← Quay lại trang sách

- 7 -

1 tháng Một

chín ngày sau vụ mất tích

Nửa đêm vừa trôi qua, một năm mới đã bắt đầu khi Vogel lái chiếc xe cảnh sát xuyên qua ngôi làng.

Trên đường phố, một vài người đi chơi khuya đang vội vã đến một đêm tiệc. Vogel có thể thấy qua cửa sổ sáng đèn của những ngôi nhà người ta ôm hôn nhau và cười nói, chúc mừng một năm mới sang. Cái trò mê tín nực cười. Ông không cần những thứ đó. Xóa bỏ quá khứ chỉ là một cách để khỏi phải thừa nhận những thất bại của mình. Và cái tương lai mà mọi người vui mừng đón chào hôm nay, sau mười hai tháng nữa, sẽ chỉ là một năm vô ích đáng quên.

Vogel tư duy giống như truyền thông. Chỉ có hiện tại là quan trọng. Một số người đốt pháo ăn mừng hiện tại, số khác sống cho qua ngày đoạn tháng. Ông thuộc nhóm đầu tiên, vì ông biết cách đạt được thành công trong mọi tình huống. Loại thứ hai là những người giống như Anna Lou, được định sẵn vai trò nạn nhân, và trả giá cho niềm vui của những người khác.

Thế nên lúc này Vogel không bận tâm về năm mới. Ông còn việc quan trọng hơn phải làm. Trong khi lái xe, ông rút điện thoại ra và bấm một dãy số mà ông đã thuộc lòng.

Stella Honer bắt máy sau ba hồi chuông.

– Tôi đây. – Chị ta chỉ nói có thế.

– Hai mươi lăm phút trước những người khác, cô còn nhớ chứ?

Stella lập tức hiểu ra đêm nay sẽ có chuyện.

Khi còn cách nhà mẹ con Mattia khoảng một trăm mét, Vogel dừng xe. Căn nhà nhỏ nằm vắt vẻo trên một quả đồi, vây quanh bởi một đồng cỏ cằn cỗi và một hàng rào cần được tu sửa. Trong nhà tối om, ngoại trừ một nguồn ánh sáng đo đỏ trong một cửa sổ.

Vogel biết việc giải tán cấp dưới là không đủ, vì quanh nhà có gắn đầy micro nghe lén, sẵn sàng nắm bắt mọi âm thanh bên trong nhà. Ông phải hành động cực kỳ thận trọng: không ai được biết ông đến đây. Nhưng có một cách để giải quyết chuyện đó.

Ông xem giờ và đợi vài phút. Thế rồi, đúng như dự báo thời tiết, trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa rầm rầm át đi mọi âm thanh khác.

Vogel xuống xe và nhanh chóng tiếp cận ngôi nhà. Khi đã đứng dưới mái hiên, ông rũ nước khỏi chiếc áo khoác và thận trọng leo lên bậc tam cấp. Trước cửa ra vào, ông đeo găng tay cao su để không lưu lại dấu vân tay rồi rút một chiếc tua vít ra, dùng nó cạy cửa. Cánh cửa dễ dàng mở ra, và sau khi chắc chắn không có ai xung quanh nhà, Vogel mau mắn lách vào bên trong.

Ấn tượng đầu tiên của ông là một sự nghèo túng. Mùi bắp cải và mùi ẩm mốc. Đồ đạc cũ kỹ và bụi bặm. Quần áo phơi trên chiếc sào bắc giữa hai cái ghế, bát đĩa bẩn trong bồn. Lạnh lẽo. Thế nhưng, trong sự bề bộn vẫn có tình yêu của một người mẹ dành cho cậu con trai cá biệt. Vogel cảm thấy nỗi sợ của mẹ Mattia. Sợ rằng mình sẽ không vượt qua được, sẽ thất bại, sẽ chứng kiến mọi thứ sụp đổ bất kỳ lúc nào. Bởi bà ta biết đứa trẻ mà mình đã đem đến cuộc đời này là mối nguy hiểm đối với bà và những người khác. Bà cũng biết các bác sĩ tâm thần và việc điều trị sẽ chẳng mang lại kết quả gì.

Ván sàn cũ kỹ nghiến ken két theo những bước chân của Vogel, nhưng cơn mưa sầm sập trên mái nhà đã át đi âm thanh đó. Ông đi một vòng quanh nhà.

Có một cái bếp lò nằm trong một góc nấu ăn kiêm nơi tiếp khách, nguồn phát ra thứ ánh sáng đỏ mà ông đã thấy qua cửa sổ. Nhưng nhiệt lượng mà nó tỏa ra rất yếu ớt và không đủ làm ấm căn phòng. Ông đi vòng qua một chiếc trường kỷ ọp ẹp để vào một phòng khác. Ở đây có một chiếc giường đôi, bên trên có một thánh giá gỗ và những chiếc kệ thay cho tủ quần áo. Các vách tường còn lại trống trơn. Trên một chiếc ghế có một chồng khăn mặt, còn đôi dép bông cũ thì nằm lăn lóc bên cạnh bàn đầu giường.

