- 6 -
31 tháng Mười Hai
tám ngày sau vụ mất tích
Thanh niên đi ván trượt có tên là Mattia.
Cảnh sát đã xác định được danh tính cậu ta từ vài ngày nay, trước cả khi Bruno Kastner đến gặp Vogel.
Chuyện đó xảy ra đúng mười hai tiếng sau cái đêm cậu ta lấy trộm một con thú bông trước cửa nhà Kastner. Một con mèo bông màu hồng.
Nhưng Vogel đã phong tỏa hướng điều tra này. Cái tên của cậu thiếu niên và sự việc tối hôm đó không được phép rò rỉ ra cánh báo chí, trong mọi trường hợp. Nếu không nó sẽ phá hủy kết quả mà ông đang nhắm tới.
Tuy nhiên, Vogel thừa biết nhà báo luôn tìm cách mua thông tin, và ông sợ có tay cảnh sát địa phương nào đó sẽ bị cám dỗ bởi một khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Ông đã khéo léo gieo vào đầu họ nỗi sợ bị phát giác. Chỉ cần ông nói với họ rằng mọi sự rò rỉ thông tin sẽ bị trừng phạt bằng việc sa thải ngay lập tức.
Mattia mười sáu tuổi, cũng giống như Anna Lou. Cậu ta có một quá khứ khá biến động.
– Tôi đã nói chuyện với bác sĩ tâm thần của cậu ta. – Borghi cho biết. – Ông ta tên là Flores, và đã khám cho Mattia kể từ khi cậu ta cùng mẹ dọn tới Avechot cách đây chín tháng. Gia đình họ đã di chuyển rất nhiều trong những năm vừa qua vì cùng một nguyên nhân: chứng rối loạn hành vi của cậu thiếu niên.
– Giải thích cho tôi đi. – Vogel yêu cầu với vẻ mặt quan tâm.
– Mattia là người có bản tính cô độc, không thể hòa nhập hoặc giao tiếp. – Borghi đọc. – Ngoài ra, cậu ta có những cơn nóng giận bộc phát. Mattia đã gây ra nhiều rắc rối ở tất cả những nơi từng sống với mẹ, chẳng hạn tấn công một thiếu niên khác, hoặc nổi giận không kiềm chế được. Chuyện này đã từng xảy ra ở nơi công cộng, cậu ta đã đập phá một cửa hàng chẳng vì lý do gì. Lần nào cũng vậy, mẹ cậu ta buộc lòng phải từ bỏ mọi thứ để dọn nhà đi nơi khác.
Có lẽ bà mẹ nghĩ rằng đó là kế sách tốt nhất cho con trai mình, Vogel nghĩ thầm. Bà ta tin rằng việc thay đổi triệt để địa điểm và thói quen sẽ giải quyết được vấn đề. Thật ra cái đó chỉ làm mọi thứ trầm trọng thêm. Có lẽ bởi vì bà mẹ cảm thấy xấu hổ, hoặc cảm thấy có lỗi với cậu con trai vốn dĩ phải lớn lên thiếu vắng hình bóng cha. Dù sao thì sự trốn chạy cũng đã trở thành trường kỳ trong cuộc sống của họ.
– Mattia từng được điều trị trong một bệnh viện chuyên khoa. – Borghi nói tiếp. – Flores cho tôi biết ông ta đang điều trị nhằm giúp cậu ta kiểm soát sự nóng giận của mình.
Xét theo quá khứ biến động của Mattia thì vụ mất tích bí ẩn của Anna Lou sắp được làm sáng tỏ rồi, Vogel nghĩ bụng.
Cho đến lúc này, cảnh sát vẫn chưa tập trung điều tra nhiều vào cậu thiếu niên. Họ đã biết mẹ của Mattia làm những công việc lặt vặt với thù lao còm cõi, bà ta được một công ty vệ sinh tuyển dụng, và buổi tối đi rửa bát đĩa cho một trong vài nhà hàng còn hoạt động tại Avechot. Hai mẹ con sống trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Vogel đã cử người bí mật giám sát căn nhà.
Nhưng Mattia không hề xuất hiện.
Cậu ta đã biến mất không để lại dấu vết, cũng giống như Anna Lou. Mặc dù bối cảnh của hai vụ việc khác nhau.
