← Quay lại trang sách

- 5 -

30 tháng Mười Hai

bảy ngày sau vụ mất tích

Quán ăn ven quốc lộ đông nghịt.

Trên lớp kính cửa sổ trông ra cây xăng, người ta vẫn có thể thấy hàng chữ Nghỉ lễ vui vẻ. Ông chủ quán đi lại như con thoi giữa nhà bếp và các bàn khách để bảo đảm mọi người đều được phục vụ và hài lòng. Ông đã phải tuyển thêm người để đáp ứng sự gia tăng đột biến của lượng khách hàng. Nhà báo, nhân viên kỹ thuật, thợ săn ảnh lẫn người bình thường đổ dồn về Avechot để xem tận mắt địa điểm xảy ra câu chuyện đang chiếm lĩnh trang nhất của mọi mặt báo.

Vogel gọi họ là những du khách ghê rợn.

Nhiều người trong số họ đã đưa cả gia đình đi một chặng đường dài. Trong quán có nhiều trẻ con và một bầu không khí nô nức đặc trưng của các chuyến dã ngoại. Vào cuối ngày, họ sẽ mang về nhà vài tấm ảnh kỷ niệm và ấn tượng rằng mình đã góp mặt, dù chỉ bên lề, trong một sự kiện truyền thông được hàng triệu người quan tâm. Họ không hề biết rằng cách đó vài trăm mét đội chó nghiệp vụ và các thợ lặn đang làm việc để tìm kiếm một dấu vết hoặc thậm chí chỉ một manh mối, về số phận của cô bé mười sáu tuổi. Vogel đã dự kiến chuyện này và đã đúng: sự ồn ào trên truyền thông đã thuyết phục các cấp trên của ông phớt lờ các giới hạn ngân sách và cho bọn ông những nguồn lực cần thiết. Họ sẽ làm tất cả để không mất mặt trước công luận.

Vogel đang ngồi ở chiếc bàn đã từng ngồi trong ngày Giáng sinh, lúc ông là người khách duy nhất ở đây. Như thường lệ, ông vừa ăn vừa ghi chép vào cuốn sổ bìa đen bằng cây bút bạc. Ông viết rất cẩn thận.

Sáng hôm nay, ông mặc một bộ com lê vải tuýt màu xám xanh với cà vạt sẫm màu. Sự lịch lãm của ông hoàn toàn lạc lõng so với những người còn lại trong quán. Nhưng ông phải như thế. Điều đó giúp cho ông đánh dấu sự khác biệt giữa mình và lũ người ồn ào lỗ mãng xung quanh. Càng nhìn họ, ông càng nhận ra một khía cạnh quan trọng.

Bọn họ đã kịp quên Anna Lou.

Nữ nhân vật chính câm lặng của câu chuyện không còn ở vị trí trung tâm nữa. Sự thinh lặng của Anna Lou chỉ là một cái cớ để người khác bàn tán, cho phép họ nói đủ thứ chuyện về cuộc đời cô bé. Truyền thông, và con người nói chung – trên đường phố, trong siêu thị, hoặc tại những quán bar. Không chút ngượng mồm. Vogel cũng đã dự kiến điều này. Khi chuyện này xảy ra, nó sẽ khởi động một cỗ máy, và những sự kiện có thật bỗng trở thành một kiểu phim truyền hình nhiều tập.

Cứ mỗi bảy giây lại có một tội ác diễn ra.

Tuy nhiên, chỉ có một phần rất nhỏ trong số đó trở thành đề tài cho những bài báo, phóng sự truyền hình, hoặc những buổi talk-show chuyên biệt. Đối với những vụ án này, người ta sẽ vời đến các chuyên gia tội phạm học, tâm thần học, tâm lý học, thậm chí cả triết học. Hàng đống bút mực sẽ đổ, hàng giờ chương trình tivi sẽ được dành cho chúng. Tất cả sẽ kéo dài nhiều tuần, đôi khi nhiều tháng. Thậm chí nhiều năm, nếu may mắn.

Nhưng trên hết, điều mà không ai thừa nhận chính là: một tội ác có thể làm sản sinh cả một ngành công nghiệp thực thụ.

