← Quay lại trang sách

- 8 -

23 tháng Hai

sáu mươi hai ngày

sau vụ mất tích

Vào cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn, sương mù buông xuống bên ngoài cửa sổ, lan tỏa một sự trong trắng giả tạo nhưng không thể ngụy trang hết được bóng tối của màn đêm.

Chiếc máy sưởi trong phòng làm việc của Flores phát ra tiếng òng ọc. Âm thanh lục khục sống động, nghe như của một con người.

Vogel đã ngừng kể và đang chú mục vào một điểm mơ hồ trên tường, giữa các tấm ảnh và bài viết đóng khung.

Flores nhận ra tay cảnh sát đang bị thu hút bởi một con cá nhồi rơm có lớp da màu trắng bạc và một vạch hồng trên thân.

– Oncorhynchus mykiss. – Ông nói theo trí nhớ. – Còn được biết đến với tên gọi cá hồi vân. Nó là loài bản địa ở Trung Mỹ, nhưng cũng sống tại một số nước châu Á Thái Bình Dương. Nhiều năm về trước, nó được du nhập vào châu Âu, và người ta có thể tìm thấy nó tại một số hồ nước trên núi. Để sống sót, nó cần môi trường nước lạnh và giàu oxy.

Flores chủ động đổi chủ đề câu chuyện. Ông không muốn ép người ta theo ý mình. Trước hết ông phải là một người trung gian giữa đối tượng và mâu thuẫn của đối tượng. Bản năng mách bảo ông rằng tay cảnh sát đã bị kìm nén, hoặc tuyệt vọng tìm cách che giấu với bản thân về chuyện đã xảy ra trên đường, nguồn cơn của những vết máu lạ trên quần áo.

– Truyền thông thiết lập các vai trò. – Vogel bộc bạch. – Con quái vật, nạn nhân. Nạn nhân phải được bảo vệ khỏi mọi sự tấn công hoặc nghi ngờ: người này phải trong sạch. Nếu không, có nguy cơ chúng ta sẽ cung cấp một cái cớ đạo đức cho kẻ phạm tội. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng đôi khi một số nạn nhân cũng có tham gia trong chuyện đã xảy ra. Đó là những lỗi lầm vĩ mô, những sự khiêu khích thực sự, hoặc những hành động ngu ngốc mà dần dà theo thời gian đã dẫn tới một phản ứng. Tôi còn nhớ vụ một ông chủ đã cố tình phát âm sai tên nhân viên của mình trước mặt mọi người, chỉ để bỡn cợt. Một sáng nọ, người nhân viên có mặt rất đúng giờ, và mang theo một khẩu súng tự động.

– Anna Lou Kastner cũng rơi vào trường hợp này à? – Flores hỏi.

– Không.

– Thanh tra Vogel, tại sao chúng ta không tạm quên câu chuyện này đi để tập trung vào vụ việc vừa xảy ra tối nay?

– Quần áo tôi dính máu. Quả thực…

Flores chưa thể hỏi thẳng chỗ máu đó thuộc về ai. Ông muốn tiến hành từng bước.

– Quan trọng là phải biết được anh đã ở đâu trước vụ tai nạn, và anh đang đi đâu khi gặp tai nạn.

Vogel cố gắng giải thích:

– Tôi đã đi đến nhà của gia đình Kastner… Phải, tôi đã đến nhà họ để trả lại một tín vật.

Ông ta cụp mắt nhìn cái vòng đeo trên cổ tay.

– Sao lại vào giờ muộn màng như thế?

– Tôi muốn nói chuyện với họ. Tôi muốn nói với họ một chuyện…

Nhưng ký ức dường như đã đứt đoạn trong đầu Vogel.

– Sao nào?

– Tôi…

Flores chờ cho ký ức của Vogel quay lại. Ông không biết tay cảnh sát có đang giả vờ hay không, ông nghĩ tới một nút chặn ngăn không cho ông ta trút bỏ những điều chất chứa trong lòng. Ông ta muốn nói điều gì với gia đình Kastner mà quan trọng đến vậy? Flores có cảm giác là, dù có thế nào, nó cũng có liên quan với câu chuyện về những gì đã diễn ra hai tháng trước đây. Ông sẽ cố gắng để khai thác nó từ đó.

– Anh có thực sự tìm kiếm Anna Lou, hay niềm tin rằng cô bé đã chết khiến anh chỉ đi tìm một thi thể, nhằm có được bằng chứng kết tội một hung thủ nào đó?

Vogel mỉm cười rụt rè. Đó là một lời thừa nhận.

– Tại sao anh không nói luôn đi? Tại sao lại nuôi hy vọng?

– Theo một nghiên cứu mới đây về mục tiêu điều tra của cảnh sát, – Vogel đáp sau khi ngừng lời trong giây lát, – phần lớn người tham gia đã trả lời là bắt được thủ phạm. Chỉ một phần nhỏ cho rằng mục đích điều tra của cảnh sát phải là khám phá sự thật. Anh có hiểu điều tôi muốn nói không? Chẳng ai muốn sự thật.

– Theo anh thì vì sao?