Mẹ của Mattia không hề thay đổi nếp sinh hoạt của mình. Bà đi làm từ sáng đến tối mịt mới về nhà, như thể không có chuyện gì xảy ra. Bà ta không trình báo về việc con mình biến mất, có lẽ bởi vì Mattia đang lẩn trốn và bà ta muốn bảo vệ con trai. Bà ta biết Mattia đã làm gì đó. Không phải một vụ ẩu đả với bạn cùng lớp. Một việc nghiêm trọng hơn.
Những chiếc micro nghe lén được cài đặt quanh nhà không thu được bất kì tiếng động gì khi bà mẹ đi vắng. Đó là bằng chứng cho thấy cậu thiếu niên không có ở nhà. Vogel chưa ra lệnh khám nhà để tránh bứt dây động rừng. Ông chỉ cho người theo dõi bà mẹ với hy vọng bà ta sẽ dẫn họ tới chỗ cậu con trai.
Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.
Cứ như thể mọi liên hệ giữa hai mẹ con đã đột ngột chấm dứt. Chưa kể điện thoại di động của Mattia vẫn tắt.
Dù sao thì cậu ta cũng không thể trốn tránh lâu nữa khi không được tiếp tế và trong tình hình các cảnh sát đang rà soát mọi ngóc ngách khu vực để tìm kiếm Anna Lou. Vogel biết thế, nên ông muốn đợi cho cậu ta bước ra khỏi bóng tối.
Đội thợ lặn đang kiểm tra một cái giếng nằm gần khu mỏ. Theo bản đồ mà Borghi đã mượn của tòa thị chính, có ít nhất ba chục cái giếng giống hệt nhau, một số vẫn còn hoạt động. Chưa nói tới những cái không được thống kê. Ngoài ra, thung lũng có một mạng lưới hang động bên dưới, tạo thành một mạng nhện chằng chịt.
Chúng là địa điểm hoàn hảo để cất giấu một thi thể. Họ sẽ vĩnh viễn không rà soát hết được.
Bầu trời màu xám chì mắc kẹt giữa những đỉnh núi giống như hàm răng đang chầm chậm khép lại quanh thung lũng để nghiền nát mọi thứ. Ngồi trong chiếc xe hơi đậu cách điểm khảo sát của các thợ lặn vài mét, Borghi quan sát họ qua lớp kính chắn gió đọng sương. Sự im lặng xung quanh và làn hơi nước mỏng khoác cho cảnh tượng một hình ảnh siêu thực như trong truyện cổ. Một câu chuyện cổ tích tăm tối với kết thúc bi thảm không tránh khỏi.
Anh cảnh sát quan sát nhưng không quá kỳ vọng: các thợ lặn lần lượt nhảy xuống nước rồi trồi lên mười lăm phút sau đó, lắc đầu quầy quậy. Cử chỉ đó cứ lặp đi lặp lại mãi như một điệu múa được biên đạo.
Chiếc xe cảnh sát đậu trên một mảnh ruộng cằn. Hơi lạnh buổi sáng cắt vào da thịt. Borghi chụm hai bàn tay trước miệng và thở vào đó để giữ ấm. Một sự thoải mái nhất thời. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc điều tra, anh thấy nản lòng. Một phần trong anh cảm thấy họ sẽ không bao giờ đi đến cùng, và cái tên Anna Lou Kastner sẽ nằm trong danh sách những vụ mất tích không lời giải đáp.
Không lâu nữa, người ta sẽ quên mất cô bé từng tồn tại.
Nhưng còn một việc khác làm anh bận lòng. Anh lại nghĩ tới điều mà Vogel đã nói trong cuộc họp chỉ đạo đầu tiên, gần như lướt qua: Anna Lou chỉ lưu năm số điện thoại trong danh bạ của mình.
Mẹ, bố, nhà, nhà ông bà, và nhà thờ.
Thanh tra Vogel đã nói ra điều đó để nhấn mạnh hành vi của cô bé không dáng bị nghi ngờ như thế nào. Danh sách ngắn ngủi của những cái tên và địa điểm cũng là quy mô cuộc đời, quy mô thế giới của cô bé. Một cuộc đời đơn giản và dễ hiểu, không có khuất tất hay bí mật nào. Mọi thứ sáng rõ như ban ngày.
Mẹ, bố, nhà, nhà ông bà, và nhà thờ.