Căn phòng thứ ba là phòng tắm. Gạch lát đã bong tróc, báo cũ chất thành đống. Bồn giật nước phát ra âm thanh ư ử, rõ ràng nó đã hỏng. Bồn tắm bé tí và đóng đầy cặn vôi.

Vogel tự hỏi Mattia ngủ ở đâu. Chắc là trên chiếc trường kỷ trong phòng khách, hoặc trên giường, cùng với mẹ. Nhưng ông không chắc lắm về chuyện đó. Trong lúc quay lưng để đi kiểm tra lại, ông phát hiện một ô chữ nhật trên tường hành lang. Nó gần như vô hình trên lớp ván ốp tường.

Một cánh cửa.

Vogel tiến đến gần và đẩy cửa. Nó mở ra một cầu thang bằng gạch dẫn xuống dưới giữa hai vách tường. Chắc chắn đây là cầu thang xuống hầm.

Dưới hầm tối om.

Vogel bật màn hình điện thoại và bắt đầu bước xuống, thật thận trọng. Các bậc thang dốc nghiêng và bị mòn vẹt ở rìa. Mùi nấm mốc thoang thoảng, nhưng không khí không ẩm thấp. Khi xuống đến nơi, Vogel lia điện thoại một vòng để xem mình đang ở đâu.

Đây không phải là một hầm trữ đồ, mà là một phòng ngủ. Theo cách bài trí của nó, ông nhận ra đây là phòng của Mattia. Hay đúng hơn là nơi trú ẩn của cậu ta.

Căn hầm không có cửa sổ hay lỗ thông gió. Ở đây, tiếng mưa chỉ là một âm thanh xa xăm. Tựa như một lời phàn nàn.

Ở bên phải của Vogel là một chiếc giường dã chiến kê sát tường. Giường rất bề bộn, với chăn mền chất đống. Căn hầm lạnh hơn phần còn lại của ngôi nhà, nhưng có thể cậu thiếu niên đã quen với nó, nếu đó là cái giá phải trả cho một chút độc lập.

Phía trước mặt, Vogel nhận thấy một cái bàn. Trên tường có gắn những tấm ảnh. Đó là những hình ảnh phóng to từ một đoạn phim.

Anna Lou xuất hiện trong mọi tấm ảnh.

Vogel tiến lại gần. Khoảng ba chục tấm cả thảy. Cô bé luôn giữ một vẻ mặt tự nhiên. Gần như cô bé không bao giờ cười. Nhưng Vogel đã nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn của cô bé. Một thứ mà người ta không thể nhận thấy bằng mắt thường. Như thể Mattia, bằng trò quay phim chụp ảnh của mình, đã bắt được điều mà không ai nhìn thấy. Kể cả Bruno Kastner, người không tin con gái mình đủ dễ thương để làm động lòng một tên bắt cóc.

Trên bàn là một chiếc máy tính. Bên cạnh nó, một chiếc camera.

Vogel cầm máy quay lên để xem xét kỹ hơn. Hình như Mattia ra đi quá vội vã nên cậu ta đã bỏ lại vật bất ly thân của mình. Thế rồi ánh mắt của Vogel dừng lại ở một thứ.

Trên một chiếc kệ, ông thấy con mèo bông màu hồng, có lẽ là món mà Mattia đã lấy cắp ở trước nhà Kastner, vào cái đêm mà cậu ta bị phát hiện. Ông cầm con mèo lên, xem xét nó trên tay. Cậu ta đã lấy một món đồ lưu niệm, chỉ cần như vậy là đủ để truyền thông khép tội. Bỗng ông rùng mình. Ông đã nghe thấy một tiếng động phía sau lưng. Một tiếng động có thật, không phải ảo tưởng.

Trên giường, có thứ gì đó nhúc nhích.

Vogel đặt con mèo bông trở lại chỗ cũ và từ từ quay đầu lại. Ông trông thấy đống chăn mền chuyển động. Một bóng người ló ra. Mattia với phần mũ trùm che khuất khuôn mặt.

Cậu thanh niên chậm chạp duỗi người. Cậu ta to cao và khỏe mạnh hơn so với những gì Vogel nhớ. Ông chợt hiểu ra nhiều thứ. Cậu ta không hề bỏ trốn mà chỉ ẩn mình trong nhà. Những chiếc micro cắm bên ngoài không thể bắt được tiếng động dưới này. Cậu ta được bảo vệ bằng hàng mét đất đá.

Vogel đang bận cả hai tay vì chiếc camera và điện thoại. Ông không thể rút súng ra, hơn nữa cậu ta đang ở quá gần và có thể lao vào tước vũ khí của ông. Vogel bèn sử dụng một thứ vũ khí khác, thứ vũ khí mà ông rất thuần thục.