Tội ác được tường thuật khéo léo sẽ tạo ra những kết quả mỹ mãn về tỉ suất người xem, tiền triệu từ các khoản tài trợ và quảng cáo, chỉ với một mức đầu tư trung bình.

Một phóng viên điều tra, một chiếc máy quay và một người quay phim.

Nếu một tội ác chấn động – như một vụ sát nhân tàn bạo, hoặc một vụ mất tích không thể giải thích – xảy ra trong một cộng đồng nhỏ, trong nhiều tháng được phơi bày trên truyền thông, cộng đồng này sẽ chứng kiến số lượng du khách tăng lên, và cùng với nó là sự thịnh vượng.

Không ai có thể giải thích được vì sao một tội ác lại trở nên nổi tiếng hơn một tội ác khác. Nhưng mọi người đều nhất trí về sự tồn tại của một yếu tố khôn lường.

Vogel có một trực giác đặc biệt trong lĩnh vực này, một kiểu biệt tài đánh hơi đã mang lại tiếng tăm cho ông.

Ngoại trừ trong vụ kẻ cắt xẻo.

Ông sẽ không quên bài học đó. Nhưng căn cứ theo tiếng vang của vụ Anna Lou mất tích trên truyền thông, rốt cuộc ông cũng đã có cơ hội phục hồi danh dự.

Tất nhiên, ông không thể ngồi chờ mọi thứ diễn ra theo kịch bản đã có trong đầu. Nhiều chuyện không hay đã xảy ra trong những ngày tiếp sau cuộc hành hương tự phát trước cửa nhà Kastner.

Các cư dân Avechot, những người lúc đầu tham gia nhiệt tình, đột ngột trở nên giữ khoảng cách. Đó là hiệu ứng tự nhiên của sự phơi bày quá mức. Truyền thông đã bắt đầu xâm lăng cuộc sống của mọi người. Vì không có câu trả lời, bọn họ đã gieo vào công luận ý tưởng rằng lời giải cho bí ẩn nằm trong những ngôi nhà này, trong những con người này.

Đó chưa phải là một lời buộc tội cụ thể, nhưng cũng gần giống như thế.

Tại Avechot, người ta luôn dè chừng những người khách lạ, và việc trở thành đối tượng bị vu khống chỉ càng làm tăng thêm cảm giác đó. Đặc biệt, hội thân hữu tỏ ra không chấp nhận sự chú ý của truyền thông.

Lúc đầu dân làng né tránh ống kính máy quay. Sau đó, họ trả lời một cách nhát gừng, đôi khi cáu kỉnh, trước những câu hỏi của cánh phóng viên. Trong bầu không khí sục sôi giận dữ chỉ chực bùng nổ, không tránh khỏi việc ai đó phải hứng đòn.

Người đó là một thanh niên lạ mặt đến làng để tìm việc làm. Sai lầm duy nhất của cậu ta, hay một sự khinh suất thì đúng hơn, chính là việc tiếp cận một cô gái trong làng để hỏi thông tin. Xui cho cậu ta, chuyện đó xảy ra dưới sự chứng kiến của những người khách trong một quán bar. Lúc đầu bọn họ chỉ dọa, nhưng rồi họ chuyển sang hành động và tẩn cho cậu ta một trận.

Sau bữa trưa, Vogel tranh thủ trời nắng để đi bộ về phòng tác chiến. Ông thấy công tố viên Rebecca Mayer đang đứng đợi trước cửa.

Nét mặt của cô ta không cho thấy điều gì tốt đẹp.

Rebecca Mayer quả quyết tiến đến chỗ Vogel, gót giày khua vang trên lớp nhựa đường.

– Ông không thể đến đây, làm nghi kỵ nảy sinh trong đầu những con người này, và tin rằng sẽ chẳng có gì xảy ra. – Cô ta nói thẳng.

– Bọn họ tự gây ra đấy chứ. – Vogel đáp.