Tất cả thế giới của Anna Lou chỉ tập trung quanh những nơi chốn đó, những con người đó. Có cả trường trung học, tất nhiên rồi, và sân trượt băng nữa. Nhưng những gì quan trọng chỉ gói gọn trong bản danh sách đó. Những dãy số mà cô bé thường gọi, để tìm kiếm nguồn an ủi mỗi khi cần đến.
Thế nhưng, lời thú nhận của Bruno Kastner hôm trước đã gieo vào đầu Borghi một mối nghi ngờ. Mối nghi ngờ này nảy sinh khi anh trông thấy tấm ảnh mà anh ta cầm theo.
Anna Lou bên cạnh cô bạn thân Priscilla.
Trong khi đó, cuộc điều tra đang tập trung vào hướng khác. Họ đã áp dụng một số chiến thuật để lôi kéo truyền thông và nhận được nguồn tài chính dồi dào hơn. Sau đó, họ đã sử dụng các nguồn lực này để tăng cường việc tìm kiếm. Họ thậm chí đã xác định danh tính của cậu thiếu niên đi ván trượt và hiện đang bí mật truy lùng cậu ta. Nhưng không một ai, kể cả giới truyền thông, nghĩ đến việc nói chuyện với cô bạn Priscilla kia để xem cô bé có biết được chi tiết nào quan trọng hay không. Lý do thật đơn giản. Nó không chỉ là sự cẩu thả.
Mẹ, bố, nhà, nhà ông bà, và nhà thờ.
Nếu theo lời của Bruno Kastner, Priscilla là người bạn thân nhất của con gái anh ta, thì tại sao số điện thoại của cô bạn này lại không có trong danh bạ điện thoại của Anna Lou?
Borghi lấy ống tay áo lau lớp sương đọng trên kính chắn gió, rồi nổ máy. Đã đến lúc anh đi tìm câu trả lời.
Avechot chuẩn bị đón mừng năm mới một cách dè dặt. Mọi người ăn mừng tại nhà, vì ông thị trưởng đã hủy bỏ mọi sự kiện công cộng trong dự kiến.
“Vui làm sao được khi mà một phần của cộng đồng không thể chung vui cùng với chúng tôi,” ông ta đã tuyên bố như vậy với cánh nhà báo, trước khi để cho một sự im lặng nặng nề bao trùm.
Những ngày qua, ông thị trưởng đã tỏ ra rất xông xáo. Ông ta tìm cách trưng ra cho giới truyền thông một hình ảnh tích cực về các cư dân trong thung lũng. Để dập tắt những lời vu khống, ông ta thậm chí còn tuyển người tình nguyện tại chỗ cho các đội tìm kiếm. Họ đang cùng sát cánh với lực lượng chính quy.
Sáng nay, ông thị trưởng đã chủ trì một buổi cầu nguyện tập thể cho sự trở về của cô bé Anna Lou tại trụ sở hội thân hữu. Gia đình Kastner cũng tham gia.
Ngồi trong xe, Borghi đã trông thấy họ rời khỏi trụ sở và quay về nhà, cùng đi là một nhóm các thành viên của hội thân hữu, để hộ tống họ trước sự chèo kéo của nhà báo cũng như các phóng viên ảnh. Nhưng đó không phải là những gì anh quan tâm.
Anh thấy cô bé bước ra trong số những người sau cùng. Priscilla, với chiếc áo gió màu xanh lá cây, giày kiểu nhà binh, tóc vấn cao, mắt đeo kính đen dù trời không có nắng. Bộ trang phục của Priscilla không lòe loẹt, nhưng không vì thế mà bộ dạng của cô bé có vẻ ngoan hiền. Đi cùng Priscilla là một phụ nữ giống cô bé y hệt, có lẽ là người mẹ. Hai mẹ con phớt lờ các ống kính và micro đang chĩa về phía các thành viên của hội thân hữu. Trong khi mẹ mình mải mê trò chuyện, Priscilla đi lùi về phía sau, như thể muốn giữ một khoảng cách với mọi người. Cô bé nhìn quanh, rồi tranh thủ cảnh lộn xộn để bỏ đi.
Borghi thấy Priscilla đi vòng qua một góc đường rồi bước lên chiếc xe hơi thể thao. Chiếc xe nhanh chóng nổ máy. Cầm lái là một thanh niên trẻ.
