. Các người ở đâu vào ngày Giáng sinh, khi mà gia đình này cần nguồn an ủi nhất?

Borghi cũng nghĩ như thế. Anh không trơ tráo như Vogel, nhưng không thể không nhận ra mọi việc đã thay đổi đến thế nào trong mấy ngày vừa qua. Buổi sáng hôm họ đến gặp bố mẹ Anna Lou, trước cửa nhà chẳng có một ai, ngoại trừ chiếc xe thùng của bọn săn tin. Anh còn nhớ tiếng vỗ tay của Vogel vang vọng như thế nào trong sự yên tĩnh của khu phố nhỏ. Borghi vẫn chưa thể hiểu ý nghĩa của hành động đó, cũng như câu mà Vogel đã nói với anh khi lên xe: “Người đàn ông này đang cực kỳ muốn nói với chúng ta một điều gì đó.”

Trong khi bố mẹ Anna Lou tiếp nhận những lời chào hỏi từ một số người hiện diện, dưới ánh mắt chăm chú của các thành viên hội thân hữu, một giọng nói cất lên từ bộ đàm:

– Phía bên phải của ông, thưa thanh tra. Gần cuối đường. Một thanh niên mặc áo nỉ chui đầu màu đen vừa nẫng mất một cái gì đó.

Vogel và Borghi quay về hướng được chỉ. Họ mất vài giây mới nhận ra thanh niên đó trong đám đông.

Hắn mặc một chiếc áo khoác jean, mũ trùm của chiếc áo nỉ che khuất khuôn mặt. Có lẽ hắn đã lợi dụng khoảnh khắc mọi người không chú ý để lấy một thứ mà lúc này đang giấu trong áo và nhanh chóng bỏ đi.

– Hắn đã lấy một con mèo bông màu hồng, tôi đã thấy. – Nhân viên cảnh sát trong bộ đàm cam đoan.

Borghi ra hiệu cho cảnh sát viên đứng ngay sát con đường mà thanh niên kia đã chọn. Anh ta lấy điện thoại di động ra chụp một loạt ảnh.

– Tôi chụp được rồi. – Anh ta nói vào trong bộ đàm. – Tôi đã chụp được khuôn mặt của hắn. Tôi bắt hắn đây.

– Không. – Vogel kiên quyết gạt ngang. – Tôi không muốn hắn nghi ngờ.

Trong khi đó, thanh niên nọ đã nhảy lên một chiếc ván trượt và ung dung bỏ đi.

Borghi ngỡ ngàng nhìn sếp.

– Chúng ta không bám theo sao?

Không rời mắt khỏi đối tượng, Vogel đáp:

– Hãy nghĩ đến điều sẽ xảy ra nếu như một trong những tay nhà báo ở đây nhận ra chuyện đó…

Ông có lý, Borghi đã không cân nhắc yếu tố này.

– Một thanh niên trẻ tuổi đi ván trượt. – Vogel trấn an Borghi. – Hắn có thể đi được bao xa? Chúng ta đã biết mặt hắn. Chúng ta sẽ tìm ra hắn.