Khi đến đây, ông đã phát hiện một cộng đồng nhiều phần hoang mang hơn là hoảng sợ. Giữa những ngọn núi này, họ cảm thấy được che chắn trước sự tàn bạo của thế giới con người. Họ chưa được chuẩn bị để sống trong bất an. Ngày hôm nay cũng vậy, họ tin rằng cái ác đến từ bên ngoài. Nhưng trong thâm tâm, họ ngờ rằng nó luôn ở giữa họ, âm thầm lớn lên và được bảo vệ. Vogel biết điều đó làm họ kinh hoàng hơn mọi thứ khác.

– Điều tôi lo sợ đã xảy ra. – Rebecca Mayer khẳng định. – Ông đã dựng lên một trò lố.

– Cô có biết vụ bỏ nhà đi bụi nào không được giải quyết sau vài ngày hay không? – Vogel thách thức. – Cô thừa biết rằng từ giờ chúng ta đã có thể loại trừ khả năng đó để tập trung vào những giả thiết khác. Đây không còn là chuyện một đứa trẻ dạt nhà, cô hiểu không?

Đúng như Vogel mong đợi, nữ công tố viên chưa hay tin về thanh niên đi ván trượt bị phát hiện trước cửa nhà Kastner.

– Cho dù tôi phải thừa nhận rằng có kẻ chịu trách nhiệm cho vụ này, ông cũng không có quyền làm liên lụy đến cộng đồng dân cư và đưa hàng đoàn phóng viên, thợ săn ảnh tới đây. Chính ông đã lôi kéo họ tới đây, đừng có chối.

Vogel không thèm phản đối. Ngày hôm nay cho đến lúc này đã rất tích cực, và chuyến đi bộ đã tiếp năng lượng cho ông. Thế nên ông chỉ quay gót dợm bỏ đi, trước khi quay lại.

– Không có tiếng hét nào. – Ông nói.

Bị bất ngờ, Rebecca nhìn Vogel, không hiểu gì cả.

– Anna Lou đã không hét lên khi bị bắt cóc. Nếu có thì hàng xóm hẳn đã nghe thấy. Tôi chỉ cần vỗ tay là họ đã chú ý rồi. Một tiếng vỗ tay ngoài đường cũng đủ để làm mọi người nhòm qua cửa sổ.

– Ý ông muốn nói là cô bé đã tự nguyện đi theo kẻ nào đó?

Vogel im lặng, để cho ý tưởng đó tự lớn lên trong đầu nữ công tố viên.

– Cô bé tin tưởng hắn, nhìn thẳng vào hắn. – Rebecca Mayer nói. – Và nếu thế…

– Nếu thế thì Anna Lou đã chết rồi. – Vogel nói nốt.

Vẻ mặt của công tố viên biến sắc. Nỗi tức giận đã nhường chỗ cho sự kinh hoàng.

– Chúng ta có thể chờ cho một chuyện gì đó xảy ra, hoặc có thể ngăn không cho nó xảy ra lần nữa. – Vogel chốt lại. – Cô thích cái nào hơn?

Lần này thì ông bỏ đi hẳn. Rebecca Mayer đứng sững trong giây lát, rồi nghe thấy một tiếng ho và quay người lại.

Cách đó một quãng, nơi góc tường của tòa nhà, Stella Honer đang đứng. Chị ta đang hút một điếu thuốc, và rõ ràng đã nghe thấy tất cả.

– Nếu công chúng biết tật xấu của tôi thì mọi chuyện sẽ kết thúc. – Stella Honer nói đùa và ném đầu lọc xuống đất, lấy mũi giày di lên. – Một phụ nữ tiến thân khó chừng nào, cô biết không? Đó là một gã khốn, nhưng ông ta hiểu việc mình làm… Và những cơ hội như thế này không xuất hiện nhiều trong sự nghiệp của một công tố viên đâu.

Rebecca Mayer đứng nhìn chị ta đi xa dần, nhưng không nói gì.