Anh bắt kịp họ ở một quảng trường nhỏ nằm phía sau nghĩa trang của ngôi làng. Anh dừng xe cách chiếc xe thể thao khoảng một trăm mét. Từ đó, anh quan sát hai đứa cởi đồ và hôn nhau điên cuồng, mặc kệ sự dòm ngó của người khác. Khi Borghi đã cảm thấy quá đủ, anh hạ kính xuống và lắp đèn hiệu lên mui xe. Rồi anh bật còi hụ và đèn hiệu.
Hai đứa trẻ lập tức dừng lại, hốt hoảng.
Borghi cho xe chậm rãi tiến đến, để cho hai đứa có thời gian mặc lại quần áo. Khi đến ngang chỗ chiếc xe hơi thể thao, anh tắt máy, xuống xe và tiến đến cửa xe bên phía ghế lái.
– Chào hai cô cậu.
Nụ cười của anh có hàm ý đe dọa rõ rệt.
– Xin chào. Có vấn đề gì ạ? – Gã choai choai hỏi lại với giọng tự tin giả tạo.
– Tôi đoán cậu đã mượn xe của bố mà không xin phép. Tôi không nghĩ cậu đủ tuổi lái xe. Tôi có nhầm không?
Đó là một cái mẹo hay được cảnh sát sử dụng. Thật ra, anh muốn nhấn mạnh rằng cậu trai có thể đã có bằng lái, nhưng cô bé đi cùng còn vị thành niên.
– Chúng tôi không làm gì xấu cả. – Cậu thanh niên phản đối với giọng run run.
– Cậu định cứng đầu với tôi hả?
Borghi vờ tỏ vẻ hết kiên nhẫn. Để ngăn không cho gã bạn trai nói gì đó làm tình hình nghiêm trọng hơn, Priscilla nhoài người qua cửa kính xe.
– Cháu xin chú, đừng nói gì với mẹ cháu.
Borghi nhìn cô bé hồi lâu, như thể đang cân nhắc chuyện đó.
– Đồng ý, nhưng tôi sẽ đưa cháu về nhà.
Trong khi họ chạy xe trên đường, Borghi tranh thủ tình hình để quan sát cô bé kỹ hơn. Priscilla có vóc dáng nhỏ bé, nhưng đôi giày làm cô bé già trước tuổi. Một bên tai được bấm ba cái lỗ, mỗi cái được gắn một chiếc bông tai sặc sỡ. Đôi mắt kẻ chì đậm. Khuôn mặt thanh tú. Bên trong chiếc áo khoác xanh lá cây, Priscilla mặc một chiếc áo cổ lọ màu đen làm tôn lên bộ ngực nhỏ săn chắc. Cô bé mặc quần legging in hoa có vết rách ở một bên đùi. Hương nước hoa khử mùi ngọt đậm pha trộn với mùi mồ hôi, khói thuốc và kẹo bạc hà. Tổng thể đặc trưng của một thiếu niên.
Borghi muốn khai thác thông tin. Anh đã làm cô bé sợ xanh mặt. Anh biết Priscilla sẽ thành thật để không làm tình hình trầm trọng thêm.
– Cháu có thể cho tôi biết một số điều về Anna Lou được không?
– Chú muốn biết gì ạ?
– Cháu là bạn thân của Anna Lou, đúng không?
– Bạn ấy rất dễ thương.
Cô bé vừa quan sát đường phố vừa cắn cắn mấy cái móng tay sơn đỏ.
– Còn gì nữa?
– Ở trường, bọn cháu nói chuyện với nhau rất nhiều. Một số người nghĩ là Anna Lou che giấu bí mật gì đó, nhưng bạn ấy luôn tử tế với mọi người và không bao giờ nổi nóng.
– Bí mật gì vậy?
– Đại loại như bạn ấy có chuyện này chuyện nọ, rồi ngủ với trai. Toàn những chuyện vớ vẩn.
– Hai cháu có đi chơi cùng nhau không? Anna Lou thích làm gì?
– Mẹ của Anna Lou chỉ cho phép bạn ấy chơi với cháu, nhưng ở đây chẳng có gì để chơi. Với lại, bạn ấy cũng chỉ gặp được cháu vào buổi chiều, khi sang nhà cháu để làm bài tập.
– Nhưng hai cháu không học cùng lớp. – Borghi lưu ý.
– Vâng. Nhưng bọn cháu vẫn học với nhau vì Anna Lou rất giỏi toán, bạn ấy giúp cháu học môn đó.
– Anna Lou có bạn trai không?
– Anna Lou? Có bồ á? – Priscilla phì cười. – Không, chắc chắn là không.