– Bởi vì việc bắt giữ hung thủ mang lại cho chúng ta ảo tưởng an toàn, và xét cho cùng, chỉ cần như thế là đủ. Nhưng còn một câu trả lời hay hơn: bởi vì sự thật lôi chúng ta vào, biến chúng ta thành kẻ đồng lõa. Anh hẳn đã nhận thấy truyền thông và công luận nhìn nhận thủ phạm của một tội ác như thể hắn không phải là con người? Như thể hắn thuộc về một giống loài ngoài trái đất, sở hữu một quyền năng đặc biệt: làm điều ác. Nếu không nhận ra, có khi chúng ta còn coi hắn là một… người hùng. – Vogel nhấn mạnh. – Trong khi thủ phạm chỉ là một con người bình thường, thiếu sáng tạo, không thể tách ra khỏi đám đông. Nhưng nếu chấp nhận hắn như thế thì chúng ta cũng phải thừa nhận rằng, xét cho cùng, hắn cũng hơi giống chúng ta đấy.

Vogel có lý. Ánh mắt Flores nấn ná nơi một tờ báo cũ nhăn nhúm nằm trên bàn làm việc. Ông biết chính xác nó ở đó từ bao giờ, và biết rõ vì sao ông không vứt nó đi.

Trên trang nhất của tờ báo là một cái tên.

Tên của con quái vật trong vụ Kastner.

Ngày qua ngày, tuần nối tuần, tháng tiếp tháng, những tờ báo và hồ sơ khác đã chồng chất trên chiếc bàn làm việc, che lấp tờ báo. Định mệnh của tin tức là bị chôn sống. Xét cho cùng, chúng ta muốn quên đi tất cả. Về phần mình, ông không muốn nhớ lại tiếng khóc xé lòng của Maria Kastner, thứ mà theo thời gian đã trở thành một lời kêu nài, gần như không thể nhận thấy. Flores đã theo sát gia đình họ trong tiến trình chấp nhận nỗi đau ban đầu. Ông đã vật lộn với sự im lặng và khép kín của Bruno Kastner, đã ngăn cản Maria vụn vỡ ra từ từ. Ông đã làm hết sức công việc của mình, trong chừng mực mà hội thân hữu cho phép. Sau đó, từng chút một, ông đã tách mình ra xa gia đình họ.

– Thanh tra Vogel này, anh vừa nói tối nay anh đến nhà Kastner để báo cho họ một cái tin, tôi quên mất là tin gì rồi.

– Đúng.

– Nhưng anh không nhớ là đã không còn ai sống ở ngôi nhà đó nữa à?

Thông tin đó ập vào Vogel như một cú đấm thẳng mặt.

– Anh không thể nào không biết chuyện đó. – Flores nói tiếp. – Anh đã quên rồi sao?

Vogel im lặng trong giây lát, rồi nói rất khẽ, tựa như một lời cảnh báo:

– Cái ác đang ở đây…

Flores rùng mình khi bị người đối diện nhìn thẳng vào mắt.

– Cái ác đã len lỏi vào cuộc sống của các ông. – Vogel nói tiếp. – Anna Lou chỉ là một cánh cửa, một lối vào. Một cô bé trong trắng, ngây thơ: nạn nhân thí mạng hoàn hảo… Nhưng ẩn ý phía sau vụ mất tích của cô bé đồi bại hơn nhiều. Đã quá muộn để thoát thân. Cái ác đã ở đây, và sẽ không ra đi.

Đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh làm cả hai người quay về phía cửa sổ. Họ kinh hãi nhận ra mình không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài cửa sổ nữa, như thể những lời nói của họ đã đánh thức một bóng ma trong màn sương, một bóng ma giận dữ lao đến buộc họ câm miệng.

Flores rời ghế và tiến đến mở cửa sổ. Ông nhìn xung quanh mà không hiểu gì cả, trong lúc gió lạnh mơn man trên má. Thế rồi, ông trông thấy một mảng đen nằm bên cạnh máng xối.

Một con quạ.

Nó đã tỉnh giấc giữa đêm tối, nhầm tưởng ánh đèn đường phản chiếu trên tuyết là ánh sáng ban ngày, và vỗ cánh bay. Chắc nó bị mất phương hướng và lao thẳng vào kính cửa sổ.

Lũ quạ là những nạn nhân đầu tiên của những đêm mù sương, sáng hôm sau, người ta vẫn tìm thấy hàng chục con nằm trên các cánh đồng, hoặc trên đường.

Flores thấy con quạ vẫn còn nhúc nhích, mỏ nó khẽ run rẩy. Như thể muốn nói gì. Rồi nó ngậm lại vĩnh viễn.

Ông bác sĩ đóng cửa sổ lại và quay về phía Vogel. Nhiều giây đồng hồ trôi qua trong khi hai người không nói gì.

– Như tôi đã nói với anh, sau chuyện xảy ra, tôi tưởng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ở đây. – Flores nói.

– Tôi cũng thế.

– Cuộc điều tra đúng là một thảm họa, có phải vậy không?

– Phải. – Vogel thừa nhận. – Đôi khi chuyện đó vẫn xảy ra.

Nếu muốn biết việc mà tay thanh tra vừa làm ở Avechot trong buổi tối mù sương lạnh lẽo này, Flores phải khiến ông ta đương đầu với những bóng ma của mình.

– Anh không thấy mình có trách nhiệm trong thất bại của cuộc điều tra này à?

– Tôi chỉ làm công việc của mình.

– Nghĩa là sao?

– Nghĩa là làm cho đám đông hạnh phúc. – Vogel đáp với một nụ cười gượng, trước khi nói tiếp với giọng nghiêm túc. – Tất cả chúng ta đều cần một con quái vật, thưa bác sĩ. Tất cả chúng ta đều cần cảm thấy mình tốt hơn ai đó. – Ông ta nói, trong đầu nghĩ tới kẻ ngồi trên chiếc xe hai cầu màu trắng. – Tôi chỉ cho họ điều họ muốn.