Phòng tác chiến đang sôi ùng ục. Số lượng cảnh sát đã nhân lên gấp năm lần. Những chiếc bàn làm việc thực thụ đã thay thế cho bàn học, điện thoại liên tục réo vang. Tấm bảng đen đã nhường chỗ cho một màn hình và máy chiếu. Một bảng thông báo lớn đính đầy các báo cáo, ảnh chụp và kết quả phân tích khoa học. Ở giữa phòng là một sa bàn của thung lũng, có đánh dấu những khu vực đã được rà soát bởi các đội tìm kiếm làm việc hai tư trên hai tư, nhờ các thiết bị chuyên dụng cho phép quan sát vào ban đêm.

– Các đội cứu hộ vừa kết thúc việc kiểm tra các khe núi ở phía bắc. – Một cảnh sát giải thích với Borghi, người giám sát các hoạt động tìm kiếm.

– Tốt, bây giờ họ sẽ đi sang sườn phía đông. – Anh ra lệnh, trước khi nói với một cảnh sát khác đang nói chuyện điện thoại tại bàn. – Chiếc trực thăng mà chúng ta yêu cầu đâu rồi?

– Chiều nay nó sẽ tới. – Tay cảnh sát bịt ống nghe và đáp.

– Hôm qua người ta cũng nói y như thế. Gọi lại cho họ, và đừng gác máy trước khi có được giờ giấc chính xác.

– Vâng ạ.

Chiếc máy bay trực thăng rất quan trọng. Vogel đã nhấn mạnh điều đó. Nó hiệu quả hơn đội chó nghiệp vụ. Hơn nữa, nó có thể nhìn thấy được từ mọi ngóc ngách của thung lũng. Cánh quay phim sẽ dành thời gian dõi theo nó. Borghi đã thấm nhuần tư tưởng của Vogel. Nhưng trong lúc đang tiến đến sa bàn để cập nhật vị trí của các đơn vị ngoài thực địa, anh buộc phải nhìn nhận rằng mọi nỗ lực hiện không mang lại kết quả. Ngoài thanh niên đi ván trượt, họ không tìm được manh mối cụ thể nào. Và không một dấu vết gì của Anna Lou.

Borghi dừng phắt lại khi tới trước sa bàn. Anh đã nhận ra điều gì đó. Anh gọi một cảnh sát đang đi ngang qua và kín đáo chỉ tay về phía cánh cửa chống cháy.

– Anh ta ở đó từ lúc nào vậy?

Tay cảnh sát quay người và trông thấy Bruno Kastner đang đứng trước bức tường, với một lá thư trong tay. Anh ta nhìn quanh với ánh mắt bối rối và chán nản, như thể chờ đợi ai đó nhận ra sự hiện diện của mình.

– Tôi không biết ạ. – Nhân viên cảnh sát đáp. – Chắc cũng lâu rồi.

Borghi tiến đến chỗ Bruno Kastner.

– Chào anh, Kastner.

Bố của Anna Lou gật đầu đáp lại.

– Tôi có thể giúp gì cho anh không?

Người đàn ông vạm vỡ có vẻ hoang mang. Anh ta không tìm được từ để nói. Borghi đặt một tay lên vai Bruno.

– Đã xảy ra chuyện gì à?

– Chuyện là… tôi muốn nói chuyện với thanh tra Vogel.

Borghi nhận ra đó là một lời cầu cứu. Anh chợt nhớ tới sự tiên đoán của Vogel, rằng người đàn ông này rất muốn nói cho họ biết một điều gì đó.

– Được thôi. – Anh đáp. – Tôi sẽ đưa anh đi.

Trong phòng thay đồ, nơi đặt văn phòng của ông, Vogel đang ngồi gác chân lên bàn. Ông chăm chú đọc một tập tài liệu, với nụ cười mỉm trên môi.

Đó không phải là báo cáo của cảnh sát, mà là các số liệu về tỉ suất người xem.

Ngày nào cũng vậy, ông nhận được một tài liệu về mức độ tán thưởng của các chương trình truyền hình và các bản tin thời sự có liên quan đến vụ Anna Lou, cùng một báo cáo về những gì xảy ra trên mạng. Tỉ suất người xem đã tăng được hai điểm. Tốt, ông nghĩ thầm, tin tức về vụ mất tích vẫn còn lên trang nhất của các tờ báo. Ngoài ra, nó vẫn dẫn đầu danh sách các chủ đề được quan tâm trên mạng xã hội, cũng như nhận được nhiều bình luận từ các blogger.