– Cô bé có thích ai không?
– Có, con mèo của cháu. – Priscilla lại cười, trước khi nói tiếp với giọng nghiêm túc. – Anna Lou không giống mọi người. Bạn ấy không quan tâm đến những thứ như nói chuyện với bọn con trai, hoặc bù khú với bạn bè.
– Thế nên cô bé chỉ giao du với cháu, ngoài các bạn cùng lớp.
– Chính xác.
Priscilla thích tỏ ra mình là người hiểu Anna Lou nhất. Biết đâu là để tránh bị nghi ngờ không chừng, Borghi nghĩ bụng.
– Theo cháu thì chuyện không ổn ở đây là gì?
– Cháu không biết. Người ta vẽ ra đủ thứ chuyện, như bạn ấy bỏ nhà đi bụi. Cháu không tin chuyện đó.
– Biết đâu đã xảy ra chuyện gì đó mà Anna Lou không kể với cháu thì sao?
– Không thể nào. Nếu có bất cứ chuyện gì thì bạn ấy đã nói cho cháu biết.
Cô bé đang nói dối, anh chắc chắn như thế.
– Ngay cả sau khi hai cháu cãi cọ?
– Sao chú biết? – Priscilla quay lại hỏi Borghi.
Anh không nói rằng mình đoán như thế vì Anna Lou đã xóa số điện thoại của Priscilla trong danh bạ. Anh chỉ dừng xe, tắt máy, và nhìn thẳng vào mắt Priscilla.
– Chú sẽ giữ kín chuyện này, nhưng chú muốn biết sự thật.
Priscilla lại bắt đầu cắn móng tay.
– Cháu không kể với ai, vì cháu đã chán gặp rắc rối với mẹ. Kể từ khi cha dượng mới nhất của cháu bỏ đi, mẹ chỉ biết có hội thân hữu. Đã là lần thứ sáu hay thứ bảy gì đó một thằng cha khốn nạn bỏ rơi mẹ cháu. Rặt một lũ khốn ăn hại. Mẹ cháu cưu mang những gã đó như người ta đem chó lạc về nhà nuôi. Sau khi được vỗ béo thì tất cả đều rũ áo ra đi không một lời cảm ơn. Giờ thì mẹ cháu nói với mọi người là mình đã được hội thân hữu cứu vớt. Và mẹ cũng quyết định cứu đời cháu. Mẹ nói rằng Chúa Jesus yêu thương mẹ, nhưng với cháu, đó chỉ là một cái tên tiếp theo trong danh sách. Cháu đi cùng mẹ tới các buổi lễ để cho mẹ vừa lòng, chứ cháu chẳng quan tâm tới tôn giáo.
– Anna Lou là vỏ bọc của cháu, có phải thế không? Chừng nào cháu còn chơi với Anna Lou thì mẹ cháu không có lý do gì để trách mắng cháu cả. Vì thế nên cháu không cho mẹ biết về mâu thuẫn giữa cháu và Anna Lou.
Priscilla vênh mặt lên.
– Cháu không phải là một con khốn hư hỏng. Cháu thực sự quý mến Anna Lou. Nhưng đúng là bọn cháu đã không nói chuyện với nhau hai tuần nay.
– Tại sao?
– Chú đừng có nghĩ này nghĩ nọ. Chả có gì quan trọng cả. Cháu đã mở mắt cho bạn ấy về một chuyện.
– Chuyện gì?
– Cái thằng bệnh hoạn vẫn bám theo bạn ấy.
Mattia, Borghi nghĩ ngay trong đầu.
– Cháu biết người đó à?
– Tất nhiên, thằng đó học lớp cháu mà. Nó tên là Mattia, nó chẳng nói chuyện với ai, cũng không ai muốn dây với nó.
– Tại sao cậu ta lại theo đuổi Anna Lou?
– Cháu không biết. Chắc Anna Lou vừa mắt nó. Hoặc vì Anna Lou là người duy nhất chịu nói chuyện với nó, nhưng làm thế chỉ càng khuyến khích nó thêm, nên cháu đã nói là bạn ấy đang phạm sai lầm. Anna Lou sẽ không bao giờ trở thành bạn gái của Mattia, nhưng cháu nghĩ thằng đó bị ảo tưởng về chuyện đó, vì nó luôn bám theo bạn ấy.