– Hóa ra cậu thích làm việc này à? – Ông lên tiếng và hất đầu chỉ vào chiếc camera, với một nụ cười đồng lõa. – Tôi cá là cậu quay phim rất giỏi.

Mattia không đáp.

Vogel cảm thấy một ánh mắt dữ dội bên dưới chiếc mũ trùm đầu.

– Tôi có thể làm cho cậu trở nên nổi tiếng, cậu biết không? Những đoạn video của cậu có thể được đưa lên truyền hình, cậu sẽ nhận được sự chú ý mà mình xứng đáng. Tôi có nhiều bạn bè là nhà báo, bọn họ sẵn sàng trả giá cao để có được những đoạn phim của cậu. Mọi người sẽ nhắc đến cậu. Hãy nghĩ tới mẹ cậu: bà ấy sẽ không phải làm việc nữa. Bà ấy sẽ có thể mua một căn nhà tử tế và tất cả những thứ mà hiện tại không thể mua được. Chính cậu sẽ là người cho bà ấy tất cả những thứ đó… Đơn giản lắm, Mattia à. Chúng ta chỉ việc ra khỏi đây. Sau đó, cậu dẫn tôi tới chỗ Anna Lou. Hay đúng hơn, chúng ta sẽ đi cùng các nhà báo. Cậu sẽ trở thành người hùng, sẽ không ai chế giễu cậu, mọi người sẽ tôn trọng cậu…

Ông không biết Mattia đang nghĩ gì. Nhiều giây trôi qua trong im lặng. Vogel thầm mong lời nói của mình phát huy tác dụng. Thế rồi, cậu thiếu niên tiến một bước về phía ông. Theo bản năng, Vogel lùi một bước. Mattia khựng lại. Rồi cậu ta dấn thêm bước nữa. Vogel chạm phải cạnh bàn. Cậu thiếu niên lại dừng bước.

Vogel chợt hiểu. Cậu ta không muốn làm ông sợ, cũng không định tấn công. Cậu ta chỉ muốn ông tránh đường.

Không phải về phía mình, ông nghĩ bụng. Về phía cái máy tính.

Ông dịch sang bên cạnh để Mattia tiến đến chiếc bàn và bật máy tính lên. Nó mất vài phút để khởi động. Sau đó, cậu thiếu niên mở một tệp hồ sơ mang tên Nàng. Trên màn hình, nhiều biểu tượng gắn với các đoạn video xuất hiện. Nàng ở đây chính là Anna Lou.

Mattia tìm kiếm những cái mình cần và mở lên.

Phía sau lưng cậu trai, Vogel nhìn màn hình không rời mắt. Ông tự hỏi mình sắp được xem cái gì.

Đoạn phim bắt đầu. Anna Lou đang đi trên đường, khoác trên lưng chiếc ba lô sặc sỡ cùng một chiếc túi đựng đôi giày trượt băng. Cô bé đi một mình giữa trời nắng đẹp, không hay biết mình đang bị quay phim. Cô bé đi ngang qua một chiếc xe hai cầu màu trắng. Sau đó hình ảnh thay đổi, Vogel nhận ra Mattia đã cắt dựng phim. Lần này Anna Lou đi cùng Priscilla. Hai cô bé tán gẫu với nhau trước cửa trường trung học. Quang cảnh lại thay đổi: Anna Lou bây giờ đang cùng với những thiếu niên khác của hội thân hữu bán bánh ngọt trên quảng trường nhỏ phía trước trụ sở hội. Trong lúc đang thắc mắc về ý đồ cắt dựng, Vogel chợt nhận ra một lần nữa chiếc xe hai cầu màu trắng ở tiền cảnh. Có thể nó cũng xuất hiện trong cảnh quay thứ hai, nhưng ông không để ý.

Diễn biến tiếp theo khẳng định các nghi ngờ của Vogel.

Anna Lou và bố mẹ trong một buổi dã ngoại trên núi – chiếc xe hai cầu đậu trong bãi giữ xe, bên cạnh những chiếc xe hơi khác. Anna Lou rời nhà cùng hai cậu em trai – chiếc xe hai cầu xuất hiện cách đó vài mét, trên lề đường.

Những hình ảnh tiếp tục lướt qua màn hình. Vogel quay sang nhìn Mattia. Cậu ta đang chú ý vào màn hình, khuôn mặt sáng rực lên. Nhờ theo dõi Anna Lou, cậu ta đã ghi nhận một điều.

Cậu ta không phải là người duy nhất theo dõi cô bé.

Mattia quay phim từ quá xa nên Vogel không thể nhìn rõ khuôn mặt người lái xe hoặc bảng số của chiếc xe hai cầu màu trắng. Bằng phần mềm chuyên dụng họ sẽ có thể phóng to hình ảnh. Nhưng Vogel không nghĩ điều đó là cần thiết nữa.

– Cậu biết hắn là ai, đúng không?

Mattia quay sang phía ngăn kệ có đặt con mèo bông. Cậu ta nhìn nó, và rụt rè gật đầu.

Cậu ta biết hắn.