Nếu chỉ căn cứ vào các số liệu thì công chúng chưa bỏ rơi họ. Nhưng Vogel biết nếu không mớm thêm cái gì khác cho truyền thông, ông sẽ đánh mất sự chú ý, và truyền thông sẽ quay sang các vụ việc hấp dẫn hơn.

Công chúng là một con quái thú hung dữ. Và đói khát.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Vogel bỏ chân khỏi bàn và cất tập tài liệu vào ngăn kéo.

– Mời vào!

– Bố của cô bé đang ở đây. Ông có bận gì không? – Borghi thò đầu vào hỏi.

Vogel gật đầu. Bruno Kastner xuất hiện, lá thư nắm chặt trong tay.

– Mời anh vào, Kastner. – Vogel cất lời chào trong lúc đứng dậy.

Ông mời anh ta ngồi xuống một băng ghế kê phía trước dãy tủ cất đồ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta. Borghi vẫn đứng, hai tay khoanh lại.

– Tôi không muốn làm phiền ông. – Bruno nói.

– Anh không hề làm phiền tôi.

– Buổi chiều mà con bé mất tích, tôi không có nhà. Tôi đi cùng một khách hàng ở cách đó khá xa. Tôi không thể không nghĩ rằng nếu tôi có nhà thì tất cả chuyện này đã không xảy ra. Khi vợ tôi gọi điện cho tôi để báo là Anna Lou chưa về nhà, một phần trong tôi đã hiểu.

– Đây là một sự ân hận không cần thiết. – Vogel tìm cách an ủi.

Ông không nói với Bruno rằng chứng cứ ngoại phạm của anh ta đã được xác minh, và anh ta không còn nằm trong danh sách nghi phạm.

– Chúng tôi đã nghe những điều họ nói trên tivi… Các ông có thực sự nghĩ rằng có ai đó đã bắt cóc Anna Lou con gái tôi không?

Vogel tặng cho anh ta một ánh mắt giả vờ thương cảm, trước khi len lén hướng nó vào chiếc phong bì.

– Anh không nên tin vào mọi điều báo chí nói.

– Nhưng các ông đang tìm kiếm ai đó, đúng không? Chuyện này thì ông có thể nói với tôi được chứ?

– Theo kinh nghiệm của tôi, tốt hơn là các bậc phụ huynh không nên biết về diễn biến của cuộc điều tra. Chưa kể chúng tôi điều tra theo rất nhiều hướng, không xem nhẹ bất cứ hướng nào, điều đó có thể làm các anh rối trí.

Hoặc tạo ra những hy vọng giả tạo, ông rất muốn nói thêm như vậy.

Bruno Kastner không nài ép thêm. Anh ta nhìn chiếc phong bì, tần ngần một lúc trước khi mở nó và lấy thứ bên trong ra. Vogel và Borghi trao nhau một cái nhìn thắc mắc.

Trong phong bì có một tấm ảnh chụp Anna Lou tươi cười bên cạnh cô bạn thân.

Bruno Kastner đưa tấm ảnh cho Vogel và ông cầm lấy nó, không hiểu gì cả.

– Mấy ngày nay tôi đã tự dằn vặt mình… – Anh ta nói và siết chặt tay lại, mạnh đến nỗi làm các khớp đốt trắng bệch ra. Tại sao lại là con bé?… Anna Lou đâu có… đẹp.

Anh ta rất khổ tâm khi nói ra câu này, Borghi nghĩ thầm. Có ông bố nào lại đi đến nước phải nói ra như thế về cô công chúa nhỏ của mình không? Người đàn ông này hẳn là đang tuyệt vọng tìm kiếm một sự giải thích.

Vogel nhận thấy sự khác biệt giữa hai đứa rất rõ rệt. Một trông như phụ nữ, một vẫn là đứa trẻ. Bởi thế nên hắn đã chọn cô bé. Cô bé gái vô hình, người mà ta có thể quan sát từ phía xa mà không gây nghi ngờ. Người mà ta có thể bắt cóc vào một tối mùa đông mà không bị ai nhận thấy. Nhưng Vogel cũng hiểu còn có một chuyện gì khác, bởi vì bờ vai mạnh mẽ của người đàn ông đang chùng xuống trong một cử chỉ đầu hàng.