Borghi bắt đầu hiểu ra, nhưng một lần nữa Priscilla chưa nói hết mọi chuyện.
– Thế nên cháu đã cảnh báo Anna Lou, nhưng cô bé không nghe. Chú thấy đây không phải là nguyên nhân khả dĩ cho việc chấm dứt một tình bạn.
Sự hoài nghi của Borghi đã thuyết phục Priscilla kể nốt sự tình.
– Vâng, đúng là đã xảy ra một chuyện khác. Một hôm, thằng nhóc đó lại bám theo Anna Lou, nó cố gắng không để bị nhận ra, nhưng nó quá ngu. Thế là cháu nổi đóa. Cháu tiến lại chỗ nó và làm toáng lên. Cháu tưởng Mattia sẽ phản ứng, nhưng nó chỉ nhìn cháu như một con chó cụp đuôi mà không nói gì. Nó vãi cả ra quần.
– Vãi ra quần á?
– Vâng. Cháu đã trông thấy cái đốm sẫm màu trên quần của nó. Nước tiểu chảy thành vũng dưới đôi giày thể thao của nó. Chú có tin nổi không?
Borghi thở dài và lắc đầu. Bọn nhóc, anh nghĩ bụng. Thật là phức tạp.
– Và Anna Lou đã nổi giận với cháu.
– Cháu biết làm gì đây? Bạn ấy thậm chí còn định tặng vòng tay cho thằng nhóc đó. Anna Lou đã mắng cháu, bạn ấy nói cháu làm thế là sỉ nhục Mattia, và bạn ấy không muốn nói chuyện với cháu nữa.
Borghi nhận ra anh đã đánh giá thấp Anna Lou. Anh đã coi cô bé như một thiếu niên yếu đuối và cam chịu. Trên thực tế, cô bé quyết đoán và có chính kiến. Anna Lou đã trừng phạt cô bạn thân vì đã cư xử nhẫn tâm. Anh không thể hỏi xem Priscilla có cho rằng Mattia đóng vai trò nào đó trong sự biến mất của Anna Lou hay không. Rõ ràng cô bé không hề nghĩ như vậy. Hơn nữa, Priscilla không thể biết thằng nhóc đã tè ra quần trước mặt mình trước đây từng có những cơn nóng giận không kiềm chế được. Anh bèn hỏi cô bé:
– Tại sao cháu lại nghĩ Mattia nguy hiểm đối với Anna Lou? Đồng ý là cậu ta bám đuôi bạn cháu, nhưng chú chưa hiểu…
– Nó bám theo Anna Lou với một chiếc camera.
Đã 20 giờ, bản tin thời sự đang phát các phóng sự về ngày cuối năm ở khắp các thành phố trên cả nước. Nhưng khi đến mục tin vắn, họ sẽ đưa hình ảnh của một ngôi nhà trầm lặng giữa một ngôi làng trên núi, nơi có một cặp vợ chồng đang lo lắng cho số phận của cô con gái nhỏ.
Pha trộn nỗi đau và sự chua xót là kết hợp thành công của truyền thông. Vogel thừa biết điều đó.
Trong phòng khách sạn, chiếc tivi đang bật chẳng có người xem. Dù vậy ông vẫn nghe thấy âm thanh từ trong buồng tắm. Vogel đang đứng trước gương để nhuộm lông mày với một cái lược nhỏ. Thật cẩn thận, thật chậm rãi. Trong lúc làm điều đó, miệng ông thanh tra há ra trong một cử chỉ vô thức mà bản thân không thấy được trong gương, nó làm cho bộ dạng của ông trở nên tức cười.
Tủ tường ở bên cạnh giường ngủ đang mở. Có thể trông thấy một hàng com lê lịch lãm mà Vogel mang theo, như thể ông định ở lại Avechot nhiều tháng trời. Mỗi bộ com lê được treo vào một chiếc móc gỗ cùng một túi đựng hoa oải hương khô, để xua đuổi mọt và giữ mùi thơm cho vải vóc. Những chiếc cà vạt len, lụa hoặc cashmere được vắt trên một thanh ngang gắn ở cánh cửa. Chúng có họa tiết khác nhau, và được bàn tay tỉ mẩn của Vogel sắp xếp theo màu sắc. Phía bên dưới là những đôi giày – ít nhất là năm đôi. Tất cả đều buộc dây, kiểu Anh hoặc kiểu Ý, đóng tay, và được đánh xi kỹ lưỡng. Chúng được xếp ngay ngắn như những người lính trong đoàn quân ra trận.
Bộ sưu tập này chỉ chiếm một phần nhỏ trong những gì mà Vogel có ở nhà. Đó là kết quả của những năm tháng đam mê tìm kiếm. Mỗi bộ trang phục lại kết hợp với một loại nước hoa, nhưng nó chỉ được xịt vào chiếc khăn tay giắt nơi túi áo ngực. Ông cực kỳ kỹ tính ở điểm này. Bộ sưu tập sơ mi và khuy măng-sét thì ngược lại, toát lên sự ám ảnh của ông.
Vogel không thích những đồng nghiệp ăn mặc xuề xòa. Đây không phải là chuyện trưng diện hay phù phiếm. Đối với ông, quần áo cũng giống như bộ giáp của một kỵ sĩ. Nó thể hiện sức mạnh, tính kỷ luật và sự tự tin.
Nhưng tối nay, các bộ trang phục sẽ phải nằm yên trong tủ, vì Vogel không có ý định ra ngoài. Trời đang xấu, ông muốn được ấm áp trong phòng và đón năm mới một mình, như mọi lần. Ông đã đặt một bữa tối nhẹ nhàng và khui chai carbenet đem theo trong va li.
Trong khi chờ được tận hưởng buổi tối, trước tấm gương soi, ông điểm lại những kết quả của cuộc điều tra.
Anna Lou biết kẻ bắt cóc. Cô bé đã đi theo hắn mà không phản kháng.
Gần như chắc chắn cô bé đã chết. Việc kiểm soát con tin khá phức tạp, nhất là đối với một kẻ bắt cóc đơn độc. Chắc chắn hắn đã giết cô bé sau khi bắt cóc. Có lẽ cô bé chỉ sống được vài giờ.
Cô bé có một cuốn nhật ký giả để lừa mẹ. Vậy cuốn nhật ký thật đang ở đâu? Nó che giấu bí mật gì?
Di động của ông đổ chuông. Vogel thở dài, nhưng chiếc điện thoại quái quỷ vẫn không chịu dừng. Ông bỏ dở việc nhuộm lông mày để nghe máy.
– Mattia đã quay phim Anna Lou. – Borghi nói luôn không lòng vòng.
– Cái gì?
– Cậu ta đã theo chân cô bé khắp nơi, và quay phim cô bé.
– Làm sao anh biết?
– Cô bạn thân của Anna Lou đã kể với tôi. Sau đó tôi đã kiểm chứng thông tin. Cách đây ít lâu, một cảnh sát tuần tra đã bắt quả tang cậu ta quay phim một cặp trai gái trốn sau nghĩa trang.
Vogel mở cờ trong bụng. Rõ ràng ông không phải là người duy nhất bị ám ảnh. Nhưng nỗi ám ảnh của Mattia đáng lo ngại hơn rất nhiều so với đam mê hồn nhiên mà ông dành cho những bộ trang phục cầu kỳ. Dưới ánh sáng của những phát hiện mới, ông đi đến một quyết định.
– Người của chúng ta vẫn đang theo dõi ngôi nhà của cậu ta chứ?
– Hai cảnh sát cho mỗi ca trực bốn tiếng. Cho đến lúc này, họ không ghi nhận điều gì bất thường cả.
– Bảo họ về đi.
– Ông có chắc không? – Borghi hỏi lại sau hai giây im lặng. – Tôi nghĩ là đêm nay, đêm giao thừa, Mattia sẽ tranh thủ sự huyên náo ngoài đường để về nhà lấy đồ tiếp tế.
– Cậu ta sẽ không làm điều đó. Mattia không ngu đến thế. Tôi tin chắc cậu ta sẽ tìm cách liên lạc với mẹ mình, người tối nay vẫn đang đi rửa bát.
– Thưa thanh tra, xin lỗi ông nhưng tôi không hiểu: kế hoạch của ông là gì ạ?
Vogel không có ý định chia sẻ nó với Borghi.
– Hãy làm theo lệnh của tôi, trung úy. – Ông đáp một cách điềm tĩnh. – Cứ tin ở tôi.
– Vâng ạ. – Borghi đáp với giọng không mấy tin tưởng.
Cậu tưởng mình đủ trình để hiểu mưu kế của tôi được sao? Vogel bực bội nghĩ thầm trong lúc gác máy.