– Tôi đã làm một việc đáng hổ thẹn. – Bruno nói lí nhí. – Cô bé còn lại trong ảnh tên là Priscilla… Một hôm tôi đã tìm số điện thoại của Priscilla trong di động của Anna Lou và gọi cho cô bé. Ngay khi Priscilla bắt máy, tôi đã cúp máy. Tôi không nghĩ cô bé biết tôi là người gọi. Tôi không biết tại sao mình lại làm thế.

Vogel và Borghi nhìn nhau lo ngại. Trên gương mặt hằn sâu sự mệt mỏi của Bruno Kastner, một giọt nước mắt hiện ra và lăn xuống cằm.

Với một cử chỉ gần như trẻ con, anh ta sụt sịt, rồi dùng mu bàn tay chùi nước mắt.

Lúc đó, Vogel đưa tay đỡ anh ta đứng dậy.

– Sao anh không về nhà và quên toàn bộ câu chuyện này đi? Hãy tin ở tôi, tình hình sẽ khá lên.

Vogel ra hiệu cho Borghi tiễn anh ta ra về.

Borghi tiến đến gần, nhưng Bruno Kastner chưa nói hết.

– Vợ tôi có đức tin, hội thân hữu… Thật khó để làm một người chồng, người cha hoàn hảo với một hình mẫu đứng đắn như thế bên cạnh. Đôi khi tôi thấy ganh tỵ với cô ấy, ông hiểu không? Maria không bao giờ dao động, không bao giờ nghi ngờ. Ngay cả vào lúc này, sau chuyện đã xảy ra. Ngược lại, cô ấy tin rằng chuyện này là do định mệnh, Chúa đã nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng tôi đương đầu với nỗi đau này. Nhưng nỗi đau nào kia chứ? Chúng tôi phải khóc, nhưng vì cái gì kia chứ? Nếu ai đó nói với chúng tôi rằng Anna Lou đã chết, ít nhất chúng tôi cũng có thể từ bỏ hy vọng. Nhưng như thế này thì… Tôi là một người bố không xứng đáng, lẽ ra tôi phải chăm sóc con bé, nhưng tôi đã… yếu lòng. Tôi đã gục ngã trước cám dỗ.

– Tôi tin chắc anh là một người bố tốt. – Vogel cố gắng thuyết phục anh ta để chấm dứt câu chuyện.

Nếu truyền thông biết được chuyện này thì anh ta sẽ tiêu. Lỗi lầm của anh ta chẳng đáng là bao, nhưng Bruno Kastner sẽ bị biến thành người cha lạm dụng các cô bé gái. Một con quái vật. Và điều đó sẽ hủy hoại hình ảnh hoàn hảo mà Vogel đã xây dựng cho gia đình họ. Nó sẽ đẩy sự chú ý khỏi thủ phạm, bất kể hắn là ai.

– Có một thằng bé. – Bruno Kastner nói trong lúc đi ra cửa.

– Thằng bé nào? – Vogel đột ngột quan tâm trở lại.

– Mẹ Anna Lou sẽ không bao giờ cho phép con bé quen thằng bé, vì nó không thuộc hội thân hữu. Nhưng tôi tin là Anna Lou thích thằng bé.

– Thằng bé nào? – Vogel hỏi dồn.

– Tôi không biết tên nó là gì, nhưng tôi hay thấy nó lảng vảng gần nhà. Áo chui đầu màu đen có mũ trùm, luôn chơi ván trượt.

Borghi giật mình. Nhưng Vogel chỉ tỏ ra bực bội.

– Tại sao đến bây giờ anh mới cho tôi biết chuyện này?

Anh ta ngước mắt lên nhìn ông.

– Bởi vì thật khó để trỏ vào một người nào đó khi chúng tôi tin rằng Chúa đang muốn trừng trị tội lỗi của chúng tôi.